Ở quân doanh, trong văn phòng của Từ Phượng Thành.Văn kiện rơi lả tả khắp nơi, sàn nhà vô cùng bừa bộn, Phàn Quỳnh bị đặt trên bàn làm việc, thừa nhận từng cú va chạm mạnh mẽ từ đằng sau của Từ Phượng Thành.Bàn làm việc hướng thẳng ra cửa, mỗi khi nghe tiếng bước chân ở bên ngoài Phàn Quỳnh lại vô thức run rẩy.
Chỉ sợ có người dừng bước lại, đẩy cửa ra và trông thấy tất cả cảnh tượng phóng túng bên trong.“Không muốn bị ai phát hiện thì đừng lên tiếng.” Vừa dứt lời, người đàn ông vô trách nhiệm này đột ngột xông vào hại cô bất ngờ suýt thì hét lên.
Phàn Quỳnh vội vàng giơ tay bịt chặt miệng lại.Hai chiếc vú ngọc ngà lắc lư theo động tác của Từ Phượng Thành, quả nho đỏ hồng ma sát liên tục trên bàn khiến cô có một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Cơn ngứa kia truyền đến chân tâm khiến ham muốn của cô càng nhiều thêm.“Ngài có ở đây không?”Giữa lúc tình nồng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Thiếu soái.”Phàn Quỳnh giật nảy mình, thân thể cứng đờ, tim nhảy bịch bịch lên tận cổ.
Bởi vì căng thẳng nên dưới thân siết lại, kẹp chặt Từ Phượng Thành khiến y đau đớn kêu lên một tiếng.“Suỵt.” Từ Phượng Thành đè Phàn Quỳnh đang muốn chạy trốn xuống rồi ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Có người bên ngoài, tiếng động quá lớn mà bị phát hiện thì tôi mặc kệ đấy.”Dứt lời, y càng hành động kịch liệt hơn.Phàn Quỳnh vừa lo lắng người bên ngoài nghe thấy tiếng động vừa bị đâm chọc kịch liệt, cô chỉ có thể vùi mặt vào cánh tay, cắn chặt vào da tay mới miễn cưỡng không kêu thành tiếng.“Không có ở đây à?” Người ngoài cửa nói nhỏ một câu, đúng lúc có người đi qua, người nọ hỏi: “Anh có nhìn thấy Thiếu soái đâu không?”“Thiếu soái? Không phải ở trong đấy sao?”“Vừa gõ cửa nhưng không thấy trả lời.”“Lạ nhỉ, rõ ràng sáng nay tôi còn thấy Thiếu soái ở trong văn phòng mà.”Cuộc đối thoại của hai người bên ngoài loáng thoáng truyền vào tai Phàn Quỳnh, hình như Từ Phượng Thành rất hưng phấn, gậy thịt cứng hơn bình thường, lực đạo va chạm cũng vô cùng hung ác.Phàn Quỳnh thầm cầu nguyện người bên ngoài mau chóng rời đi đi, cô sợ bọn họ sẽ nghe thấy tiếng động gì kỳ quái.Cô sắp không chịu nổi được nữa rồi!Im lặng một lát, hình như người ngoài cửa hơi do dự nhưng sau đó lại xoay người đi tìm vị Thiếu soái mà không có khả năng tìm thấy kia.Cùng lúc đó, Từ Phượng Thành mạnh mẽ ra vào mấy chục cái nữa rồi mới siết chặt eo Phàn Quỳnh, rót đầy tinh túy vào tử cung cô.Hai chân Phàn Quỳnh run lẩy bẩy, cô vừa trải qua một cuộc làm tình mãnh liệt và đáng sợ khiến cô gần như không thể đứng vững.
Từ Phượng Thành cắn vào tai cô, khàn giọng nói: “Vừa rồi em chặt lắm, có phải bị đâm như vậy kích thích lắm không? Thích không?”“Đồ lưu manh! Anh cố ý!” Phàn Quỳnh xoay người đánh lên bả vai y, nhưng lúc này toàn thân cô yếu ớt vô lực, nắm đấm mềm nhũn đánh lên người Từ Phượng Thành không giống như đánh người mà ngược lại chỉ như đang làm nũng.“Rõ ràng anh biết tôi rất sợ bị phát hiện nhưng anh vẫn làm vậy…” Phàn Quỳnh càng nói càng tức giận khi nghĩ đến sở thích tồi tệ của người đàn ông thối này.Rõ ràng cô đã đây để thay thuốc cho vết thương của y nhưng cuối cùng lại bị ấn xuống bàn ăn sạch sành sanh.“Vừa nãy em kẹp quá chặt khiến tôi sắp gãy luôn, chắc cũng rất thích nhỉ?”Mắt thấy sắc mặt Phàn Quỳnh càng lúc càng khó coi, Từ Phượng Thành tranh thủ ôm cô vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi cô, sửa miệng: “Anh sai rồi, anh cam đoan lần sau sẽ không làm thế này nữa đâu.”Ai, cô gái của y da mặt mỏng thật đấy! Rõ ràng mình cũng rất thích nhưng lại tỏ ra không muốn.Phàn Quỳnh rất tức giận nên hậu quả lần này rất nghiêm trọng, cô đẩy Từ Phượng Thành ra, nói: “Anh còn muốn có lần sau? Cả tuần này anh không được phép vào phòng tôi!”Phàn Quỳnh chỉnh trang lại bản thân rồi giận đùng đùng bỏ đi.
Từ Phượng Thành nhìn bóng lưng cô, thầm than: Xem ra lần này y chơi quá mức mới khiến cô tức giận như vậy.Y nghĩ vậy nhưng lại không hề hối hận, chẳng qua suốt một tuần không được vào phòng cô là chuyện không thể..