Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Lâm Hân nghiêm túc tính toán tất cả tài sản mà mình có.

Tiền lúc trước đánh lôi đài kiếm được ở trong Thế giới Cơ giáp, trừ đi tiền trả nợ và chi phí các thứ, còn lại 170.000.

Mua camera livestream hết 500.000.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hai lần livestream thu được tổng cộng 3,9 triệu.

Trả lại cho cha mẹ phí nuôi dưỡng là 2,3 triệu.

Phải, lúc trước cậu đã trả hết số tiền mà mình nợ cha mẹ. Tính theo 10.000 cho một tháng thì mười tám năm, tổng cộng hết 2,16 triệu, thêm các chi phí lặt vặt nữa, hết thảy là 2,3 triệu.

Chuyển hết số tiền này xong, cuối cùng tảng đá treo trên trái tim cậu cũng được gỡ xuống.

Từ rày về sau, cậu không liên quan gì đến họ nữa.

Vì vậy, số tiền chung cuộc mà cậu có là hơn một triệu.

Về phần quặng khoáng thạch trên hành tinh dị thú, cậu không cho rằng đó là tài sản cá nhân của mình. Nếu không có anh trai, tất cả số tiền đó không có duyên với cậu.

Cộng cộng trừ trừ, tính tới tính lui, chỉ còn hơn một triệu.

Có lẽ trong mắt của người bình thường, hơn một triệu là con số lớn, nhưng nếu so với khối tài sản khổng lồ của anh cậu thì nó chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Cuối cùng Lâm Hân cũng cảm nhận được cái gì gọi là mắc cỡ.

Thiếu niên phồng má, nằm sấp lên cái gối, vô tình làm cho người ta nhịn không được muốn thơm cậu.

Đôi mắt vàng của Lý Diệu tối sầm lại, buông khăn tắm ra, cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của cậu, cười nói: "Bé ngốc."

Lâm Hân trừng nhẹ hắn.

Cậu ngốc chỗ nào?

Lý Diệu vươn tay bế cậu lên, Lâm Hân vòng tay qua cổ hắn, thuận thế ngồi trong lòng chồng yêu, tay cũng tiện thể nắm một lọn tóc bạc.

"Tiền bạc không quan trọng." Người đàn ông ôm eo nhỏ của cậu, đôi mắt sâu thẳm mà ôn nhu, "Anh chỉ cần em, chỉ cần sau này em cũng như bây giờ, ngồi trong lòng của anh, hưởng thụ nuông chiều của anh dành cho em là đủ rồi."

"Anh ơi..." Lâm Hân nhìn gương mặt đẹp trai của hắn, ngửi thấy mùi linh sam tươi mát nhàn nhạt thì bị mê hoặc, tiến lên chủ động hôn môi hắn.

Tay Lý Diệu chậm rãi di chuyển lên trên, phủ lên tuyến thể sau gáy cậu, dịu dàng đáp lại nụ hôn.

Nụ hôn sâu sắc dần, rồi động tình.


"Ưm..."

Lâm Hân cảm nhận được thay đổi của người đàn ông, nhịn không được đẩy bả vai hắn.

Lý Diệu vẫn còn thòm thèm mà kết thúc nụ hôn.

Khóe mắt Lâm Hân phiếm hồng, thở hồng hộc, đôi lông mi dài rậm rạp rũ xuống, trái tim đập thình thịch, vành tai lặng yên đỏ lên, "Cái đó...em viết di thư tiếp đây."

Lý Diệu còn chưa thỏa mãn liếm môi, bàn tay rộng lớn khóa chặt eo thon cậu, dễ dàng ôm lấy để cho hắn đổi hướng thân thể cậu, làm cậu dựa lưng vào ngực mình.

"Em viết đi."

Lâm Hân bịt mắt.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Tư thế này... Có khác gì đổi thang mà không đổi thuốc không hả?!

Lý Diệu càng thêm thân mật ôm lấy cậu, đặt cằm lên vai người thương.

Lâm Hân cảm thấy toàn bộ cái lưng của mình nóng lên, ngón tay đặt trên bàn phím ảo, đầu óc thì đã biến thành một đống bột nhão, đã không thể viết thì chớ, người đàn ông này còn cố ý trêu cậu hết lần này tới lần khác, cậu căn bản không dám nhúc nhích, sợ vừa xê một cái là đi xa luôn.

"Có cần anh chỉ em viết không?" Người đàn ông ân cần hỏi.

"Không...không...không cần đâu." Lâm Hân hít sâu, xem nhẹ cái gì là lạ ở phía dưới, cố gắng đặt lực chú ý vào màn hình ảo.

Suy nghĩ một lát, cậu bắt đầu đánh máy.

Đây là di thư đầu tiên, sau này sẽ có vô số di thư thế này nữa, cho nên là cứ viết cái gì cậu muốn vậy.

Đánh được mấy chữ, cậu save một lần.

Bên hai hông chợt căng thẳng, người đàn ông dùng thêm sức ôm cậu.

"Anh?" Cậu nghiêng đầu.

Lý Diệu hôn khóe mắt cậu, "Cảm ơn em đã yêu anh."

Lâm Hân cọ cọ hắn, "Người nên nói cảm ơn là em mới đúng."

Nếu như không có hắn, cậu không biết bây giờ bản thân sẽ ra sao nữa, có lẽ là...đã sớm không còn trên đời.

Lý Diệu mỉm cười nắm lấy tay cậu, lại bắt đầu di chuyển xuống dưới, khàn giọng hỏi: "Để cảm ơn lẫn nhau, chúng ta có nên làm cái gì đó cho nó ý nghĩa không, hửm?"

Đáy mắt Lâm Hân có tia giãy dụa, nghĩ tới còn có chuyện chưa làm xong, nghiêm túc dừng lại.

"Để... để em lên mạng xem cái đã, em sợ những người đó sẽ nói xấu gây bất lợi cho anh."

Cậu vẫn không thể quên được ánh mắt giận giữ của đạo diễn trước khi rời đi.


"Bọn họ không dám, cũng không có cơ hội." Lý Diệu xoa mái tóc bồng bềnh của cậu, "Quản gia đã xử lý xong hết rồi."

"Ông Bạch ư?" Lâm Hân kinh ngạc. Tối hôm qua khi quay về lâu đài, sau khi kể chuyện ở bờ hồ cho ông quản gia nghe thì quả thật ông ấy có biến mất một đoạn thời gian.

Thì ra trên mạng gió yên biển lặng là do công lao của ông Bạch!

"Trong nhà có luật sư chuyên môn đối phó với những người cố ý bôi nhọ, bịa đặt, phỉ báng. Chỉ cần tra ra chủ mưu, thu thập đủ chứng cứ là có thể trực tiếp gửi giấy triệu tập của tòa án." Lý Diệu giải thích.

Ở Đế quốc Huyền Vũ, hành vi vũ nhục, bôi nhọ anh hùng liệt sĩ là hành vi phạm tội, Lý gia vì Đế quốc mà hy sinh rất nhiều mạng người, họ đều được truy phong làm liệt sĩ, cho dù bọn họ không truy cứu, cơ quan chức năng cũng sẽ không để yên.

Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng những tin tức tiêu cực về Lý gia ở trên mạng.

Huống hồ, tính tới cùng thì trách nhiệm việc này là của Lý Ngạn và bản thân đoàn làm phim.

Nếu thực sự muốn mượn hồ Thanh Nguyệt để quay phim, cũng không phải là không được, chỉ cần bọn họ làm theo trình tự bình thường, được chủ nhân cho phép thì mọi thứ đều dễ nói.

Lâm Hân nghe xong thì có chút hổ thẹn.

Cậu cảm thấy mình vô ý quá, đến đây lâu vậy rồi mà vẫn như không biết gì cả với chuyện ở trong nhà.

Lý Diệu nhéo nhéo hai má thiếu niên, "Em còn nhỏ, không cần tốn hơi với mấy thứ này."

"Em không nhỏ!" Lâm Hân phản bác.

Lý Diệu ngay thẳng, cười nói: "Quả thật không nhỏ."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân đỏ mặt ngay tức khắc.

Lý Diệu ôm cậu nằm trên giường, nắm chặt mười ngón tay cậu, hôn môi cậu, "Em yên tâm nhé?"

Lâm Hân bị hắn hôn cho mê tình, mơ mơ màng màng đáp, "Dạ...ưm..."

........

Liên tục dùng bốn cái bao cao su thì tiếng động trong phòng mới lắng dần.

Lâm Hân mệt tới mức ngoẹo đầu ngủ say, Lý Diệu cầm khăn mặt thấm nước ấm lau cho cậu, ngón tay thon dài trìu mến vuốt mái tóc đẫm mồ hôi của cậu.

Đột nhiên, động tác của hắn dừng lại, mày kiếm khẽ nhíu.

Ngón tay vuốt một sợi tóc của thiếu niên, một lúc lâu sau, hắn lấy trong không gian ra một dụng cụ nho nhỏ, hướng về sợi tóc kia hít một cái, một viên nhỏ đến mức khó có thể nhìn bằng mắt thường bị hút vào dụng cụ kia.

"Tích, máy theo dõi nano loại SUY." Dụng cụ phát ra âm thanh máy móc.


Ánh mắt Lý Diệu lạnh như băng.

***

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông trần trụi nhìn chằm chằm những chấm đỏ biến mất trên màn hình, thấp giọng chửi thề một tiếng.

Người đàn ông tóc nâu nằm cạnh gã ta cúi đầu, hỏi: "Bị phát hiện?"

Từ Hải vứt màn hình sang một bên, nằm xuống giường, vẻ mặt âm trầm.

"Tôi đã sớm nói qua, gã đàn ông kia không dễ đối phó." Người đàn ông tóc nâu mò mẫm một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi hít vào rồi phun khói ra, đôi mắt màu xanh nhạt híp lại. "Bây giờ là thời đại công nghệ cao, thủ đoạn này quá vụng về, rất dễ bị phát hiện."

Từ Hải phiền não quay đầu, cướp lấy một điếu thuốc của người đàn ông để vào miệng, nhắm ngay tàn lửa của điếu thuốc đối phương đang hút châm lửa.

Hít mạnh một hơi rồi lại phun ra, gã phẫn hận nói: "Thù của đại ca, nhất định tao phải báo!"

Người đàn ông tóc nâu nhếch khóe miệng, lười biếng nói: "Tôi đã nói chuyện hợp tác với Cung Việt từ lâu rồi, cơ mà gã ta không đồng ý."

Từ Hải châm chọc: "Khỏi nói đại ca không muốn, tao cũng không đồng ý! Để tinh tặc biến hoàn toàn thành ký sinh trùng? Địt! Giống như mày á, mày coi mày là con người sao?"

Đôi mắt người đàn ông tóc nâu chuyển động, lòng đen đã biến thành hai đường thẳng, "Chỉ cần ký khế ước là có thể cùng nhau sống bất tử, có được vĩnh hằng, cớ sao lại không làm?"

Từ Hải hừ lạnh: "Lão quái vật!"

Người đàn ông nắm lấy tóc của gã, khiến gã phải quay đầu, "Vậy vừa rồi là ai lên đỉnh dưới thân lão quái vật, hửm?"

Từ Hải ngậm điếu thuốc, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn hắn ta.

Người đàn ông tóc nâu vỗ vỗ hai má gã, "Ngoan một chút, đừng có chọc giận tôi, không thì lúc chảy máu, người đau sẽ là anh đấy."

Trong mắt Từ Hải hiện lên một tia khuất nhục.

Người đàn ông tóc nâu nới lỏng tay trên tóc gã ra, khôi phục lại sự lười biếng lúc nãy, "Tổ Trọng án DK đã tra ra được bất động sản Rita."

Bất động sản Rita là một công ty con dưới tên của hắn ta, nếu Tổ Trọng án DK điều tra sâu hơn, khó có thể đảm bảo được sẽ không điều tra ra hắn ta.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Vì nhóc con này mà hắn ta mạo hiểm không nhỏ.

Trong lòng Từ Hải dãy dụa, cào cấu tóc, gã nói: "Hayes, chỉ cần mày giúp tao, giá gì tao cũng trả được! Mày muốn cơ thể này thì cứ việc lấy!"

Cho dù gã chỉ có hai bàn tay trắng thì gã cũng phải khiến người đàn ông đó trả giá!

Leon · Hayes hút thuốc, đôi mắt tối tăm không rõ ý.

"Muốn tôi hỗ trợ cũng được, nhưng cái giá cũng không nhỏ đâu."

Từ Hải cắn răng: "Nói."

Leon ⋅ Hayes đặt bàn tay lên bụng gã, thân mật ghé lại thì thầm: "Tôi muốn có một thú con ở đây."

Từ Hải sởn tóc gáy, cơ thể không khỏi run rẩy. "Bố mày....là Alpha!"

Leon ⋅ Hayes mỉm cười, đôi mắt chuyển sang màu đỏ thẫm, "Trong mắt dị thú, chỉ cần là bụng của con người thì đều có thể mang thai."

Là Alpha thì càng tốt, đẳng cấp tinh thần lực càng cao, tỷ lệ trở thành cơ thể mẹ càng tốt, con non của dị thú cấp cao cần rất nhiều năng lượng, nếu cơ thể mẹ quá yếu, ngược lại sẽ trở thành chất dinh dưỡng của con non, cuối cùng chỉ có thể chết một cách thê thảm.


Từ Hải dùng sức hút thuốc, không cẩn thận bị sặc ho khan.

"Bọn mày...chết tiệt! Tất cả đều là khốn kiếp!"

Leon ⋅ Hayes rút điếu thuốc trong tay gã ra, cùng với điếu thuốc của mình đã hút ném vào gạt tàn trên tủ đầu giường, kéo Từ Hải qua, đè hắn ở dưới thân.

"Con người rất yếu ớt, chỉ khi trở thành tín đồ của Đức Chúa Trời Ghana mới có thể được sống vĩnh hằng. Vũ trụ, là của gia tộc Ghana chúng ta!"

Người đàn ông anh tuấn cong lưng, gầm nhẹ, sau lưng xuất hiện một làn bóng đen, khi bóng đen hoàn toàn thoát ly, nó biến thành một dị thú khổng lồ, bao phủ cả giường.

Sắc mặt Từ Hải tái nhợt.

"Nào..." Người đàn ông đứng thẳng dậy, ưu nhã cởi nút áo sơ mi, cùng với dị thú khổng lồ nhìn chằm chằm Từ Hải.

"Chúng ta hãy dành đêm này với nhau."

***

Đi học ba ngày, ngày nào Lâm Hân trải qua cũng đều rất đặc sắc, hôm qua đánh một trận với công chúa bị người khác quay video lại đăng lên diễn đàn của trường, qua một đêm lên men, cậu thành trở thành người nổi tiếng của trường.

Không nói sinh viên của những khoa khác chạy tới Khoa Cơ giáp để nhìn trộm cậu, ngay cả khi về biệt thự gặp được huấn luyện viên nào đó không quen biết, họ cũng sẽ tủm tỉm hỏi cậu vài câu.

Thứ năm, mặc dù không có chuyện gì lớn xảy ra nhưng cậu thực sự thấy mệt.

Thứ sáu, ngày càng tồi tệ.

Sáng sớm vào lớp học, dưới ánh mặt trêu chọc của bạn cùng lớp, cậu kéo ghế ra, một đống lá thư màu hồng rớt khỏi bàn.

Lâm Hân: "..."

"Hì hì~~" Đường Tuyết Phi tới gần chọc cậu, "Tiểu Phá Quân của chúng ta được nhiều người thích thật!"

Khổng Tranh "chậc chậc" lắc đầu cảm thán: "Giữa người với người, quả nhiên có khoảng cách mà. Nhìn mấy bức thư tình này đi, không chỉ có Alpha, ngay cả Beta với Omega cũng gửi một đống. Đúng là cạn lời mà, hết cứu!"

Đường Tuyết Phi vỗ vai Khổng Tranh: "Nào, hông có ghen tị với bạn nè."

Khổng Tranh chỉ một vòng xung quanh, "Cậu hỏi bọn họ một chút coi có ai không ghen tị không."

Một bạn cùng lớp khác cười ha ha, "Ghen tị á, sao lại không? Omega mà tớ thích cũng viết thư tình cho bạn Lâm, hức hức, làm người ta đau lòng muốn chết."

"Bớt diễn đi em!" Bạn cùng bàn không nhìn nổi.

Đàm Nặc ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Bạn Lâm có cần giúp đỡ không?"

Lâm Hân hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, nghe được lời của lớp trường, như được cứu mà gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Lần đầu tiên được nhận thư tình và rất nhiều thư tình, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao. Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được mang về nhà, nếu không á hả, cuối tuần này cậu khỏi xuống giường nữa.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Diệu: Một đống thư tình ha? Ai da~

Lâm Hân: Chồng ơi, em chỉ thích chồng ạ! (. ﹏. *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận