Edit + Beta: Phộn
******
Lúc Lâm Hân tỉnh lại, trong lều chỉ còn mình cậu.
Nằm sấp trong chăn mê man ngẩng đầu lên, đầu tóc cậu rối bời, cậu buồn ngủ chống đỡ thân thể.
Vừa động liền ảnh hưởng tới cơ bắp.
Tuyến thể ở gáy khó chịu như bị kim chích, cậu nhấc tay che lại, mò ra một khối thịt sưng tấy.
Ào, ký ức trước khi ngủ lập tức tuôn ra như thủy triều, cậu đỏ mặt.
Cậu được huấn luyện viên đánh dấu tạm thời!
Thiếu niên như đà điểu rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu xù xù.
Bóng tối tạo cho Lâm Hân một chút dũng khí để hồi tưởng lại một chút chi tiết nhỏ, cắn cắn đầu ngón tay, càng nghĩ cậu càng thấy hoảng.
Không bao giờ cậu nghĩ tới, lúc mình động dục lại thích khóc như vậy, còn làm nũng trong lòng huấn luyện viên đòi đánh dấu.
Đây không phải là cậu!!
Thật mất mặt!
Không khí trong chăn mỏng manh, ngột ngạt làm người ta khó thở, thiếu không còn cách nào khác phải thò đầu ra để hít thở không khí trong lành.
Vừa hít vào liền hít hết chút tin tức tố còn sót lại trong lều trại.
Mùi linh sam tươi mát cùng hoa lan thuần khiết ở chung với nhau, dị thường hài hòa, ngửi lâu thấm đậm lòng người, làm dịu đi cảm xúc khẩn trương. Bất tri bất giác, Lâm Hân đã thả lòng thần kinh, vùi mặt vào trong chăn, thoải mái nheo mắt lại.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lý Diệu vào quả cầu cơ giáp vừa vào lều đã thấy thiếu niên lăn lộn trên giường như chú mèo con.
Hắn cười nhẹ.
Lâm Hân đang gói gém chăn gối làm thành cái tổ nghe được tiếng cười, động tác lập tức cứng đờ, xấu hổ nhìn người đàn ông tóc bạc mặc trang phục ngụy trang, cùng với – một quả cầu cơ giáp hoàn toàn mới lạ.
"Tiểu Phá Quân tỉnh rồi sao?" Được sửa chữa xong xuôi, Huyền Minh phát sáng rực rỡ, không còn là quả cầu tròn tròn rách nát như lúc trước nữa.
Chỗ tốt của cơ giáp chính là bộ tích hợp chuyển đổi năng lượng, nó có thể chuyển đổi tất cả vật liệu thành linh kiện mà mình cần.
Hì hục phấn đấu nguyên một đêm, nó đã chữa trị được 90%, còn lại 10% thì sẽ để cho kỹ sư cơ giáp độc quyền của nó sửa.
Lâm Hân kéo chăn lên che cơ thể của mình.
Bây giờ cậu không có mặc cái gì hết, trơn bóng, còn có một ít dấu đỏ không thể nói rõ, đột nhiên đối mặt với đầu sỏ tạo ra nó, nhất thời hoảng hốt.
Làm sao mà Lý Diệu không thể nhìn ra thiếu niên đang mất tự nhiên?
Buổi sáng tỉnh lại thấy thiếu niên còn đang ngủ, hắn bèn đi ra ngoài trước, để cho cậu có không gian tiêu hóa mối quan hệ của hai người, không nghĩ tới lúc trở về lều thì thấy bộ đáng yêu level max của thiếu niên, lòng hắn mềm nhũn.
Lý Diệu đi tới cạnh giường, đưa tay sờ sờ trán Lâm Hân.
"Tinh thần tốt hơn chút nào không?"
Lâm Hân ngoan ngoãn gật đầu, mắt nhìn thẳng chăn, không dám nhìn lung tung.
Huyền Minh bay tới giường, vây quanh ổ chăn mà tò mò hỏi: "Tiểu Phá Quân đang làm gì á?"
Nó không hỏi thì không sao, vừa hỏi là Lâm Hân đã loạn tới mặt đỏ tai hồng, "Không...không có làm gì hết."
Thực tế là cậu cũng không biết giải thích hành vi này của mình như thế nào, vừa ngửi thấy tin tức tố của huấn luyện viên trên chăn gối, cậu liền lấy tụi nó quấn quanh cơ thể mình, cảm thấy làm vậy rất là an tâm.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Chẳng lẽ....đây là hành vi xây tổ?" Cơ sở dữ liệu của quả cầu cơ giáp rất lớn, search search vài cái là đã tìm thấy câu trả lời.
Hành vi xây tổ được mô tả là cảm giác thiếu an toàn của Omega, họ thu thập các đồ vật có tin tức tố của Alpha rồi xếp chồng lên nhau, sau đó hít hà để xoa dịu trái tim đang bất an.
Omega mới vừa được đánh dấu đều rất nhạy cảm, thức dậy mà không thấy Alpha, chắc chắn sẽ ôm chăn gối còn sót lại tin tức tố của Alpha vào lòng.
Lâm Hân nghệt mặt ra.
Hành vi....xây tổ?
Đây không phải là bản năng của động vật nhỏ sao?
Con người cũng vậy à?
Quả cầu cơ giáp thấy vẻ mặt cậu mờ mịt, vừa định phổ cập khoa học cho cậu thì bị ngón tay của Lý Diệu gõ, nó thức thời bỏ đi ý nghĩ trong đầu, nhanh nhẹn bay đi nhường vị trí cho nam chính lên sàn.
Lý Diệu ôn nhu sờ tóc Lâm Hân.
Là hắn không chu đáo, chỉ muốn cho thiếu niên thời gian để suy nghĩ mà quên mất Omega vừa được đánh dấu rất dễ dàng bất an.
"Đói không?" Lý Diệu hỏi.
Lâm Hân gật gật đầu.
Lý Diệu lấy ra một cái áo sơ mi và một cái quần short ở trong nhẫn không gian, "Tạm thời em mặc quần áo của ta trước, chờ buổi chiều đi tới cái hồ kia rồi sẽ tìm hoa tai không gian cho em."
"Ồ." Lâm Hân nhận áo sơ mi, do dự một chút, quay lưng lại không nhìn mặt người đàn ông, nhanh chóng mặc vào.
Áo sơ mi của người đàn ông thực sự quá lớn, cậu mặc vào phải xắn tay áo lên hai vòng nữa, tiếp theo là quần short.
Nhưng, không có quần lót mà mặc thẳng quần short, ở dưới nó cứ mát mát, lạ lắm.
Cậu không được tự nhiên buộc thắt lưng, quần áo miễn cưỡng chỉnh tề.
Tránh đi ánh mắt của người đàn ông, Lâm Hân nhanh chóng xuống giường xỏ dép lê đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hắt chút nước lạnh lên mặt để hạ nhiệt độ, bình tĩnh lại, cậu đứng thẳng dậy nhìn vào gương, vừa nhìn, adrenaline lại tăng lên.
Cổ áo sơ mi mở rất lớn, vết hôn trên cổ và xương quai xanh lộ ra không chừa tí nào, từng cái từng cái như cánh hoa đỏ tươi, mãnh liệt muốn nói cho cậu biết đêm qua cậu đã làm gì.
Thiếu niên nhẹ nhàng hít vào.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Ngoại trừ cắn vào tuyến thể để tiến hành đánh dấu, huyến luyện viên vậy mà còn hạ miệng ở nhiều nơi như vậy?
Tình cảm của hai người đột nhiên tăng vọt, cậu còn chưa kịp tiêu hóa mà đã phát triển tới tầng quan hệ này.
Đầu Lâm Hân choáng váng, ở trong phòng tắm không dám đi ra ngoài.
Cậu ở bên trong thật lâu mà không có động tĩnh, người ở bên ngoài lo lắng gõ cửa.
"Tiểu Hân?"
Lâm Hân hoàn hồn, hoảng loạn trả lời: "Em...em muốn ở trong này tí nữa..."
Âm cuối run rẩy bán đứng tâm tư của cậu.
"Ta vào có được không?" Người đàn ông hỏi.
Lâm Hân hít một hơi thật sâu, làm cho mình tỉnh táo lại.
Cậu không có khả năng trốn tránh người đàn ông cả đời, huấn luyện viên sẽ là người cùng đi với cậu đến hết cuộc đời, nếu như cứ bị cảm xúc ngượng ngùng chi phối, ngược lại sẽ làm mình trông có vẻ giả tạo.
Nghĩ thông suốt, cậu lấy hết can đảm của mình rồi mở cửa phòng tắm.
"Huấn luyện viên, em...." Thiếu niên mới nói một nửa, cả người đã rơi vài một cái ôm ấm áp.
Lý Diệu ôm thiếu niên chen chúc ở cửa phòng tắm, trầm thấp hỏi: "Sợ tôi?"
Thiếu niên hơi mở to hai mắt, lắc đầu, "Không sợ."
Không chỉ không sợ, mà còn rất thích anh.
Suy nghĩ một chút, cậu chủ động ôm người đàn ông, dán đầu lên vai hắn nói: "Xin lỗi...em chỉ là không quen thôi, nhưng em sẽ cố gắng thích ứng với nó!"
Để thể hiện quyết tâm, cậu nhắm mắt lại, kiễng mũi chân lên hôn vào cằm người đàn ông.
Người đàn ông bị cậu ngây thơ thân thân, ánh mắt nhu hòa.
Hắn vốn là muốn khai thông cho thiếu niên, không ngờ thiếu niên đã tự mình thông suốt trước rồi.
Người đàn ông rất hưởng thụ sự thân cận này của Lâm Hân, hắn kề sát tai cậu rồi nói: "Nói nhỏ cho em biết nhé, ta cũng là lần đầu tiên nói chuyện nói yêu đương, cũng rất là căng thẳng."
Lâm Hân không thể tin được mà mở to hai mắt.
Lý Diệu thơm môi của cậu, nói: "Như vậy, tâm lý cảm thấy cân bằng rồi đúng không?"
Lâm Hân chớp chớp mắt, thò tay sờ má người đàn ông.
Hình như có hơi nóng.
Cho nên...huấn luyện viên cũng thẹn thùng?
Chỉ là làn da màu đồng đó, cho dù có đỏ mắt cũng khó mà nhìn thấy.
Biết được bí mật của người đàn ông, Lâm Hân thả lỏng dựa vào người đàn ông.
Lý Diệu hôn lên tóc của cậu, khóe miệng hơi giương lên.
******
Dùng xong bữa sáng, Lý Diệu thu hồi lại cái lều, đang định chạy lại hồ nước tìm hoa tai không gian thì Huyền Minh nói cho họ biết nó phát hiện ra đồ tốt ở gần hang động của dị thú.
Vì vậy, hai người một máy quyết định đi thám hiểm trước.
Cái hang này chỉ sâu khoảng mười mấy mét, ngoại trừ một đống xương người trắng hớn thì không có vật trang trí dư thừa nào khác, làm chỗ ở của dị thú cấp 6, quả thật rất xấu xí.
Chính vì xấu xí mới khiến cho người ta hoài nghi.
Dị thú cấp 6 thuộc hàng quý tộc trong các dị thú, chỉ cần từng ăn thịt nhân loại thì sẽ bị ảnh hưởng và dính một ít thói quen của nhân loại.
Chẳng hạn như tận hưởng niềm vui.
Lý Diệu đứng ở chỗ sâu nhất trong hang đánh giá vách đá.
"Ngươi xác định phía sau chỗ này có đồ vật?" Hắn hỏi quả cầu cơ giáp.
"100%!" Cơ giáp lắc lư ăng-ten.
Lâm Hân mặc một chiếc áo khoác thật dày, nhìn như một quả cầu tuyết nhỏ, tò mò ngó dọc ngó nghiêng, ngẫu nhiên cũng duỗi ngón tay mò mẫm trên vách đá.
Có cơ quan nào không nhỉ?
Mấy trò chơi đều thiết kế như vậy để người chơi khám phá.
Đương nhiên, hiện thực không phải là trò chơi, cũng không thể nào có sự trùng hợp như vậy.
Cho nên, Lý Diệu ôm thiếu niên lui về phía sau, quả cầu cơ giáp lấy ra pháo cao năng trong không gian, nhắm vào vách đá thô bạo mà "oanh" một cái.
Hang động lung lay, đất đá nổ tung, Lý Diệu mở phòng ngự bằng tinh thần lực, ngăn cản mấy viên đá bắn tung tóe.
Vách đá bị lủng một cái lỗ lớn, gió lạnh thổi vào làm tóc hai người tung bay.
Lâm Hân rụt bả vai, đội mũ áo khoác.
Lý Diệu kéo tay của cậu, cùng nhau đi tới lỗ thủng.
Quả cầu cơ giáp sáng lên, xung phong đi trước.
Ở phía sau vách đá quả nhiên có một động thiên khác.
Đây là hang động có kiểu như một cái mái vòm khổng lồ, khoáng thạch màu lam lóe lên ở khắp nơi, mặt ngoài kết tinh thành một tầng băng, tựa như những đóa hoa thủy tinh nở rộ, trong suốt mà long lanh.
Tuy nhiên, đáng chú ý nhất không phải là nó mà là một con tàu vũ trụ nhỏ được đặt ở giữa hang động.
Huyền Minh dẫn đầu xông qua, hưng phấn quét xung quanh phi thuyền vũ trụ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Nguyên soái, nhìn qua có vẻ đây là một con tàu của thợ săn dị thú!"
"Loại tàu A980F, bốn mươi năm trước bán rất chạy, vẻ ngoài tương đối còn mới, đã được người âm thầm cải tạo qua, thích hợp nhảy không gian liên tục."
"Không biết bên trong như thế nào, tui sẽ cố gắng mở cửa."
Quả cầu cơ giáp độc thoại, bay tới trước cửa khoang phi thuyền vũ trụ, trên cái bụng tròn vươn ra năm cái tay robot, bận rộn thao tác.
Lâm Hân nhìn phi thuyền màu lam đậm ở trước mắt, nhớ tới lời mà dị thú cấp 6 đã nói với mình.
"Đây là hành tinh Hull, chỉ có dị thú không có nhân loại. Ba mươi năm trước, một chiếc phi thuyền vũ trụ chở hàng trăm người bay xuyên qua vành đai thiên thạch, hạ cánh xuống rừng..."
Chiếc phi thuyền trong miệng nó, chắc là cái này đi?
Một trong những nhân loại bị dị thú ăn thịt kia chính là thợ săn lái phi thuyền này.
"Huấn luyện viên..." Lâm Hân kéo tay áo người đàn ông, kể lại cho hắn lời của dị thú.
Lý Diệu nghe xong, nhướn mày nói: "Thợ săn dị thú thường là Alpha, dám đi săn dị thú, tinh thần lực chắc chắn không dưới cấp 6."
Lúc đó chỉ có dị thú cấp 5 lợi dụng thủ đoạn âm hiểm như vậy để uy hiếp, lần lượt đánh tan rã các đoàn đội, sau đó nuốt chửng từng người, cuối cùng thăng lên cấp 6, có thể nói đây là một con vật rất có tâm cơ.
Lần này nó bắt Lâm Hân, chính là muốn dùng chiêu cũ.
Đáng tiếc là nó hơi đen, gặp phải hắn.
Đứng trước sức mạnh cường đại tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò con nít.
Lý Diệu cúi đầu nhìn thiếu niên khôi phục lại gương mặt hồng nhuận, trong lòng dâng lên một cỗ may mắn mất đi mà tìm về được.
Hắn chỉ hận không thể làm cho con dị thú đó chết một cách thống khổ hơn.
Lâm Hân nắm chặt tay huấn luyện viên theo bản năng.
Thiếu chút nữa, cậu cũng đã giống như những thợ săn dị thú kia, chết oan uổng.
May mà huấn luyện viên và Huyền Minh chạy tới kịp thời, may mắn tránh được một kiếp.
Thiếu niên mím môi, niềm tin kiên định.
Cậu muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức không ai dám đánh chủ ý tới cậu! Cậu tuyệt đối không cho phép bản thân trở thành nhược điểm của huấn luyện viên!
"Huyến luyện viên, anh có biết những khoáng thạch này không?" Cậu chỉ vào những tinh thể màu xanh có khắp nơi.
"Đá Huyễn Băng, một loại nhiên liệu." Lý Diệu vuốt ve một khối quặng được băng bao bọc ở bên cạnh, "Màu sắc thuần khiết không có một chút tạp chất, là hàng cao cấp."
Quả cầu cơ giáp vừa mở cửa của phi thuyền vừa xen vào nói, "Đá Huyễn Băng có tổng cộng ba màu, lần lượt là vàng, đỏ, lam. Vàng thấp nhất, đỏ trung bình, lam là thượng phẩm. Tiểu Phá Quân, chúng ta trúng số rồi! Nhiều đá Huyễn Băng cao cấp như vậy, gom lại đem đi bán, đảm bảo không dưới nghìn tỷ tinh tệ!"
Nghìn tỷ tinh tệ?
Lâm Hân kinh ngạc.
Khó trách có vài người rất thích thám hiểm vũ trụ, liều chết cũng phải rong đuổi tinh tế, chỉ cần phát hiện ra một chỗ có bảo tàng là kiếm được quá trời tiền, cả đời không lo gì hết.
"Chúng ta có thể thu thập nó sao?" Cậu hỏi.
"Được." Lý Diệu dơ tay lên, khoe mấy cái nhẫn không gian trên mấy ngón tay.
Những thứ này đều là không gian hàng cực phẩm, nhét toàn bộ chỗ Huyễn Băng này cũng dư sức.
Ở bên kia, cơ giáp đã thành công mở được cửa của phi thuyền.
"Nguyên soái, Tiểu Phá Quân, mau lại đây!" Nó bay bay ở cửa hét lên.
Hai người nắm tay nhau đi qua.
Do phi thuyền đã quá lâu không được sử dụng, không khí ở bên trong đục ngầu, cửa khoang vừa mở đã tản mát một cái mùi mốc meo, chờ mùi nhạt bớt, họ mới đi vào.
Có quả cầu cơ giáp chiếu sáng, rất nhanh đã đi tới buồng lái.
Lý Diệu thân là nguyên soái của Đế quốc Huyền Vũ đương nhiên phải tinh thông các loại thao tác của phi thuyền. Tìm được bàn điều khiển, vài động tác đơn giác đã khởi động được nguồn năng lượng của phi thuyền.
Tức khắc, con thuyền ngủ say ba mươi năm đã thức tỉnh.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
———————————
Tác giả có lời muốn nói:
Huyền Tiểu Minh: Da đen là tốt, mặt đỏ nhìn cũng không ra! Nhưng mà Nguyên soái nè....ngài thật sự có đỏ mặt à???
Lý Diệu: (╬▔皿▔)
Lâm Hân: ?????
———————————
Editỏ: Toy biết ngay là anh Diệu điêu mà =)) tâm kơ boy mà sao dễ đỏ mặt vậy được =)))