Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Lâm Hân truyền tinh thần lực vào chân, thi triển khinh công, nhanh như chớp lao tới chỗ Vương Đồng, bắt được cổ tay của cô.

Vương Đồng xanh cả mặt, dây leo quấn quanh cổ khiến cô không thể thở.

Tay còn lại của Lâm Hân ngưng tụ một con dao găm chém vào dây leo. Dây leo cứng như đá, dao găm chém vào làm phụt ra tia lửa điện, mắt thấy Vương Đồng sắp bị ngạt thở, Lâm Hân điều động tinh thần lực nhanh hơn, dao găm phát ra ánh sáng xanh lam, cậu dùng lực chém mạnh khiến dây leo bị chặt đứt.

Dây leo trên cổ Vương Đồng rớt xuống, nhưng những dây quấn quanh người vẫn kéo xềnh xệch cô đi, Lâm Hân đang giữ chặt cô cũng bị kéo lê theo, cỏ cây sắc nhọn khứa vào người khiến hai người bị xước, bầm tím đầy mình, hai má Lâm Hân cũng chứa đầy vết máu li ti.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Đồng đội ở phía sau cũng chạy như điên đuổi theo, Đàm Nặc nhảy lên túm lấy eo Vương Đồng, Chúc Thạch và Lệ Phong cũng vồ theo sau để túm Đàm Nặc lại, Dịch Địch và Giang Trạch Nguyên dùng súng tinh thần lực để bắn dây leo.

Tốc độ của dây leo bị chậm lại, Lâm Hân thấy đồng đội mình đã túm được Vương Đồng nên thả cô ra, vòng ra phía sau của Vương Đồng, tay trái xuất hiện một con dao găm khác, truyền vào đó một lượng lớn tinh thần lực, chém tất cả dây leo vướng víu quấn quanh Vương Đồng.

Cuối cùng Vương Đồng cũng được giải cứu.

Tất cả mọi người đều không dám thả lỏng, chỉ mới một lúc mà họ đã bị kéo lê đến rìa khe núi sâu, chỉ cần đi thêm hai mét nữa là tan xương nát thịt.

Khe núi này sâu hun hút không thấy đáy, nhìn xuống chỉ thấy toàn một màu đen.

Dây leo bò ra từ cái khe này, vì toàn bộ rìa khe núi đều bị bao phủ bởi những trái hồng, tất cả đều căng tròn mọng nước, khiến người ta nhìn mà thèm ăn.

Nhưng hiện tại, ai cũng không dám nhận đây là trái hồng ở vùng cực.

Dây leo sau khi bị chém đứt, dường như nó cũng yên tĩnh trở lại.

Mọi người ai cũng chưa hoàn hồn được, giúp Vương Đồng xong rồi nhanh chóng rút lui, Lâm Hân và Đàm Nặc đi ở cuối, cầm chặt vũ khí bằng tinh thần lực, phòng ngừa dây leo quay trở lại.

"Đó là rắn dây leo xác chết." Lâm Hân quay đầu lại nhìn loạt trái cây đỏ tươi bên rìa khe núi.

Vì trong nhà có vường rộng nên cậu thường chăm sóc cây cùng với ông Bạch, thấy nhiều, nghe nhiều nên thành ra hiểu nhiều.

Rắn dây leo xác chết là một loại dị thực cấp cao, rất giỏi ngụy trang, thích bén rễ ở những nơi có bóng râm, ẩm ướt và mát mẻ. Dây leo trải rộng khắp nơi chờ đợi con mồi. Chỉ cần có con mồi lọt vào lưới là nó sẽ bắt đầu săn bắn.

Khi Vương Đồng nhìn thấy trái hồng, vì quá phấn khích nên đã lơ là cảnh giác nên mới bị rắn dây leo xác chết tấn công vào sơ hở.

Khi những người còn lại nghe cụm từ "rắn dây leo xác chết", cả bọn không khỏi thấy sợ. Nếu lúc đó Lâm Hân phản ứng chậm thêm một chút, Vương Đồng sẽ bị kéo vào khe núi, trở thành "dinh dưỡng" của dị thực đó.

Giang Trạch Nguyên nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Mọi người phải cảnh giác, ngoài việc đề phòng dị thú thì phải đề phòng cả dị thực, không được chủ quan."

"Rõ!" Mọi người đồng thanh đáp.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cơ thể Vương Đồng được kiểm tra, cũng không có vấn đề gì lớn, trừ cổ họng sưng lên do bị bóp nghẹt thì trên người cũng có mấy vết trầy xước li ti do bị kéo lê trên đất, sau khi được Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ chữa trị thì cơ bản đã lành lặn.


Trương Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lâm Hân, phát hiện vết máu trên mặt cậu thì sững sỡ, vội vàng lấy bình xịt y tế ở trong túi cứu thương ra.

"Bạn Lâm này, để tớ xịt giúp cậu."

Gương mặt xinh đẹp vậy mà bị thương thì tiếc lắm!

"Tớ không sao đâu." Lâm Hân nghiêng đầu, cậu không quen tiếp xúc gần với con gái. Chỉ là vết thương nhỏ trên mặt, để đó cho nó tự lành.

Trương Tiểu Tư thấy cậu xấu hổ, nhét bình xịt thẳng vào tay cậu, "Đây, vậy cậu tự xịt nhé."

"— Cảm ơn cậu." Lâm Hân nhận bình xịt, sờ sờ vào vết thương nhỏ bên má trái.

Lắc bình xịt cho đều, lúc chuẩn bị xịt thì đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội.

"Ầm—"

"Cẩn thận!"

"A—"

"Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Hân chỉ kịp túm lấy Trương Tiểu Tư đứng cạnh, mặt đất dưới chân nứt ra, vô số dây leo trồi lên từ mặt đất, hung ác tấn công mọi người.

"Rắn dây leo xác chết! Tất cả đều là rắn dây leo xác chết! Má nó!" Lệ Phong rống lên, súng tinh thần lực điên cuồng bắn vào dây leo đang bò ra, nhưng tốc độ tấn công của dây leo nhanh hơn, chúng đông nghìn nghịt, nhanh chóng bao phủ lấy bọn họ.

"Tập hợp! Tập hợp!" Giang Trạch Nguyên hét lên, khuôn mặt luôn nhã nhặn trắng nõn nổi đầy gân xanh.

Mười thiếu niên tập hợp lại với nhau một cách khó khăn, những người mạnh hơn bảo vệ những người yếu ở giữa, mở khiên phòng thủ bằng tinh thần lực để chống lại sự tấn công của dây leo.

Vương Đồng vô thức run rẩy, bị dây leo siết cổ khiến cô khó thở đến suýt chết, ký ức đó khiến cô bị ám ảnh về sự kinh khủng của rắn dây leo xác chết.

"Không thoát được... quá nhiều..." Cô tái nhợt lẩm bẩm. Cô có cảm giác toàn bộ mặt đất dưới chân đều là lãnh địa của rắn dây leo xác chết, khi bọn họ tiến vào rừng, cả bọn đã trở thành con mồi của nó.

"Đừng nói tiêu cực như thế, chúng ta làm được mà!" Tống Cẩn Vũ cổ vũ cô.

Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ thở cũng không dám thở, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Họ là sinh viên y khoa chuyên chữa bệnh và chăm sóc, huấn luyện dã ngoại lần này quá sức với các cô rồi.

"Pha này khó triệu hồi mecha." Đàm Nặc cau mày. Có quá nhiều dây leo, hơn nữa còn tấn công ồ ạt, sợ rằng đến thời gian mecha biến đổi còn không có chứ đừng nói đến bay vào buồng lái.

Lâm Hân bình tĩnh quan sát tìm đường thoát.

"Ờ đằng kia, hướng mười giờ có ít dây leo nhất." Cậu nói, "Chạy qua đó đi."

"Cậu thì sao?" Đàm Nặc hỏi.

Ánh mắt Lâm Hân kiên định, dao găm trong tay không ngừng chém vào dây leo.

"Tớ sẽ dụ con rắn dây leo này đi."

Dị thực cấp cao cũng giống với dị thú, chúng thích ăn người tinh thần lực cấp cao, trong nhóm chỉ cậu là có cấp tinh thần lực cao nhất, cộng thêm của khu sử thú thì có lên đến cấp bảy hoặc tám, và chắc chắn dị thú sẽ chỉ nhìn một mình cậu mà bỏ qua những người khác.

"Không được!" Đàm Nặc nghiến răng nói: "Để tớ!"


!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Bạn Lâm vừa tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, nếu còn đi làm mồi rồi cạn kiện tinh thần lực lần nữa thì chắc chắn cậu ấy sẽ chết!

"Cấp độ tinh thần lực của cậu không bằng tớ." Lâm Hân nói.

"Đây phải lúc cậu cậy mạnh." Đàm Nặc nói, "Tớ là Alpha, so với cậu thì da dày thịt béo hơn."

Những gì cậu ta nói không phải là phân biệt đối xử với Lâm Hân, mà quả thật là Alpha chịu đau tốt hơn Omega.

"Nói tới da dày thịt béo thì ai làm lại tới?" Chúc Thạch hét lên, "Tớ sẽ làm mồi nhử, đừng có ai giành với tớ!"

Cậu thô giọng hét lên một tiếng, cơ bắp phình ra, không đợi những người khác phản ứng lại, cậu lao vào đám dây leo, dây leo phát hiện con mồi chạy trốn thì chia ra một nửa để đuổi theo.

Chúc Thạch quả nhiên xứng với cái danh da dày thịt béo, dây leo quất vào người cậu cũng như không, toàn bộ những dây leo bò lên người cậu đều bị cậu mạnh bạo chặt đứt.

Có mồi nhử nên áp lực bên kia đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không đủ.

Dịch Địch nắm chặt tay, lấy vài cái vảy của dị thú ở trong không gian ra, "Tớ cũng làm mồi nhử."

Vừa nói vừa làm, cậu ta ngưng tụ tinh thần lực trong tay, một ngọn lửa xuất hiện để tinh luyện vảy dị thú ngay tại chỗ.

Động tác tinh luyện của cậu ta thành thạo hơn Lâm Hân nhiều, vì dù sao cũng đã học chế tạo mecha hơn mười năm, dưới đôi tay của cậu ta, những chiếc vảy dần kết lại thành một chiếc áo giáp đen.

Giang Trạch Nguyên vốn không đồng ý, nhưng khi thấy chiếc áo giáp được tinh luyện ngay tại chỗ thì nghiêm túc dặn dò: "Chú ý an toàn!"

"Rõ." Dịch Địch mặc áo giáp vào, không chút do dự lao ra, bầy dây leo lại tiếp tục chia ra.

Áp lực phía bên Lâm Hân giảm mạnh, nhóm người vừa chiến đấu vừa cùng nhau rút lui về hướng mười giờ, chậm rãi rời khỏi phạm vi tấn công của rắn dây leo.

Bọn họ đã thoát thân, nhưng Chúc Thạch và Dịch Địch vẫn còn ở trong nguy hiểm, Lâm Hân triệu hồi mecha.

Thiên Cơ biến hình, cậu nhanh nhẹn bay vào buồng lái, cộng hưởng tuy duy hoàn thành, đôi mắt của chiếc mecha sáng lên.

"Chúc Thạch! Dịch Địch!" Trương Tiểu Tư hô lên.

Dây leo rất nhiều, với sức của hai người cơ bản không thể đánh lại, vì vậy mà cả hai đã bị dây leo tóm gọn thành quả bóng mà lôi về khe núi.

Suy nghĩ của Lâm Hân vừa lóe lên, cậu đã đuổi kịp, trường kiếm của Thiên Cơ vung ra, cắt đứt dây leo đang trói Dịch Địch, tránh dây leo lại tiếp tục bò tới, Thiên Cơ nhanh tay túm Dịch Địch ném về phía tiểu đội.

Dịch Địch bị ném mà quay cuồng, suýt thì ói, may thay Lệ Phong và Giang Trạch Nguyên kịp thời đỡ được cậu, không thôi là bị dập thành cục thịt bầm.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân không dám ngưng một giây, tiếp tục cứu Chúc Thạch.

Chúc Thạch đẽ bị lôi tới rìa khe núi, sắp sửa rơi xuống vực thẳm, Thiên Cơ lao tới nhanh như chớp, trường kiếm chém hết dây leo trói Chúc Thạch, duỗi tay trái túm lấy cậu.


Chúc Thạch nằm trên tay Thiên Cơ, ra sức hít hà.

Cái dây leo kia trói chặt muốn gãy cả cổ, lỡ Lâm Hân đến muộn vài giây thì chắc chắn cậu đăng xuất ở đây rồi.

May quá may!

Cậu còn cứu được!

Lâm Hân cứu người xong cũng không ham chiến.

Lượng tinh thần lực cần thiết để điều khiển một mecha cấp 5 nhiều gấp mấy lần so với mecha cấp 3, cậu vừa mới tiêu hao lượng lớn tinh thần lực, tính liên tục đã giảm đáng kể, cậu sắp thành một cái nỏ mạnh hết đà rồi.

Khi cậu chuẩn bị rời đi, những con rắn dây leo xác chết không chịu mất những con mồi, dây leo dày đặc bò lên từ khe núi, quấn vào chân trái của Thiên Cơ.

Lâm Hân lập tức vung kiếm chém xuống.

Nhưng dường như đám dây leo lần này khác với lần trước, thế mà biết cản lại kiếm của Thiên Cơ.

Lâm Hân sững sờ.

Khoảnh khắc cậu sững sờ này, Thiên Cơ bị kéo xuống khe núi.

Lâm Hân lập tức khởi động phi hành khí.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Bị từ trường quấy nhiễu nghiêm trọng, trình điều khiển động cơ mất kiểm soát!" Thiên Cơ cảnh báo cho Lâm Hân thông qua cộng hưởng tư duy.

Mecha màu xanh rơi xuống khe núi như diều đứt dây.

Đầu Lâm Hân đau như nứt ra, cậu nghiến răng dùng hết sức lực cuối cùng nâng tay Thiên Cơ lên, ném Chúc Thạch đi.

Chúc Thạch sợ hãi hét "Aaaaa", cơ thể bay theo đường parabol đáp lên phía trên của khe núi.

Xác nhận cậu được an toàn, ánh mắt Lâm Hân bắt đầu lạnh lùng, cậu nói với Thiên Cơ: "Bạn có thể dùng pháo cao năng không?"

"Có thể." Cánh tay phải của Thiên Cơ bật vũ khí ra.

Mặc dù không bay được nhưng tấn công thì vẫn ổn.

Trong quá trình rơi xuống, Lâm Hân bình tĩnh nâng tay phải của mecha lên, đầu nòng pháo cao năng hướng xuống dưới, cậu ngẩng đầu ra lệnh cho Thiên Cơ.

"Bắn—"

"Ầm—"

Toàn bộ khe núi nổ tung trong tiếng động lớn tới chói tai, ngay sau đó một cột sáng xuất hiện, không trung hiện lên một đám khói hình nấm đỏ rực.

***

Một giờ trước—

Tại căn cứ quân sự Lôi Sơn, có hai huấn luyện viên đang ngồi trong phòng giám sát.

Sau khi xem video giám sát liên tục ba ngày không ngủ, những huấn luyện viên này có hơi chịu không nổi, tuy cơ thể của huấn luyện viên làm bằng sắt những cũng có hơi ăn không tiêu, nên họ quyết định chia ca ra để theo dõi, những người khác đi ngủ, để lại một mình Trần Lí và Lăng Bình.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Trần Lí rất chú ý đến Lâm Hân, thỉnh thoảng lại kiểm tra tiểu đội của cậu.

Bọn họ không liều mạng chạy như các tiểu đội khác, mà nhàn nhã đi săn dị thú, thu thập nguyên liệu để đóng tàu.


"Cái này có tính là làm biếng không?" Trần Lí mỉm cười hỏi.

Lăng Bình lười nhác ngồi xuống, gác tay lên trán, nói: "Không tính. Đi qua hồ là con đường tắt, nhưng phải đóng thuyền mới đi được."

Trần Lí nghĩ nghĩ, cũng đồng ý.

Không phải ai cũng tài năng như Lâm Hân, chỉ cần đọc sách là tự hiểu.

Một hạt giống tốt vậy mà sao lại đi học ngành mecha vậy nhỉ?

Trần Lí hạ mắt xuống, khéo miệng như cong lên.

Lăng Bình ngáp dài, đổi tư thế ngồi.

Trần Lí đứng dậy, duỗi người nói với ông: "Tôi đi vệ sinh một lát."

Lăng Bình phất phất tay với anh.

Trần Lí duỗi thẳng quân phục, đội mũ rời khỏi phòng giám sát.

Nhà vệ sinh cách phòng theo dõi khoảng 100m, Trần Lí đi thẳng qua, khi chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì lại rẽ vào một lối khác.

Lối đi này có rất ít binh lính qua lại, khi thấy Trần Lí đi tới, bọn họi đều gật đầu xem như chào hỏi.

Trần Lí đứng trước trạm kiểm soát của lối đi, lấy một tấm thẻ pha lê ở trong túi ra, quét nhẹ một cái, cửa của trạm kiểm soát mở ra, anh đi vào.

Bên trong là một hàng thiết bị năng lượng, một trong số đó cung cấp năng lượng cho phòng giám sát.

Trần Lí đi tới trước máy, hạ mũ xuống, ngón tay đặt lên một trong số các nút của máy.

Mười phút sau, Trần Lí quay về phòng giám sát.

"Cậu về rồi à?" Lăng Bình nhìn chằm chằm vào video giám sát, thản nhiên hỏi.

"Vâng." Trần Lí ngồi xuống, cầm lấy bình giữ nhiệt ở trên bàn, đang chuẩn bị uống thì những màn hình ảo trước mặt đột nhiên lần lượt tắt ngúm.

Lăng Bình ngồi thẳng dậy, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Trần Lí sửng sốt: "Thiết bị có vấn đề ư?"

Lăng Bình lập tức gọi cho những huấn luyện viên khác, "Khẩn cấp, nhanh chóng đưa kỹ sư của căn cứ đến đây ngay lập tức để sửa thiết bị."

"Để tôi đi!" Trần Lí đặt bình giữ nhiệt xuống, "Tôi là kỹ sư mecha mà!"

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đừng lo, viết thêm quả người xấu bắt cóc nữa là có thể yên tâm nuôi em bé ngoan xinh yêu rồi! o(≧▽≦)o

––––––––––

Ẻdito: Chị Lí diễn nữa  ̄へ ̄

––––––––––

Vẫn là Ẻdito: Toi được nghỉ hè từ ngày 22/7 tới 4/8, vốn tính 2 tuần này toi sẽ bật hết công suất edit một lèo cho tới ngoại truyện luôn, ai mà có dè tính tới tính lui không tính tới có ngày toi phải nhập viện đi mỗ t.r.i~ 😇😇😇, giờ toi méo ngồi lâu được các bạn ạ, chịu khó đợi lâu lâu xíu nhe, hên còn có 2-3 chương dự trữ, mấy bà đọc đỡ chương này trước đi, chương này tui cũng chưa beta nữa, chịu khó xíu nha  😇😇😇

P/s: nhỏ nào bị bón mà ẻ ra máo thì lo đi khám nha bây, ko thôi có ngày bị nặng phải thẻo đ.ý.t


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận