Trên xe.
Phụ tá Lâm ngồi ở ghế phó lái, nhìn Từ Phượng Thành trong gương chiếu hậu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Thiếu soái, trước đây ngài chưa từng xen lẫn việc công với việc tư bao giờ, lần này chỉ vì cô Phàn kia mà lại điều động phái cả một đội quân, điều này là trái quy định.
”Từ Phượng Thành khoanh tay, bình tĩnh nói: “Lần này đúng là tôi đã dùng việc công cho việc tư, buổi tối tôi sẽ đãi mọi người ăn cơm xem như đền bù, nhưng chuyện này không hề liên quan gì đến cô Phàn cả.
”Phụ tá Lâm thấy thái độ bảo che của Từ Phượng Thành thì thầm thở dài một hơi.
Cây vạn tuế này cả mấy chục ngàn năm không ra hoa, một khi nở thì bụp bụp liên tục mất kiểm soát như lửa lan ra đồng vậy.
Nếu đối tượng là một thiên kim môn đăng hộ đối thì chẳng sao cả, nhưng! Hỡi ơi, thiếu soái không cho phép cậu ta nói về lai lịch của Phàn Quỳnh Hoa, nhưng bịt miệng cậu ta thì có ích gì đâu? Đại soái cũng sẽ không bao giờ có thể đồng ý!Khi xe dần dần đến gần quân doanh thì lại thấy Ngô Đại Hoa đang xô đẩy với lính canh cửa, phụ tá Lâm liếc nhìn rồi muốn phớt lờ, nhưng khi cậu ta đang định quay người đi vào cổng thì Ngô Đại Hoa đã thoát khỏi sự chế ngự của lính canh, liều chết lao đến đập cửa kính xe của họ.
“Dừng lại.
” Sau khi Từ Phượng Thành ra lệnh cho tài xế thù hạ kính xe xuống, tỏ vẻ không đồng ý nhìn Ngô Đại Hoa: “Cô Ngô, làm vậy rất nguy hiểm.
”Ngô Đại Hoa dựa vào cửa xe, dùng tay giữ chặt lấy cửa sổ, giống như cho rằng mình có thể ngăn xe phóng đi.
“Tôi biết ngài thích Phàn Quỳnh Hoa, nhưng cô ấy là tình nhân của Thẩm Tư Niên.
”“Việc này không liên quan gì tới cô Ngô cả.
” Từ Phượng Thành cau mày, không vui mà ngắt lời Ngô Đại Hoa.
Y ghét việc tên Phàn Quỳnh Hoa luôn gắn liền với Thẩm Tư Niên, khi ai nhắc đến cô thì sẽ luôn nói rằng “cô ấy là tình nhân của Thẩm Tư Niên”, như chẳng hề có quan hệ gì với y, giống như cô luôn hoàn toàn thuộc về Thẩm Tư Niên vậy.
Nghĩ đến là thấy khó chịu.
“Không, tôi có thể giúp ngài!” Ngô Đại Hoa vội vàng nói: “Tôi đến là để giao dịch với ngài.
”Nghe vậy, Từ Phượng Thành nhìn Ngô Đại Hoa với ánh mắt dè chừng, cân nhắc liệu lời nói cô ta nói có đáng tin cậy hay không, liệu có cần hợp tác hay không.
“Thiếu soái, thân phận của cô Ngô khá nhạy cảm.
” Phụ tá Lâm lên tiếng, muốn nhắc nhở Từ Phượng Thành nên giữ khoảng cách với Ngô Đại Hoa, không nên có bất kỳ tiếp xúc nào.
Từ Phượng Thành trầm tư một lát, sau đó quay đầu nói với Ngô Đại Hoa: “Lên xe.
”Ngô Đại Hoa nghe xong, vui vẻ chạy sang bên kia xe.
“Thiếu soái!”“Tôi sẽ có chừng mực, yên tâm.
” Thái độ của Từ Phượng Thành rất cứng rắn và không thể lay chuyển được, lúc này Ngô Đại Hoa cũng lên xe, Lâm phụ tá bất lực rồi thở dài một hơi, chỉ có thể bảo tài xế lái xe.
Ôi, kể từ khi thiếu soái gặp Phàn Quỳnh Hoa, số lần cậu ta thở dài đã nhiều hơn tất cả những năm trước cộng lại.
Phụ tá Lâm nghĩ thầm.
Phàn Quỳnh cứ đi đi lại lại trong phòng.
.