Edit + Beta: Phộn
*****
Nghỉ ngơi một ngày, hai người một cơ giáp tiếp tục hành trình tìm dị thú cấp 6.
Càng đi sâu vào rừng, đẳng cấp của các dị thú càng cao, lúc nào cũng có thể thấy cấp 3, cấp 4 thì kiêu ngạo chặn đường.
Tinh thần lực của Lý Diệu khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, sức chiến đấu bùng nổ, dị thú đến một con thì múc một con, đến một bầy thì làm gỏi cả bầy, có thể nói là đánh đâu thắng đó.
Lâm Hân không lười biếng, nhân cơ hội tăng cường huấn luyện, thuần thục khống chế tinh thần lực, linh hoạt vận dụng tinh thần lực xúc tu.
Lại một con dị thú to lớn ngã xuống vũng máu, thiếu niên thu hồi dao găm do thực thể hóa tinh thần lực, lau mồ hôi chảy trên mặt.
"Tiểu Phá Quân giỏi quá đi!"
Chữ V trên quả cầu cơ giáp chớp chớp, bay tới bay lui quanh người Lâm Hân.
"Cám ơn cậu." Lâm Hân nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước đống thi thể dị thú, "Em còn thiếu sót rất nhiều."
Lúc trước ở trong học viện huấn luyện, thành tích của cậu luôn đứng đầu, cho rằng mình đã đủ mạnh, bây giờ đứng trước cường giả chân chính, mới phát hiện mình của quá khứ có bao nhiêu ngây thơ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Cậu muốn trở thành quân nhân dưới trướng huấn luyện viên, tất nhiên phải đi Đế quốc Huyền Vũ.
Mặc dù huấn luyện viên khăng khăng để cho cậu đi học ở học viện quân sự tốt nhất, nhưng trái tim cậu vẫn có chút lo sợ. Không biết Đế quốc Huyền Vũ có thái độ như thế nào đối với nam Omega, có phải cũng xem cậu là một dị loại không?
Nếu như cũng phân biệt đối xử, kỳ thị, xa lánh, ghét bỏ thậm chí là ác miệng chửi rủa giống Cộng hòa Thanh Long, vì huấn luyện viên, cậu có thể nhịn.
Bởi vì, cậu không muốn bị bỏ rơi một lần nào nữa.
Cậu muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức có thể sánh vai với huấn luyện viên.
Thiếu niên mím môi, nắm chặt dao găm trong tay.
Giữa hai người phảng phất như có mối liên kết nào đó, Lý Diệu xoay người, đối diện với ánh mắt kiên định của bé con, khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười ôn hòa.
"Có chuyện gì sao?" Hắn đi đến.
Cơ giáp nhanh miệng nói: "Tui đang khen Tiểu Phá Quân thật lợi hại!"
Lý Diệu đồng ý nói: "Đúng thật là lợi hại. Mới một ngày thôi, em đã thuần thục ứng dụng tinh thần lực rồi."
Bé con tựa hộ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện không hoàn toàn giết Bạch Giác Diễm Hồ, sáng sớm hôm nay phấn chấn rời giường, không muốn nghỉ ngơi nữa.
Hắn kiểm tra kỹ thân thể bé con, xác nhận cậu đã hồi phục gần hết mới đồng ý xuất phát.
Theo Huyền Minh dò tìm, ngọn núi cách bọn họ 5km, có thể có dị thú cấp 6 ở đó.
Vì thế bọn họ đi thẳng theo hướng Bắc, vừa đi vừa đụng phải tầng tầng lớp lớp dị thú cấp cao, điều này chứng minh Huyền Minh đoán không sai.
Lý Diệu dạy bé con cách chiến đấu, tìm đúng nhược điểm, đánh nhanh, tàn nhẫn, chính xác, dùng ít tinh thần lực nhất, tạo thành tổn thương lớn nhất cho dị thú.
Bé con rất thông minh, nói cái là hiểu.
Lúc đầu còn hơi trầy trật, đến giờ đã có thể một mình giết chết một con dị thú cấp 3.
Ngắn ngủi 4 tiếng, thực lực của cậu nhảy vọt.
Được huấn luyện viên khen ngợi, lỗ tai Lâm Hân nóng lên, ngại ngùng nói: "Em còn phải cố gắng hơn."
Lý Diệu sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Đủ cố gắng rồi, nên làm việc theo khả năng của mình, không nên gấp gáp."
"Dạ." Lâm Hân theo bản năng cọ cọ bàn tay rộng lớn của người đàn ông.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Nhìn bé con đáng yêu như chú mèo con, Lý Diệu nhịn không được véo hai má cậu.
"Chừng nào trở về nhà ở Hư Nhật Tinh, ta sẽ giới thiệu cho em Tiểu Bố."
"Tiểu Bố?" Lâm Hân nghệt ra, cảm nhận cái mặt bị véo.
"Là một chú Ragdoll xinh đẹp." Lý Diệu bóp đến nghiện, hài lòng buông ra.
"Nó dài như này nè." Quả cầu cơ giáp bay tới, mở thư viện ra, mở một màn hình ảo trong không trung, trên màn hình xuất hiện một con mèo xinh đẹp, lông xù, mở to đôi mắt xanh biếc, lười biếng nằm trong ổ.
Lâm Hân ôm hai má bị véo, vừa nhìn thấy đã thích chú mèo này.
"Đáng yêu lắm đúng hăm?" Quả cầu cơ giáp cười hí hí hỏi.
"Phải." Lâm Hân gật đầu.
"Giống như cậu vậy đó~" Quả cầu cơ giáp thu hồi màn hình ảo lại, bay ra xa.
Lâm Hân chấm hỏi, nhất thời không hiểu Huyền Minh có ý gì.
Lý Diệu ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta xử lý thi thể dị thú trước đã."
Hắn lấy ra đồ nghề thu thập đống xác chết ở phía trước.
Lâm Hân đứng tại chỗ, đầu óc xoay một vòng, cuối cùng cũng hiểu.
Vậy ý của huấn luyện viên là....cậu dễ thương giống như mèo hả?
Thiếu niên cúi đầu, cổ đỏ lên.
Nơi nào trên người dị thú cũng là bảo vật, đẳng cấp càng cao, giá trị càng cao, công dụng cũng có đủ loại không giống nhau.
Lý Diệu muốn chế tạo một chiếc cơ giáp cho Lâm Hân chơi, đương nhiên sẽ thu thập nguyên vật liệu cần thiết để chế tạo.
Thu thập vật liệu cũng là một kỹ năng, các lính cơ giáp quanh năm giao chiến với dị thú, dần dà họ có thể tự lấy mà không cần chỉ dạy.
Lý Diệu nhìn lướt qua một cái đã biết chỗ nào trên người dị thú là bảo vật, Huyền Minh bật chức năng quét lên, hỗ trợ hắn.
Lâm Hân vứt suy nghĩ kia ra sau đầu, đi theo bên cạnh nghiêm túc học tập.
Đây là những kiến thức mà trong lớp không đề cập tới, chỉ có thể thông qua thực tiễn mà tích lũy kinh nghiệm.
Thu thập xong cũng đã đến trưa, bọn họ tạm thời nghỉ ngơi, bữa trưa thì có nguyên liệu ngay đó rồi, nướng một con dị thú béo tròn lên ăn.
Lúc 3h chiều, họ tiếp cận vùng núi phía Bắc.
Nhiệt độ giảm mạnh.
Quần áo của Lâm Hân đều ở trong hoa tai không gian, nhưng hoa tai mất rồi, chỉ có mỗi trang phục huấn luyện trên người này, mỗi ngày đều mặc rồi giặt rồi sấy khô rồi lại mặc tiếp, lúc này nhiệt độ giảm thẳng tới dưới 200C, cậu hắt hơi liên tục.
Tuy nói thể chất của sinh viên cơ giáp hơn người bình thường, nhưng sau khi cậu phân hóa thành Omega, khả năng chịu lạnh không còn như trước nữa.
Lý Diệu lấy ra một cái áo khoác từ trong nhẫn không gian, mặc cho bé con.
Dáng người Alpha cao lớn, đương nhiên quần áo cũng lớn, sau khi Lâm Hân mặc vào, sắp thành một cây lau nhà chạy bằng cơm luôn rồi.
"Nó sẽ bẩn mất." Bé con luống cuống tay chân, được người đàn ông kéo khóa kéo lên.
"Bẩn cũng không sao." Lý Diệu giúp cậu đội lên mũ áo, thắt chặt dây lưng. "Áo này không thấm nước, chống lạnh, chống bức xạ, chống mài mòn."
Cơ thể Lâm Hân ấm áp, nhìn trang phục huấn luyện đơn bạc của nam nhân, chần chờ hỏi: "Của huấn luyện viên đâu?"
Áo cho cậu mặc, vậy huấn luyện viên mặc cái gì?
"Ta không mặc." Lý Diệu nói, "Tinh thần lực bám vào da, là lớp bảo vệ tự nhiên."
"Oa." Thiếu niên gật đầu.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lại học thêm được một ứng dụng của tinh thần lực.
Cậu đang tính thử thì bị Lý Diệu ngăn lại, "Tinh thần lực của em có hạn, giữ lại để chiến đấu."
Tóc ngố trên đầu thiếu niên lập tức héo.
Cơ giáp an ủi: "Tinh thần lực của cậu đủ cấp bậc rồi nhưng không gian lưu trữ không đủ, rèn luyện thêm là được, sau này săn một con dị thú cấp cao làm thú lái xe."
"Thú lái xe?" Danh từ xa lạ làm Lâm Hân nghi vấn.
"Đây là thứ sẽ được dạy sau khi vào quân bộ." Lý Diệu giải thích, "Cho dù là dị thú cấp cao hay là nhân loại có đẳng cấp tinh thần lực cao, đều có khả năng săn bắt và nuốt chửng tinh thần lực."
Dị thú cấp cao sẽ thông qua việc ăn tinh thần lực để thăng cấp, nhân loại cũng có thể. Bắt được tinh thần lực, một là nuốt nó, hai là biến thành của mình.
Cái trước tăng cường tinh thần lực, cái sau sẽ liên tục tiếp ứng, lúc cần thiết còn có thể triệu hồi ra để cùng nhau chiến đấu.
Thiếu niên kinh ngạc mở to mắt.
Sức mạnh của cường giả có đẳng cấp tinh thần lực cao, quả nhiên không thể tưởng tượng được, đây là cấp bậc của thần.
Lý Diệu vỗ vỗ bả vai bé con, nhìn mảnh rừng tiêu điều ở phía trước, ánh mắt thâm trầm. "Trước khi đủ khả năng, không nên tùy tiện thử nghiệm chiêu thức này, nếu không...."
"Sẽ bị phản phệ?" Lâm Hân hỏi.
"Phải." Lý Diệu cúi đầu nhìn thiếu niên, nghiêm túc nói, "Săn bắt là con dao hai lưỡi, nếu thất bại, sẽ trở thành thú ký sinh."
Quả cầu cơ giáp nói: "Tiểu Phá Quân, bây giờ cậu không cần nghĩ tới vấn đề này! Mai mốt trở thành quân cơ giáp chính thức, Nguyên soái sẽ dẫn cậu đi săn một con dị thú cấp cao vừa xinh đẹp vừa đáng yêu vừa mạnh nữa."
Lâm Hân lập tức chờ mong nhìn Lý Diệu.
Lý Diệu bật cười đáp ứng: "Được."
Tóc ngố dựng thẳng.
"Đi thôi!" Khóe miệng Lý Diệu nhếch lên, kéo tay bé con đi về phía ngọn núi.
Hành tinh hoang sơ chưa được khai thác, khắp nơi đều là dị thú, dị thực. Dị thú dễ giết, dị thực lại rất khó để phòng bị, đi bộ trong rừng nguyên sinh, mỗi một bước đều rất khó khăn.
*Dị thực: cây cối ngoài hành tinh.
Lý Diệu mở ra tinh thần lực, gặp dị thực cấp cao cũng không đợi chúng nó tấn công, nhấc tay xử chúng nó trước.
Hai tay Lâm Hân cầm dao găm, thỉnh thoảng chém đứt mấy dây mây lén lút vung tới.
Quả cầu cơ giáp xoay ăng-ten trên đỉnh đầu, kỳ quái nói: "Dị thú ở đây rất ít."
Lý Diệu không nhanh không chậm cầm súng laser bắn một phát, "Dị thú cấp cao có ý thức lãnh địa rất mạnh, tính tình cũng khá cổ quái, nó sẽ đuổi những dị thú cấp thấp đi chỗ khác."
Quả cầu cơ giáp nói: "Tui dò xét rồi, xung quanh không có dị thú cấp cao."
Một đường đi này, nó đã ăn rất nhiều tinh hạch của dị thú cấp 3-4, năng lượng khôi phục được 10%, phạm vi quét đã mở rộng lên 2000m. Nhưng trong 2000m này lại không phát hiện ra một con dị thú nào, rất bất thường.
"Nguyên soái, cẩn thận!" Huyền Minh hô to.
Cơ giáp là chiến hữu mà quân nhân tín nhiệm nhất, Lý Diệu kéo Lâm Hân đến bên người, mặt lạnh lùng.
"Huấn luyện viên?" Lâm Hân hơi sợ hãi.
"Đừng ở quá xa ta." Lý Diệu nói.
Đúng như Huyền Minh nói, khu rừng này rất bất thường.
Không giống với những khu rừng rậm rạp trước đó. Ở đây, khắp nơi đều là bụi gai, cây cối thưa thớt, đôi khi còn có những cây bị khô héo. Những tình trạng khô héo đó không giống như thiếu nước hay là do thời tiết quá lạnh, mà giống như nó bị hút khô sức sống rồi chết đi.
Lâm Hân cẩn thận đi theo huấn luyện viên.
Cậu biết sức mình có hạn, lỡ như có gì xảy ra, nhất định phải tự bảo vệ mình, tuyệt đối không được kéo chân huấn luyện viên.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển như thể xác minh linh cảm của họ.
Lúc đầu là rung nhẹ, sau đó ngày càng rung mạnh, nửa phút sau, mặt đất nứt ra.
"Động đất?" Quả cầu cơ giáp la lên.
"Không!" Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bé con, nhanh như chớp nhảy lên không trung, vị trí họ đứng lúc nãy bỗng nứt ra một cái rãnh thật lớn, rễ cây bén nhọn đâm ra.
Quả cầu cơ giáp thót tim tránh được đòn tấn công của rễ cây, "Vèo" một tiếng bay lên.
Lý Diệu ôm Lâm Hân nhảy lên không trung, chớp mắt đã nhảy ra khỏi phạm vi của khe nứt, đứng trên một cái cây tạm thời lánh nạn.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Đó là...cái gì?" Lâm Hân bị huấn luyện viên ôm vào ngực, nghe tiếng nổ ầm ầm, không tự chủ cúi đầu nhìn xuống ——
Cả một khu rừng rộng lớn biến hóa nghiêng trời lệch đất, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, rễ cây to lớn như một con mãng xà lao ra từ lòng đất, giương nanh múa vuốt, nương theo tiếng gió ầm ù đinh tai nhức óc, một cỗ uy áp tinh thần lực khủng bổ bao phủ hai người.
Lý Diệu lạnh lùng nói: "Là dị thực! Ít nhất là từ cấp 5 trở lên!"
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
*Lý Diệu sờ đầu bé con Omega*
Lâm Hân: Meo~
————————————
Editor: Toy chỉ muốn nói là cho dù có tới cấp 6 cấp 7 thì cũng bị anh Diệu đây đập cho ra bã thôi, :))
Diệu said: Mấy con gà ấy mà. ( ̄▽ ̄)