Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Lãnh địa, hay còn gọi là dị không gian.

Là một kỹ năng đặc biệt của dị thú cấp 6 trở lên.

Tạo ra một không gian giống hệt như hiện thực, phạm vi khống chế sẽ dựa trên sức mạnh của dị thú, trong không gian này, chủ nhân của lãnh địa chính là thần, thích làm gì thì làm đó.

Nói một cách đơn giản, lãnh địa là khu vực săn bắt của dị thú cấp cao.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Có hai cách nếu muốn phá vỡ lãnh địa.

Một là phá vỡ ranh giới của lãnh địa từ phía ngoài.

Hai là giết chết chủ nhân của lãnh địa ở bên trong.

Tuy nhiên, bất luận sinh vật nào rơi vào lãnh địa đều sẽ bị áp chế bởi cấp bậc, trừ phi mạnh tới nỗi sau khi bị áp chế cấp bậc vẫn có thể cao hơn chủ nhân lãnh địa, bằng không chỉ có thể chờ chết.

Lâm Hân nghe được "ký sinh trùng" và "lãnh địa" thì trong lòng khiếp sợ, nắm chặt cánh tay của quản gia Bạch.

"Ông Bạch..."

"Sợ sao?" Bạch Húc hỏi.

Lâm Hân cắn răng, kiên cường lắc đầu: "Không ạ."

Cậu biết mình không đủ mạnh, nhưng dị thú cũng sẽ không tha cho cậu chỉ vì cậu sợ hãi.

Không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.

Bạch Húc tán thưởng nói: "Sợ cũng không sao hết, tôi sẽ bảo vệ phu nhân thật tốt."

Lâm Hân quật cường nói: "Con sẽ không cản chân."

Ánh mắt Bạch Húc hiền lành, mỉm cười: "Được, lát nữa phu nhân phải tự bảo vệ bản thân nhé, lúc tôi đánh nhau có hơi nhập tâm."

Bạn nhỏ nào cũng có lòng tự trọng cao cả, phủ nhận sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa trẻ.

Bạch Húc rất rành chăm sóc cho các bạn nhỏ, ông kiên nhẫn chỉ dạy Lâm Hân, dạy cậu cách chiến đấu trong lãnh địa của dị thú.

"Mặc dù lãnh địa là khu vực săn bắt của dị thú, nhưng bản chất nó vẫn là thực thể hóa của dị thú, nếu cấp bậc tinh thần lực của con người đủ cao để đạt đến một cảnh giới nhất định thì cũng có thể tạo ra một lãnh địa của bản thân. Do đó khi chúng ta rơi vào lãnh địa của dị thú, chỉ cần thi triển lãnh địa của mình là có thể triệt tiêu áp chế cấp bậc mà lãnh địa mang đến."

Lâm Hân chăm chú lắng nghe.

Cấp bậc tinh thần lực hiện tại của cậu chỉ mới tới cấp 5 đỉnh phong, vẫn còn cách trình độ tạo lãnh địa rất xa.

Nhưng tương lai sau này tinh thần lực thăng cấp, nhất định cậu có thể dùng tuyệt kỹ đã được học ở hiện tại.


Bạch Húc không coi ai ra gì dạy học cho bạn nhỏ, ba người đàn ông cô đơn giữa trời đông giá rét đứng một bên sầm mặt xuống.

Nhất là người đàn ông tóc vàng mặc áo khoác, tự hào là chủ nhân của lãnh địa nên cố ý pose dáng kiêu ngạo các kiểu con đà điểu, kết quả bị hai con người này cho ăn bơ, cay không thể tả.

Một cỗ uy áp tinh thần lực khổng lồ bộc phát ra khỏi cơ thể gã ta, đánh úp về phía Lâm Hân và Bạch Húc.

"Chúng mày nghĩ bố đây chết rồi hay gì? Dám dạy học ở lĩnh vực của tao?"

Bạch Húc đang dạy tới khúc quan trọng thì bị cắt ngang, đôi mắt tự nhiên sắc bén, quét thẳng về người đàn ông mặc áo khoác. Tay ông vung lên, âm thanh do tinh thần lực va chạm với không khí biến mất.

"Người lớn đang nói chuyện mà cắt ngang là một hành động rất bất lịch sự. Cậu ở trong cơ thể con người lâu như vậy mà không học được câu kính già yêu trẻ sao?"

Người đàn ông mặc áo khoác che cái mặt bị thương, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, nhỏ giọt trên cổ áo.

Gã ta mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin.

"Mày— Đĩ mẹ nó mày dám làm tao bị thương?!"

Đồng tử đứng thẳng co rút lại, hung tàn lạnh căm.

Trong không khí ngưng tụ ra vô số lưỡi băng sắc bén, tay gã ta chỉ một cái, lưỡi băng bắn thẳng vào Bạch Húc và Lâm Hân.

Lâm Hân nhanh chóng tạo một cái khiên bằng tinh thần lực, nhưng bình thường khiên phòng thủ rất kiên cố, giờ phút này lại vô cùng mỏng manh, to còn không bằng một cái nồi.

Cậu sợ hãi.

Đây là áp chế cấp bậc trong lãnh địa sao?

Khiên phòng thủ mất hiệu lực, bọn họ sắp bị mưa băng đâm thành tổ ong.

Lâm Hân nín thở, ép tinh thần lực ở trong căn nguyên tinh thần ra, cố gắng làm cho khiên phòng thủ dày lên.

Mắt thấy lưỡi băng sắp tới gần, Bạch Húc không chút hoang mang giơ tay mở ra năm ngón, lòng bàn tay hướng ra ngoài, một tia sáng vàng kim chói mắt xuất hiện.

Tất cả lưỡi băng tiếp xúc với ánh sáng vàng bốc hơi trong tích tắc, biến mất hoàn toàn, thậm chí còn có cầu vồng xuất hiện.

"Sao chứ?" Người đàn ông mặc áo khoác kinh ngạc.

Có người cản được tuyệt chiêu của gã ta ở trong lãnh địa?

Đôi cánh tinh thần lực được Bạch Húc thu lại, đỡ Lâm Hân từ từ đáp xuống mặt đất. Chân giẫm lên cỏ xanh ở bờ sông, ông hơi ngửa đầu nhìn ký sinh trùng trên ngọn cây, nói với Lâm Hân: "Đây là một con dị thú cấp cao hệ băng, hẳn là vừa mới thăng lên cấp 6, chưa ở trong xã hội loài người bao lâu, tính tình kiêu ngạo đắc ý như vậy chứng tỏ vẫn chưa thoát được bản năng thú tính, cũng hơi ngu ngu nữa."

Lâm Hân nhìn người đàn ông mặc áo khoác, rồi lại nhìn gương mặt giận giữ tới vặn vẹo của gã ta, nghiêm túc gật đầu, "Con nhớ rồi."

"Hai con ký sinh trùng đang xem kịch bên kia có level cao hơi một chút, thanh niên mặc đồ thể thao màu đen ở bên trái đang ở tầng giữa của cấp 6, nhân viên văn phòng mặc suit bên phải là cấp 6 đỉnh phong. Hiển nhiên là chúng nó đã ở trong xã hội loài người rất lâu, nếu như không để lộ đồng tử của dị thú, người bình thường nhìn không ra sự khác thường của chúng."

Rất rõ ràng, Bạch Húc là một giáo viên giàu tri thức, dạy học tại chỗ cho Lâm Hân luôn.

Nhân viên văn phòng nghe vậy thì cười, lấy điếu thuốc ở trong túi áo ra châm lửa rồi hút, phun ra vòng khói.

"Vị lão tiên sinh đây có vẻ như rất hiểu dị thú?" Gã hỏi một cách thờ ơ.


Bạch Húc cười tủm tỉm nói: "Hồi còn trẻ tôi có một thời gian nghiên cứu dị thú, tìm hiểu không ít về dị thú cấp cao, quả thật có chút hiểu biết nhất định đối với các cậu."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Ồ, phải không? Vậy xem ra hôm nay chúng ta gặp khó rồi, phải cẩn thận đối phó với được." Nhân viên văn phòng khẩy khẩy điếu thuốc, miệng thì nói cẩn thận nhưng biểu cảm lại lạnh nhạt chẳng thèm coi ai vào mắt.

Bóng người đàn ông mặc áo khoác chợt lóe, nhảy từ ngọn cây xuống, đứng cạnh nhân viên văn phòng, lạnh như băng nói: "Nói nhảm nhí với nó lâu như vậy làm gì? Ở trong lãnh địa của tao, bọn nó chỉ là đám kiến hôi mặc tao xé xác."

"Mặc ngươi xé xác á? Haizz, coi lại cái vết thương trên mặt ngươi đi rồi nói chuyện." Thanh niên mặc đồ thể thao đút hai tay vào túi quần đi tới, vừa đi vừa châm chọc.

Người đàn ông mặc áo khoác bị khịa vào chỗ đau, tức giận trừng mắt thanh niên mặc đồ thể thao, thanh niên giả điếc giả mù với lửa giận của gã ta, đồng tử dị thú nhìn chằm chằm Lâm Hân.

Lâm Hân bị ánh mắt có tính xâm lược nhìn chằm chằm đến không thoải mái, mặt không đổi sắc nắm chặt dao găm bằng tinh thần lực được ngưng tụ trong tay, cơ bắp căng ra, tùy thời ứng chiến.

Chỗ này có ba dị thú cấp 6, một người lại mạnh hơn một người, không biết ông Bạch có đánh nổi hay không. Nếu không thể, bọn họ cũng tuyệt đối không ngồi chờ chết, mặc người ta cắt xẻo.

"Giết thằng già, còn thằng trẻ thì đánh ngất mang đi." Thanh niên mặc đồ thể thao nói, "Đừng có lãng phí thời gian."

Người đàn ông mặc áo khoác không phục, mài mài răng, tạm thời nuốt xuống cục tức này. Má nó, cũng chỉ thăng cấp lên cấp 6 trước gã mà thôi, có gì tự hào?!

Nhân viên văn phòng kẹp nửa điếu thuốc, nhìn hai người đàn ông mặc áo khoác và thanh niên mặc đồ thể thao, "Ai lên?"

Thanh niên lui về phía sau, một bộ tôi không muốn liên can, "Chẳng phải Alex nói rồi sao? Lãnh đĩa của hắn, hắn là thần."

Nhân viên văn phòng ra lệnh: "Đánh nhanh thắng nhanh."

Người đàn ông mặc áo khoác được gọi là Alex nghiến răng nghiến lợi, "Hai đứa con người vô dụng mà thôi, một mình tao là đủ, thật không hiểu boss phái thêm hai người dư thừa làm gì không biết."

Nhân viên văn phòng tiếp tục hút thuốc, thanh niên mặc đồ thể thao tiếp tục lạnh lùng.

"Phu nhân." Bạch Húc gọi ngăn cản Lâm Hân đang muốn đi lên, một bên cởi găng tay một bên nói với cậu, "Xin hãy đứng sau lưng tôi, không được vượt quá phạm vi 10m."

Lâm Hân nghe lời lui về phía sau, trong lòng nghi vấn.

Sao lại không được vượt quá 10m?

Một giây sau, cậu nhìn ông quản gia một cách kinh ngạc.

Ba con ký sinh trùng cũng không hẹn mà cùng kinh ngạc.

"Tinh thần lực lãnh địa!" Alex thốt lên, "Sao có thể?".

Bạch Húc mở ra tinh thần lực lãnh địa, lấy ông làm trung tâm, một cái lồng ánh sáng vàng kim được dựng lên trong bán kính 10m.

Lồng ánh sáng hoàn mỹ triệt tiêu áp chế cấp bậc do dị thú mang tới, Lâm Hân cảm giác được uy áp tinh thần lực của dị thú đã biến mất, tinh thần lực của cậu về lại cấp 5 đỉnh phong, dễ dàng ngưng tụ khiên phòng thủ kiên cố dày dặn.

Nhân viên văn phòng vất tàn thuốc lá đã hút xong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn kỹ gương mặt Bạch Húc.


Đây là một gương mặt anh tuấn, tuy hơi lớn tuổi nhưng ngũ quan vẫn đẹp, đặc biệt là đôi mắt thâm sâu như biết rõ tất cả kia, giống như gã đã từng gặp ở đâu đó.

Kỳ lạ, gã đã từng gặp người đàn ông này chưa?

Thanh niên mặc đồ thể thao nhíu mày: "Tinh thần lực cấp 9... Không, có thể hơn cả cấp 9!"

"Ha, đừng có đùa! Thằng này có tinh thần lực cấp 9 trở lên á? Nhìn không ra chỗ nào giống!" Cái miệng Alex oang oang, nhưng trong lòng lại thầm đồng ý với cách nói của thanh niên.

"Chính vì không cảm nhận được cấp bậc tinh thần lực của ông ta nên mới đáng sợ." Nhân viên văn phòng nói, "Bây giờ có biết vì sao boss lại phái cả ba chúng ta làm nhiệm vụ chưa?"

Boss rất giỏi việc tính kế thì sao có thể không điều tra qua rồi mới tính?

Tất nhiên là biết bên người Omega nhỏ này có một ông già không thể khinh thường nên mới đồng thời cử cả ba dị thú cấp 6 đi.

Bạch Húc giơ tay lên, dùng ngón tay có khớp xương rõ ràng vuốt tóc xuống, tức khắc mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ rối tung. Mái tóc rũ xuống, trông không còn vẻ kiềm chế, đuôi lông mày xếch lên thái dương, khóe miệng mỉm cười lạnh như băng.

"Cũng lâu rồi không có giải phẫu dị thú cấp cao, các ngươi đã tự mình nộp tới cửa thì ta cũng không ngại bắt lại để luyện tay."

Hệ thống phòng vệ của Đế quốc nên nâng cấp là vừa, để cho đầy mấy con ký sinh trùng này trà trộn vào thủ đô.

Đồng tử của Alex đứng thẳng lên, trán mọc ra một cái sừng bén nhọn, sau lưng lại có tiếng vải bị xé rách. Chỉ chốc lát sau, một đôi cánh khổng lồ mọc ra ở đó, bề mặt phủ những miếng vảy màu bạc, khóe miệng cong lên để lộ răng nanh, khuôn mặt dữ tợn.

"Bố cho mày kiêu ngạo này! Ha!"

Gã ta hung hăng nhào về phía Bạch Húc.

Lâm Hân lo lắng tới đầu đầy mồ hôi, khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác hóa thành thú nhân, cậu nhanh chóng phòng thủ.

Cổ tay Bạch Húc chuyển động, một thanh kiếm vàng xuất hiện, khi dị thú xông tới, ông tiện tay vung lên, mang theo tinh thần lực mạnh mẽ bổ tới.

***

Thành phố Nam Hòa – Sông Alan.

Các thành viên trong Tổ Trọng án DK mặc đồng phục màu xanh đậm đang bận rộn làm việc để trục vớt thi thể bị mắc kẹt ở dưới sông.

Lý Diệu và Phó Côn đứng ở một bên, trầm mặc nhìn thi thể bị kéo lên bờ.

"Tít tít—" Người đàn ông đeo kính râm lấy dụng cụ để vào thiết bị nhận dạng trên cổ tay của cỗ thi thể xác nhận, chốc lát dụng cụ chuyên dụng hiện một màn hình ảo, trên đó hiển thị chi tiết lý lịch của thi thể.

"Gia Thái Lâm, Alpha nam, 30 tuổi, người Nam Hòa, hành tinh Hư Nhật, giám đốc tiêu thụ bất động sản Thụy Đạt... Ông ta đã từ chức một tuần trước." Đẩy kính râm, người đàn ông quay đầu nói với Lý Diệu, "Con dị thú cấp cao này rất giảo hoạt, đây là lần thứ hai thoát xác."

Phó Côn ghi lại vào quang não, thở dài nói: "Nguyên soái, manh mối lại bị đứt."

Con ngươi sắc bén màu vàng của Lý Diệu nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên lý lịch của Gia Thái Lâm, so sánh trong đầu với bức ảnh chân dung của luật sư chết ở cống thoát nước, một lúc lâu sau, hắn nói: "Con dị thú này có tình cảm đặc biệt với những người đàn ông có gương mặt như thế này."

Phó Côn không hiểu hỏi: "Hả, gương mặt gì vậy sếp?"

Sao anh nhìn không ra?

Người đàn ông đeo kính râm la lên: "Nguyên soái nói đúng! Con dị thú này thích những Alpha nam có gương mặt anh tuấn, nhất là đôi mắt thâm thúy và mũi chim ưng, đúng là không sai."

Lý Diệu nói: "Luật sư kia cũng giống giám đốc tiêu thụ này, đều là con lai, ngũ quan sắc nét, xương gò má cao."

Đầu Phó Côn chợt lóe, cuối cùng cũng ngộ ra: "Hay nói cách khác, dị thú này thích người da trắng!"

Người đàn ông đeo kính râm nói: "Như vậy thì phạm vi tìm kiếm của chúng ta sẽ được thu nhỏ hơn một chút."

Lý Diệu nhìn người đàn ông đeo kính râm, nghiêm túc nói: "Cảnh sát Mạc, hành tinh thủ đô xuất hiện ký sinh trùng không phải là chuyện nhỏ, nhiệm vụ của Tổ Trọng án DK vô cùng lớn, nhất định phải thanh trừng toàn bộ ký sinh trùng trước lễ trao huân chương tháng sau."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 



Người đàn ông đeo kính râm khép hai chân hình chữ V, giơ tay chào hắn: "Rõ, tổ trọng án cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Lý Diệu gật đầu nói: "Thiếu người thì có thể mượn bên quân đội."

Người đàn ông đeo kính râm bỏ tay xuống, cười nói: "Cảm ơn Nguyên soái, vậy thì tôi không khách sáo."

Thực tế là nhờ Nguyên soái hỗ trợ mấy ngày nay nên chỗ nào cũng được bật đèn xanh rồi, cũng không nên xả láng quá.

Lý Diệu nói: "Tra ra người đứng sau bất động sản Thụy Đạt."

Có những chuyện trùng hợp nhiều quá thì sẽ thành cố tình.

"Chuyện này là điều đương nhiên." Người đàn ông đeo kính râm nói, "Chúng ta đã phân loại các vụ án mà luật sư kia đã tiếp nhận, phát hiện ra ông ta đã từng thực hiện vài vụ kiện cho Thụy Đạt, sở trường là những vụ tranh chấp hợp đồng. Không thể loại trừ khả năng ông ta và Gia Thái Lâm quen biết, hoặc bản thân hai người bọn họ đều là "xác" của cùng một ký sinh trùng."

Ký sinh trùng coi cơ thể con người là "xác" để chúng thay thế, nếu mất đi giá trị sử dụng, chúng sẽ tạo hiện trường tử vong để vứt bỏ cái "xác".

Rất rõ ràng, luật sư và tên giám đốc này đã trở thành "những đứa trẻ bị bỏ rơi" và khoảng cách tử vong của hai người họ rất xa nhau, như vậy sẽ không có ai nghĩ rằng bọn họ có liên quan.

Nhưng, lưới pháp luật tuy thưa mà khó thoát.

Dù dị thú ngụy trang thế nào cũng không thể thoát khỏi sự truy bắt của tổ trọng án.

Lý Diệu nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng, nói với hai người: "Gần hai giờ rồi, ta phải trở về một chuyến."

Người đàn ông đeo kính râm tỏ vẻ không muốn: "Ai da, Nguyên soái à, ngài không ở lại thêm một tí sao?"

Lý Diệu cười như không cười: "Quyền hạn ta cho còn chưa đủ hửm?"

Người đàn ông đeo kính râm nhún vai: "Bản thân ngài có ích hơn quyền hạn nhiều."

Mấy người ở các sở, bộ vừa nhìn thấy Nguyên soái, không nói hai lời đã cực kỳ phối hợp điều tra, hiệu quả làm việc của tổ trọng án tăng đáng kể.

Lý Diệu nói: "Ngày mai đi, hôm nay ta có việc, ta sẽ bảo Phó Côn ở lại phối hợp với các anh."

Người đàn ông đeo kính râm lập tức nở nụ cười sáng lân, đưa tay khoác vai Phó Côn, "Cảm ơn Nguyên soái nhá, nhất định tôi sẽ chăm sóc tốt cho sĩ quan phụ tá!"

Phó Côn dùng khuỷu tay đục vào anh ta, "Ai chăm sóc ai còn chưa biết đâu, đừng có mà đụng tay đụng chân."

Người đàn ông đeo kính râm lập tức bỏ tay ra, che bụng, "Á, tui bị thương rồi—"

Phó Côn nghiêm trang trừng mắt nhìn anh ta, "Anh cứ giả vờ đi."

Lý Diệu bật cười lắc đầu, lấy xe bay ở trong nhẫn không gian ra, mở cửa xe, đang chuẩn bị rời đi thì thiết bị nhận dạng của hắn thông báo có tin nhắn, hắn mở ra xem thì nhíu mày.

[Chuyên viên No.054 Cục Dân chính: Nguyên soái, quý phu nhân và quản gia vẫn chưa đến Cục Dân chính, đã sắp đến thời gian hẹn, có cần hẹn lại không ạ?]

Muốn đăng ký kết hôn phải đăng ký trước với Cục Dân chính, Lý Diệu đã sớm hẹn trước mấy ngày. Hôm nay bảo quản gia dẫn Lâm Hân đến Cục Dân chính điền thông tin trước, sau khi hắn tới nơi thì chỉ cần chụp ảnh ký tên là được. Nhưng bây giờ đã hai giờ chiều mà họ vẫn chưa đến nơi ư?

Quản gia Bạch luôn làm việc cẩn thận, không có khả năng phạm phải sai lầm đơn giản thế này.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày đánh dấu hoàn toàn không còn xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận