Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Thời gian ở sân huấn luyện trôi qua thật nhanh.

Bất giác đã qua ba tiếng, trừ những sinh viên bị huấn luyện viên Ôn phạt hít đất thì những người khác đã lục tục ra về.

Lâm Hân nhảy ra khỏi buồng lái của Thiên Cơ, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Vì buổi trưa có nói chuyện với anh trai (Lý Diệu) về di thư nên trái tim cậu bây giờ vẫn còn chút buồn bực, cậu muốn nhanh về nhà.

Hy vọng là anh ấy đã xong việc.

"Á á, cô ấy tới rồi! Cô ấy tới rồi!"

Có người hét lên.

"Hả? Cô ấy...sao tự nhiên đến sân huấn luyện của năm nhất vậy?"

"Alpha đi sau là ai thế?"

"Nghe nói là thị vệ hay sao á."

"À à, là sứ giả hộ hoa mà người ta hay nói á hả?"

"Ui, cô ấy đi tới bên này, chẳng lẽ...có ý gì với tui sao..."

"Ảo đá hả? Nhìn mày phèn vậy, công chúa nào mà thích mày?"

"Ôi giời, đừng nói thẳng vậy chứ ba! Sao mày nghĩ tao không được? Lỡ được thì sao? Nghĩ thôi mà, có phạm pháp đâu mà lo!"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân không khỏi quay đầu, chỉ thấy Đại công chúa mặc váy quân đội, hất bím tóc dài, mang theo Alpha cao lớn, khí thế áp đảo bước vào sân huấn luyện năm nhất.

Lần đầu tiếp xúc gần với Đại công chúa của Đế quốc, mấy sinh viên cơ giáp ngơ ngác không biết làm thế nào cho đúng.

"À...cái đó...công chúa điện hạ..." Một Alpha đỏ mặt chào hỏi cô.

"Xin chào." Mạnh Lâm gật đầu với cậu trai.

Alpha đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của công chúa, đang muốn nói tiếp thì nghe công chúa ghét bỏ nói: "Đừng có cản đường."

"Hả? À..." Alpha lùi lại.

Mạnh Lâm nhấc gót, bước đi tao nhã tới trước mặt Lâm Hân.

Lâm Hân bình tĩnh nhìn cô.

Những người khác bắt đầu xì xào.

"Woa, thì ra công chúa muốn tìm bạn Lâm sao?"

"Họ quen nhau sao?"

"Cũng có thể, dù sao thì bạn Lâm cũng là Omega của Nguyên soái mà."

"Công chúa tới chào hỏi bạn Lâm hử?"

"Nhìn không giống lắm."

Đường Tuyết Phi đang định rời khỏi sân huấn luyện thì phát hiện bên này có biến, lập tức quay về, mà Khổng Tranh đang bị đạt hít đất, hít được một nửa cũng nhịn không được đứng dậy, chạy đến chỗ Đường Tuyết Phi để buôn dưa.

"Sao lại không giống?" Cậu ta vừa sờ cằm vừa hoang mang hỏi.

Đường Tuyết Phi khoanh hai tay, hơi híp mắt lại, "Lai giả bất thiện."

Nhìn khí thế, ánh mắt, biểu cảm của công chúa xem, không nhìn ra nổi một ý tốt nào.

Cho nên, chắc chắn là tới để tra khảo!

"Cậu là Lâm Hân?" Mạnh Lâm săm soi đánh giá thiếu niên trước mắt, "Ngoài việc hơi lùn ra thì có gì đặc biệt đâu nhỉ?"

Lâm Hân cúi đầu, ước lượng chiều cao của cô.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cao chưa tới 1m6 mà chê cậu 1m78 thấp?

Ai cho cô ấy cái tự tin này vậy.

"Xin chào." Lâm Hân thản nhiên nói.

Mạnh Lâm thấy thiếu niên không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, nhếch khóe miệng, "Có hứng đánh với ta một trận không?"

Lâm Hân trầm mặc hai giây, trả lời: "Không."

Cậu xoay người hạ lệnh với Thiên Cơ, Thiên Cơ lập tức tách ra, biến thành một quả cầu sắt lơ lửng bên cạnh cậu.

Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, Mạnh Lâm được nước cười càng hăng hái, đôi mắt sáng ngời, giày cao gót bằng da đạp trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

"Sợ vậy á, như vậy thì sao làm bạn đời của Nguyên soái được?"

Lâm Hân bất thình lình xoay người, đôi mắt sắc bén.

Mạnh Lâm triệu hồi cơ giáp của mình, khiêu khích đáp trả ánh mắt lạnh băng của thiếu niên, "Đánh hay không đánh, quyết định đi!"

Lâm Hân nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của cô, siết chặt nắm đấm.

Cô ta cố tình khiêu khích cậu.

Tại sao?

Chẳng lẽ đúng như lời Vinh Phỉ nói, cô thích anh trai của cậu, biết cậu là bạn đời của Nguyên soái nên không cam lòng, đặc biệt tới đây để dò la?

Cơ mà, thái độ của cô ấy hơi là lạ.


Nhìn ánh mắt của cô, ngoại trừ sự hưng phấn và nóng lòng muốn thử ra thì không thấy bất kỳ sự ghen tị hay thù hận nào.

Giống như thật sự chỉ muốn đánh với cậu một trận đơn giản thôi.

Lâm Hân đang muốn về nhà, vốn không muốn để ý tới cô, nhưng bị nghi ngờ, cậu không nhịn được.

Muốn chơi thì cậu chiều!

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lóe lên ý chí chiến đấu.

Mạnh Lâm vui vẻ, gót giày điểm nhẹ, lui về phía sau, hô to với các sinh viên ở xung quanh: "Không muốn bị thương thì cút sang một bên cho ta!"

"Công chúa điện hạ..." Hạ Quân muốn nói lại thôi.

Mạnh Lâm liếc mắt nhìn anh, "Anh cũng biến cho ta, chỗ này bây giờ là sân nhà của ta."

Hạ Quân đau đầu nhéo mi tâm, xoay người rời đi.

Rất nhanh, toàn bộ sân huấn luyện của năm nhất chỉ còn lại Lâm Hân và Mạnh Lâm.

Đường Tuyết Phi và Khổng Tranh đứng trước bức tường ngăn cách bên ngoài sân huấn luyện, bất mãn hét lên: "Công chúa cũng độc tài quá đi?"

Khổng Tranh dùng khuỷu tay thục cô.

"Giề?" Đường Tuyết Phi nghiến răng với cậu ta.

Không Tranh nâng cằm, liếc mắt ra hiệu.

Làm ơn đi, trước mặt thị vệ của người ta mà đi nói xấu, mắc cỡ lắm đó hai.

Đường Tuyết Phi quay đầu, nhìn về phía Alpha nam cao hơn cô một cái đầu, khóe miệng run run, dịch sang bên cạnh hai bước, vặn tay của Khổng Tranh.

Bỏ cha rồi!

Sao you không nhắc me sớm hơn vậy?!

Khổng Tranh bị vặn mà tức không dám nói.

Hạ Quân nghiêng đầu, mỉm cười nhìn hai đàn em năm nhất làm động tác nhỏ, "Xin lỗi nhé, tính tình công chúa chỉ là hơi hiếu chiến thôi chứ cô ấy tốt lắm."

"È...hiếu chiến?" Đường Tuyết Phi xoa cái ót, vẻ mặt hoang mang style.

Hạ Quân cười mà không nói, quay đầu nhìn sân huấn luyện.

Trong sân huấn luyện, Mạnh Lâm và Lâm Hân đứng đối mặt nhau.

"Ta nghe Vinh Phỉ nói cậu rất mạnh, ngay cả chị ấy cũng thua dưới tay cậu."

"Nhờ anh trai tôi dạy tốt."

Mặt Lâm Hân không chút thay đổi.

"Anh cậu?" Mạnh Lâm không rõ lắm, tò mò hỏi, "Cậu có anh trai hử? Mạnh hơn cậu luôn sao?"

Lâm Hân khẽ mím môi, không trả lời.

Mạnh Lâm nhíu mày. Sao bé Omega nam này cứ buồn buồn kiểu gì í nhể? Gặp nhau nãy giờ nói được có vài câu, mỗi câu cũng chỉ có mấy chữ.

Quên đi, kệ anh trai cậu ta là ai, tóm lại là bây giờ cô phải đánh một trận với cậu ta trước, chờ có cơ hội thì tìm anh trai cậu ta đánh.

"Không nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian bắt đầu thôi!"

Lâm Hân đồng ý.

"Thiên Cơ, biến hình!"

"Gấu Nhỏ, biến hình!"

Trong vòng hai giây, hai quả cầu cơ giáp đã biến thành cơ giáp Grimm cao lớn.

Đường Tuyết Phi nghe thấy tên cơ giáp của công chúa thì một giọt mồ hôi trượt từ trán xuống, nhìn thấy cơ giáp sau khi biến hình thì shock hơn nữa.

Cơ giáp của công chúa...công nhận cá tính thiệt.

Cơ thể trắng tuyết tròn vo, tứ chi đen tuyền dũng mãnh, trên đầu có một đôi tai thú hình tròn, đôi mắt cũng bị đen một cách kỳ lạ.

Đa phần mọi người thích cơ giáp có hình người hơn, rất ít ai thích dùng cơ giáp có hình con vật.

Cơ giáp hình thú của Mạnh Lâm vừa xuất hiện, sinh viên vây quanh đứng xem nhịn không được mà thán phục.

Nhìn không ra nha, công chúa trông cute vậy mà lại thích cơ giáp hình thú.

Lâm Hân và Mạnh Lâm gần như vào buồng lái cùng một lúc, cột sáng sáng lên, hai chiếc cơ giáp hành động trong chớp mắt.

Gấu Nhỏ lao tới, móng vuốt vung lên, hùng hổ uy hiếp.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Thiên Cơ nhanh nhẹn nhảy về phía sau, tránh được một chiêu, trường kiếm trong tay biến thành súng bắn tỉa, nhắm ngay cơ giáp hình thú, tiến hành bắn từ xa.

Đạn con bắn về phía Gấu Nhỏ như mưa, ngăn cản nó lại gần.

"Kéo được khoảng cách rồi!" Đường Tuyết Phi kinh ngạc.

Cô đã xem qua hai buổi livestream của Phá Quân, một trận với Kiếm Long của chiến đội Hắc Báo, một trận với đội trưởng của chiến đội Hồng Hồ - Quân Khâu Hồ. Trong hai trận đó, Phá Quân đều đánh cận chiến với đối thủ, cơ bản đều dùng vũ khí lạnh là kiếm, rất ít khi dùng vũ khí nóng.

Nhưng hôm nay, chỉ đánh một trận bình thường với công chúa mà cậu ấy lại kéo dài khoảng cách, thay vũ khí thành loại súng bắn tỉa.

Tại sao?

"Một sự lựa chọn thông minh." Hạ Quân giải thích cho cô, "Gấu Nhỏ của công chúa được gọi là Thực Thiết Thú, từng là động vật quý hiếm của Lam Tinh, dị thú ngoài hành tinh sau khi xâm lăng không những sinh sôi nảy nở nhanh, ngay cả vẻ ngoài cũng trở nên cao lớn uy mãnh hơn, chúng da dày thịt béo, lực công kích to lớn, dị thú cấp 3 đã đủ bá để có thể tung hoành ngang ngược. Đàn em Lâm tránh đánh cận chiến, sử dụng vũ khí tầm xa là một cách làm sáng suốt."

"Thực Thiết Thú? Ách, cái này á? Không phải là gấu trúc khổng lồ sao?" Khổng Tranh search được hình ảnh bằng thiết bị nhận dạng.

Trong ảnh có một con gấu đen trắng nằm sấp trên thân cây, nhấc mông nhỏ lên, ngây thơ đáng yêu.

Đường Tuyết Phi so sánh con vật dễ thương trong ảnh với cơ giáp hình thú đáng sợ trên sân huấn luyện, nhất thời chỉ biết câm nín.


Hai thứ này là một á hả?

Nói xạo không chớp mắt!

Thực Thiết Thú ở ngoài đời đáng yêu hơn nhiều mà?

Hạ Quân cho hiện hình ảnh mình thu thập được, cười nói: "Cái đó là Thực Thiết Thú khi còn nhỏ, đây là nó khi trưởng thành này."

Đường Tuyết Phi và Khổng Tranh cùng nhau nhìn bức ảnh được phóng đại, cái đầu dữ tợn của thú dữ rõ ràng đập vào mắt, hai người hoảng sợ.

Hoàn toàn khác so với thú con dễ thương, Thực Thiết Thú khi trưởng thành cao tới 3m, dài 5m, mỗi sợi lông đều bén nhọn thẳng tắp như kim thép, hộp sọ và tứ chi phủ đầy vảy màu bạc, răng nanh trắng hớn, móng vuốt sắc bén, ánh mắt hung ác, sát khí nằng nặc.

Nuốt nước miếng, Đường Tuyết Phi nhìn về phía cơ giáp hình thú trong sân huấn luyện.

Đúng thật, tạo hình của Gấu Nhỏ đúng là không kém bao nhiêu so với Thực Thiết Thú, nhất là cơ thể, cao lớn dũng mãnh như nhau.

"Grrừ--"

Gấu Nhỏ rống tiếng đinh tai nhức óc, sinh viên vây quanh đều đau đớn bụm tai lại.

!!!

Đây là đòn sóng âm đúng không?

Màng nhĩ sắp rách rồi!

Quả nhiên Thiên Cơ bị ảnh hưởng, bị chững lại trong chốc lát, Lâm Hân che đầu, cộng hưởng tinh thần phát sinh hỗn loạn.

Không đợi cậu điều chỉnh, vuốt sắt của Gấu Nhỏ đã tới.

Khóe miệng Mạnh Lâm cong lên, như đã dự liệu trước.

Nghĩ kéo dài khoảng cách là có thể thắng sao?

Ngây thơ!

Nếu như không có chút bản lĩnh, sao cô có thể chọn cơ giáp hình thú được chứ?

Và bây giờ--

Ăn trọn một vuốt này đi!

Khi vuốt sắt của Gấu Nhỏ sắp đánh trúng Thiên Cơ, bỗng nhiên Thiên Cơ hóa thành tàn ảnh, biến mất.

Mạnh Lâm sửng sốt.

"Mục tiêu biến mất." Gấu Nhỏ nói ở trong đầu với cô.

Sau lưng của Mạnh Lâm chợt lạnh đi, Gấu Nhỏ nhanh chóng xoay người, hay tay vừa lúc nâng lên, suýt soát ngăn lại nguy hiểm, va chạm với trường kiếm của Thiên Cơ tạo thành tiếng nổ lớn, nhưng vẫn chưa xong, lực trùng kích mạnh đến đáng sợ làm nó trượt trên mặt đất, lui về phía sau hơn 10m mới có thể miễn cưỡng ổn định lại.

Từ đầu đến cuối Lâm Hân vẫn bình tĩnh, vô cùng kiên nhẫn bảo toàn khoảng cách an toàn với đối thủ.

Cậu được sinh ra ở Lam Tinh nên có ấn tượng rất sâu sắc với Thực Thiết Thú.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Đây là một loại dị thú khi còn nhỏ thì dễ thương, lớn lên lại biến thành dị thú hung ác hiếu chiến.

Sau khi nhìn thấy cơ giáp hình thú của công chúa, cậu lập tức liên tưởng đến Thực Thiết Thú cho nên lúc đầu trận không dám xem nhẹ, cẩn thận tiến hành đánh ở tầm xa.

Quả nhiên cậu đoán không sai.

Cơ giáp hình thú chỉ dựa vào hai cái móng vuốt khổng lồ nên không thể chống đỡ được.

Mà điều quan trọng nhất là, Thiên Cơ là cơ giáp cấp 3 mới được chế tạo không bao lâu, đối thủ lại là cơ giáp cấp 4 có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Trừ việc dùng mánh khóe để dành chiến thắng thì không còn cách nào khác.

Chiêu thức bị hóa giải, Lâm Hân không luyến chiến, lập tức thu quân, lần nữa thay kiếm bằng súng bắn tỉa. Vừa di chuyển vừa bắn, chuẩn không cần chỉnh, mỗi một viên đạn đều bắn trúng cơ giáp hình thú.

Gấu Nhỏ bị xoay vòng vòng tại chỗ, bị làn đạn đến từ bốn phía vây khốn.

Mạnh Lâm nở nụ cười, "Tốt lắm, vậy mà có thể chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công."

Đường Tuyết Phi thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh.

Vừa rồi thật sự suýt dọa chết cô, cô còn cho rằng móng vuốt khổng lồ của Gấu Nhỏ cào trúng Thiên Cơ tới nơi.

Kết quả, Phá Quân không hổ danh là Phá Quân, bước chân quỷ dị kia dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của đối thủ, chỉ trong chớp mắt đã vọt ra sau lưng cơ giáp hình thú, súng bắn tỉa biến thành trường kiếm, ra sức tấn công.

Nếu như cô là người đánh với Phá Quân, tuyệt đối không thể tiếp được chiêu này, nhưng công chúa chẳng những tiếp được, còn dư lực để phản công.

Đây là sự khác biệt giữa năm ba và năm nhất sao?

Ý thức chiến đấu vô cùng thành thục.

Khổng Tranh cảm khái: "Cơ giáp của bạn Lâm nhìn rất linh hoạt."

Bản chất cơ giáp là máy móc, dù các linh kiện được chế tạo tinh xảo cỡ nào thì vẫn khác so với con người, không thể làm được một số động tác có độ khó cao.

Nhưng Thiên Cơ thì không.

"Đây không phải là một chiếc cơ giáp cấp 3 bình thường." Hạ Quân trầm ngâm nói, "Tính năng của nó không thua gì cơ giáp cấp 4."

Đường Tuyết Phi tò mò hỏi, "Nhà Nguyên soái giàu lắm đúng hông?"

Đối với người bình thường mà nói thì cơ giáp là một thứ gì đó rất xa xỉ, người sở hữu được nó đều là những người có tiền.

Hạ Quân chớp mắt, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"

Đường Tuyết Phi sờ sờ mũi. Nhìn phản ứng của thị vệ người ta thôi là đã biết mình vừa hỏi một câu vô tri ngu ngốc cỡ nào.


Khổng Tranh rũ mắt, vuốt ve ngón tay, thì thầm: "Quả nhiên vạch xuất phát của mỗi người đều không giống nhau."

Có những người phải trải qua trăm ngàn khó khăn mới có thể bộc lộ tài năng của mình, cũng có những người lại vô cùng dễ dàng có được tất cả.

Đường Tuyết Phi đụng vào cánh tay cậu ta, "Tự kỷ cái gì vậy bro?"

Khổng Tranh cười khổ: "Không có gì, tớ chỉ đang hâm mộ bạn Lâm thôi!"

Đường Tuyết Phi nhún vai, "Không cần hâm mộ, chúng ta chỉ cần cố gắng hết mình thì cũng sẽ có cơ giáp siêu mạnh mẽ. Nghe nói khi vào quân đội, binh lính có thể dùng công huân để thăng cấp cơ giáp khế ước của bản thân, sở hữu một chiếc cơ giáp sinh học cấp cao không phải là giấc mơ đâu!"

Khóe miệng Khổng Tranh giật giật, đáp: "Phải... Đúng vậy... Haha..."

Xem cậu ấy nói kìa, công huân kiếm dễ vậy sao?

Sinh viên cơ giáp mới tốt nghiệp đi vào quân đội đều là những bia đỡ đạn hình người ở tiền tuyến, không đi bán muối là tốt lắm rồi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, cuộc chiến ở trong sân đã ngày càng gay cấn.

Qua mấy hiệp giao chiến, Lâm Hân đã thăm dò được kha khá thực lực của đối thủ, dần dần tấn công ngược lại.

Tuy cơ giáp hình thú mạnh cả về công lẫn phòng thủ, sức chiến đấu lại kinh người, nhưng nó vẫn có một khuyết điểm, đó chính là không đủ linh hoạt.

Cơ giáp hình người là cơ giáp chính thống, chính bởi vì cấu tạo cơ thể tương tự con người nên không hề có khó khăn khi cộng hưởng tinh thần, có thể tùy ý thao tác, chỉ cần điều kiện cho phép, không động tác nào là không làm được.

Cơ giáp hình thú thì lại khác, việc đầu tiên người điều khiển phải làm là tưởng tượng mình là một mãnh thú, căn cứ vào đặc điểm của cơ giáp mà chiến đấu, vì vậy mà có những hạn chế nhất định.

Vừa rồi cậu tấn công cơ giáp hình thú ở nhiều góc độ, từ đó rút ra được nhược điểm của nó.

Bất cứ khi nào cậu tấn công bên phải thì nó thường di chuyển chậm hơn một hoặc hai giây.

Chắc chắn công chúa là một người thuận tay trái.

Thao tác bên phải không được trôi chảy như bên trái.

Lâm Hân bỏ qua súng bắn tỉa, đổi về trường kiếm, bắt đầu đánh cận chiến.

"Keng—"

Một hit trúng đích.

Trường kiếm chém vào cánh tay phải của Gấu Nhỏ, ma sát ra tia lửa chói mắt.

Trong nháy mắt, Mạnh Lâm cảm thấy tay phải đau đớn, miễn cưỡng giãy dụa để cho Gấu Nhỏ lăn trên mặt đất mấy vòng, tứ chi rơi xuống đất, sau lưng bắn ra pháo cao năng, nhắm thẳng Thiên Cơ mà điên cuồng oanh tạc một trận.

Lâm Hân sử dụng khinh công, quỷ mị bay đến bên phải Gấu Nhỏ, trước khi nó phản ứng lại thì vung kiếm lên.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Keng keng—"

Lần này là một cú đúp.

Sức mạnh của trường kiếm quá lớn, Gấu Nhỏ bị đánh bay.

Mạnh Lâm ở trong cột sáng ngã trái ngã phải, một hồi lâu mới ổn định được thân thể thì chiêu tiếp theo của Lâm Hân lại đến.

Đường Tuyết Phi há to miệng.

Các sinh viên bên ngoài sân la hét.

Hạ Quân ngoài ý muốn nhướn mày.

"Phanh!"

Cánh tay phải của Gấu Nhỏ đã bị Thiên Cơ chặt đứt.

Cơ giáp mất đi cánh tay, tuy có thể chiến đấu tiếp nhưng không nói tới quyết chiến sinh tử thì việc thua là chuyện đã định.

Mạnh Lâm thở hồng hộc nằm trong cột sáng, gương mặt hiện một biểu tình thống khoái.

Quả nhiên rất mạnh!

Lắc lắc đầu, cô mở cửa buồng lái cơ giáp, cả người đầy mồ hôi ướt đẫm bò ra, cởi mũ xuống, mặc cho mái tóc dài tung bay không biết đã bị xõa ra từ lúc nào.

Thiên Cơ lùi về phía sau, thu kiếm lại.

Cửa buồng lái vừa mở ra, dáng người mạnh mẽ của Lâm Hân xuất hiện, cậu nhảy xuống đất, Thiên Cơ biến trở về một quả cầu cơ giáp.

"Tôi thắng." Cậu nói.

Mạnh Lâm vén mái tóc dài, "Ta thu lại lời nói lúc đầu, cậu có tư cách trở thành người bạn đời của Nguyên soái."

Lâm Hân trầm mặc nhìn cô.

Mạnh Lâm đội lại chiếc mũ, cúi đầu cười nói, "Đừng nói là cậu nghe Vinh Phỉ kể rồi cho rằng ta thích Nguyên soái đó chứ?"

Lâm Hân nhíu mày.

Chẳng lẽ....không phải vậy sao? Nếu không thì sao lại muốn xác định cậu có đủ tư cách để ở bên Nguyên soái hay không?

Mạnh Lâm nhìn biểu cảm của thiếu niên thì biết ngay cậu đã hiểu lầm.

"Đúng là anh Diệu rất mạnh, không sai, nhưng ảnh không phải là hình mẫu mà ta thích."

Thu lại cơ giáp không còn trọn vẹn, cô vẫy vẫy tay với Hạ Quân.

Hạ Quân đi tới bên cạnh cô, tinh tế lấy một cái áo choàng ở trong không gian ra khoác lên người cô.

"Gió lạnh, cẩn thận bị cảm."

Mạnh Lầm rầm rì hai tiếng, không có phản đối.

"Đi thôi." Cằm nhỏ nhấc lên, kiêu ngạo rời đi.

Lâm Hân nhìn bóng lưng cô, để cho cơ giáp trở lại không gian rồi đi về một hướng khác.

Chiến đấu hơn nửa tiếng đồng hồ, sắc trời cũng đã muộn, không biết ông quản gia có đợi cậu tới mất kiên nhẫn không nữa.

Bước ra khỏi sân huấn luyện, vừa định chào tạm biệt bạn học thì Đường Tuyết Phi hớn hở chỉ vào một hướng.

Cậu nương theo nhìn qua, sửng sốt một chút rồi lại bước nhanh hơn.

Người đàn ông tóc bạc tao nhã đứng dựa vào cột ở gần sân huấn luyện, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa.

Lâm Hân không thèm để ý ánh mắt khác thường ở bốn phía, nhào thẳng vào lòng người đàn ông, ôm chặt lấy.

Lý Diệu được thiếu niên nhiệt tình ôm, cũng vui vẻ ôm lấy cậu.

"Có chuyện gì thế? Công chúa bắt nạt em sao?"

"Không có." Mặt Lâm Hân vùi vào cổ hắn, cọ cọ. "Anh đến lúc nào vậy?"

"Khi Thiên Cơ chặt đứt tay của Gấu Nhỏ." Lý Diệu xoa xoa tóc cậu, "Anh xong việc rồi, vừa lúc thuận đường nên tới đón em luôn."

Lâm Hân ôm đủ rồi thì có chút ngượng rời khỏi lòng hắn, căn bản là không dám quay đầu lại nhìn bạn học.


"Chúng ta về nhà đi." Cậu thì thầm.

"Nghe em." Lý Diệu nắm tay cậu, hai người tay trong tay rời đi.

Đường Tuyết Phi lấy hai tay nâng mặt, đôi mắt lấp lánh, vui tới mức vặn vẹo hết người.

Ỏ ỏ ỏ!

Đã quá đi!

Tiểu Phá Quân làm nũng với Nguyên soái kìa!

Ỏ, đáng iu quá đi thoai!

Chờ hai người khuất dạng cô mới bình thường trở lại, quay đầu thấy Khổng Tranh đang ngẩn người thì đá cho một cái.

"Nè, không về nhà hả?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Khổng Tranh "á" một tiếng, "Chị hai à, chị có thể nào dịu dàng một chút được không hả?"

Đường Tuyết Phi ung dung hất tóc đuôi ngựa, bĩu môi, "Thông cảm đi, Alpha nữ thô lỗ vậy đấy."

Khổng Tranh vuốt trán.

***

Xe huyền phù chạy tới hoàng cung, Mạnh Lâm mở thiết bị nhận dạng, call video với tam hoàng huynh của mình.

"Vinh Phỉ đâu?" Cô hỏi.

"Đi nấu ăn cho anh rồi." Mạnh Ký tựa vào giường bệnh nói.

"Nấu cơm? Chị ấy á?" Mạnh Lâm không thể tưởng tượng nổi. Với cái nết của Vinh Phỉ, không đốt phòng bếp là may.

"Gần đây cô ấy thích làm việc nhà lắm." Mạnh Ký nói, "Kệ đi, cô ấy vui thì cứ để cô ấy làm."

Mạnh Lâm sợ hãi, "Anh cứ chiều chị ấy đi!"

Mạnh Ký mỉm cười, hỏi: "Nói đi, sao tự nhiên lại gọi điện cho anh?"

Mạnh Lâm nhận tách trà Hạ Quân đưa sang, uống nửa ly giải khát, "Hôm nay em và Lâm Hân đánh một trận."

"Ô, chuyện thế nào?" Mạnh Ký hứng thú.

"Giống như Vinh Phỉ nói, rất mạnh." Mạnh Lâm hít một hơi sâu, "Em thua."

Mạnh Ký nói: "Xem ra cậu ấy thật sự rất mạnh."

Thực lực em gái mình như nào y biết rõ, người có thể làm cho nó tâm phục khẩu phục không nhiều lắm.

Mạnh Lâm buông tách trà xuống, chống má hỏi: "Anh ba nè, anh thật sự muốn cho Lâm Hân Cùng Kỳ sao?"

Mạnh Ký mỉm cười, "Không sai, dù sao giữ lại cũng vô dụng."

Cùng Kỳ là cơ giáp khế ước của y, bị thủ lĩnh tinh tặc cướp đi rồi cải tạo, cuối cùng hóa thành cát bụi vũ trụ, biến mất vô tung, vốn đã bị hủy nhưng kho chế tạo cơ giáp vẫn còn giữ lại bản sao lưu trí năng, chế tạo lại một Cùng Kỳ khác không phải là vấn đề. Về phần tinh hạch điều khiển nguồn năng lượng, không có dị thú cấp 7 thì có thể tạm thời thay thế bằng cấp 6.

Trùng hợp trong quốc khố của hoàng cung có một viên tinh hạch dị thú cấp 6.

Thấy y đã quyết, Mạnh Lâm cũng không khuyên bảo nữa.

"Anh ba không thấy tiếc nuối sao?"

"Không sao đâu, kỳ thực anh thích làm bên văn thư hơn." Mạnh Ký độ lượng nói.

Mạnh Lâm nhăn mũi, "Đúng là mẫu hậu sinh chúng ta sai giới tính rồi!"

Cô thích đánh nhau chém giết, kết quả lại vì là Omega nên không thể làm cái này, không thể làm cái kia, chỗ nào cũng bị ngăn cản. Vốn cô không có cơ hội đụng vào cơ giáp, năm cô 15 tuổi đã bị mẫu hậu cho đi xem mắt Alpha.

Cô sao có thể cam tâm lập gia đình như vậy được?

Trong lòng nảy ra một kế, chi bằng la hét cô thích Nguyên soái, không phải hắn thì không chịu gả.

Mẫu hậu không có biện pháp, nói là làm phu nhân nguyên soái không dễ, người Lý gia thích Omega có sức chiến đấu mạnh, tốt nhất là có thể mang theo ra chiến trường cùng nhau chiến đấu.

Mạnh Lâm vừa nghe thì cao hứng.

Vậy càng tốt, cô càng có lý do để học ở trường quân sự.

Mẫu hậu không lay chuyển được, đành phải thỏa hiệp.

Như vậy, cô thuận lợi vào Học viện Quân sự Vấn Thiên, trở thành sinh viên cơ giáp, được như ý nguyện điều khiển cơ giáp.

Về phần kỳ động dục của Omega.

Cô liếc mắt nhìn Hạ Quân ngồi ở đối diện.

Ai da, công cụ đánh dấu tạm thời hình người cũng không phải là vô ích.

Hạ Quân cảm nhận được ánh mắt của công chúa, nghi hoặc nhìn lại.

Mạnh Lâm vung cái tay nhỏ bé, tỏ vẻ không có gì, tiếp tục nói chuyện với anh ba của mình.

Hạ Quân rót trà vào tách trà đã cạn của cô, chăm chú nhìn sườn mặt của cô, làm một vật trang sức yên tĩnh.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


***

Tối nay Lâm Hân không vào Thế giới Cơ giáp.

Làm xong bài tập rồi thì tắm rửa, rồi nằm lên giường cùng với Lý Diệu.

Lý Diệu cầm khăn khô lau tóc giúp cậu.

"Sao không sấy khô rồi mới ra?" Hắn hỏi. Trong phòng tắm có máy sấy tóc, bình thường sau khi tắm xong thì sấy qua một lượt, tóc sẽ khô nhanh chóng.

"....Viết di thư." Cậu chăm chú nhìn vào màn hình, viết một dòng rồi lại xóa một dòng.

"Sao em lại xóa?" Lý Diệu hỏi.

Lâm Hân quay đầu, rối rắm nhìn hắn. "Anh ơi..."

"Ơi?"

"Em..." Lâm Hân ủ rũ nói, "Em không có tài sản gì có thể để lại cho anh hết chơn."

Lý Diệu: "..."

––––––––––

Editor: Dài dữ thần ôn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận