Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Lý Diệu dứt khoát thu hồi xe bay, triệu hồi cơ giáp ra.

"Huyền Minh, tra lộ trình của quản gia Bạch."

"Rõ!"

Ăng-ten trên đầu Huyền Minh chuyển động, đỉnh đầu bắn ra một màn hình ảo.

Người đàn ông đeo kính râm đứng cách đó không ra và Phó Côn nghi hoặc liếc nhìn nhau.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sao đột nhiên sắc mặt của Nguyên soái xanh mét? Còn triệu hồi ra cả cơ giáp để tra vị trí của quản gia Bạch, chẳng lẽ...quản gia Bạch xảy ra chuyện gì rồi sao?

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hai người trầm mặc đi tới phía sau Lý Diệu, cùng nhau nhìn bản đồ trên màn hình ảo, chấm tròn phát sáng ở trên đó chính là lịch sử tuyến đường của quản gia Bạch.

11h trưa, quản gia Bạch xuất phát từ Lý gia đến Học viện Quân sự Vấn Thiên.

Huyền Minh tăng tốc độ phát video, một giờ di chuyển rút ngắn còn năm phút, chấm sáng như dòng suối chảy thẳng một đường không dừng lại ở bất kỳ chỗ nào.

Đúng 12h, quản gia Bạch có mặt ở ngoài cổng Học viện Vấn Thiên, chờ được mười phút thì Lâm Hân đến rồi rời khỏi Học viện Vấn Thiên, đi tới Cục Dân chính.

Đoạn đường nãy cũng như lúc nãy, lái xe rất bình thường, chạy theo con đường ngắn nhất đi tới Cục Dân chính.

12h40, chấm sáng đang đi bình thường thì đột nhiên nhảy lên, bởi vì tốc độ phát quá nhanh nên chỉ trong chớp mắt, chấm sáng đã đổi vị trí.

"Lui lại, cho chậm lại." Lý Diệu lập tức nói.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Vâng!" Huyền Minh đáp.

12h40, chấm sáng đi tới đường Thượng Dương phồn hoa nhất trong nội thành, lúc đầu đang đi nhanh nhưng đến khúc giữa thì chợt dừng lại, ngay sau đó tăng tốc lùi về phía sau, kế đến lại chuyển hướng đi theo một con đường khác.

"Lạ nhỉ? Sao lại đổi đường?" Phó Côn hỏi.

Anh biết chiều nay Nguyên soái và Tiểu Phá Quân đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, quản gia Bạch sẽ đón Lâm Hân đến Cục Dân chính sớm, Nguyên soái xong việc bên này sẽ chạy qua. Thế nhưng, vốn đi con đường ngắn nhất thì nửa đường Bạch quản gia lại đổi, đi đường vòng.

"12h40, tuyến hàng không của Thượng Dương xảy ra tai nạn giao thông." Huyền Minh kết nối mạng rà soát, tìm được tin tức cho mọi người đáp án.

"Tai nạn xe? Đầu năm nay rồi mà có vụ mười chiếc xe đụng liên hoàn?" Người đàn ông đeo kính râm đọc tin tức, ngạc nhiên hỏi.

Lý Diệu nhíu mày, không nói.


12h40, chấm sáng trên bản đồ dừng lại một chút ở sông Y Lâm, hai phút sau lại tiếp tục di chuyển.

12h48, chấm sáng run rẩy kịch liệt, lắc lư trái phải, dưới ánh mắt chăm chú của ba người, đột nhiên biến mất.

Biến mất?

"Mất tín hiệu?" Phó Côn kinh ngạc hỏi.

"Trông không giống." Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu. Với kinh nghiệm nhiều năm phá án của anh ta, chắc chắn quản gia Bạch đã gặp sự cố gì đó. Tai nạn xe liên hoàn đó quá bất thường. Mặc dù báo chí nói rằng tai nạn là do một chiếc xe mất kết nối từ trường nên gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, nhưng mười chiếc xe đâm liên tiếp nhau, chẳng lẽ đều do từ trường?

Trùng hợp quá sẽ thành không trùng hợp nữa.

"Huyền Minh, xin Sở Giao thông – Vận tải trích xuất camera giám sát ở ven sông Y Lâm." Đôi mắt Lý Diệu ấp ủ cảm xúc nguy hiểm.

"Đã xin." Tốc độ của Huyền Minh còn nhanh hơn mệnh lệnh của Lý Diệu, là một trí năng cao cấp, tư duy của nó không khác gì con người. Tuy nhiên, câu trả lời của Sở Giao thông – Vận tải lại là không thể.

"Camera giám sát đoạn đường sông Y Lâm đều không hoạt động." Ăng-ten trên đỉnh đầu Huyền Minh chuyển động, "Nguyên soái, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi hả?"

Không ngờ có người không biết sống chết dám đụng vào quản gia Bạch và Tiểu Phá Quân!

Bọn họ nghĩ quản gia Bạch là "quản gia" thiệt hả?

"Huyền Minh, biến hình!" Lý Diệu không muốn phí một giây nào nữa, trực tiếp hạ lệnh.

"Tuân lệnh~"

Huyền Minh phân tách, chuyển hóa, tổ hợp lại trong nháy mắt, thân ảnh Lý Diệu vụt vào buồng lái, cơ giáp màu vàng sậm hóa thành một dải sáng bay về phía chân trời.

"Thật sự không theo kịp tốc độ Nguyên soái vào buồng lái." Người đàn ông đeo kính râm cảm thán, quay đầu nhìn Phó Côn, phát hiện anh cũng đang triệu hồi cơ giáp thì kinh ngạc hỏi, "Sĩ quan Phó à, anh đây là đi đâu thế?"

Phó Côn nghiêm túc nói: "Tôi phải đi theo Nguyên soái."

Người đàn ông đeo kính râm cau mày: "Còn tôi thì sao?"

Vụ án này anh ta đang làm dở dang, sao có thể mặc kệ được?

Phó Côn nhìn thành viên trong tổ trọng án đang chụp ảnh thi thể, trầm ngâm nói: "Tôi kiến nghị anh nên đi cùng tôi, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối mới."

"Sao sao?" Người đàn ông đeo kính râm cảm thấy hứng thú.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Ngày hôm qua Nguyên soái đưa cho tôi một nhiệm vụ." Phó Côn thấp giọng nói, "Có người đặt máy theo dõi nano trên người Tiểu Phá Quân."

Người đàn ông đeo kính râm ngạc nhiên: "Khi nào?"

Phó Côn lắc đầu: "Không biết thời gian."

Mỗi khi ra ngoài Tiểu Phá Quân đều ngồi xe bay, đi học thì có quản gia Bạch đưa đón, hai giờ một chuyến, giữa đường cũng không xuống xe, chỉ có buổi chiều hôm thứ Ba là đi nhiều chỗ, lần lượt là Bộ Thẩm vấn, bệnh viện và thảo nguyên của Lý gia. Trong số những người tiếp xúc ở ba nơi này, Lý Ngạn và đoàn làm phim là tình nghi số một.


Tuy nhiên, máy theo dõi nano thuộc loại thiết bị quản lý đặc biệt, người bình thường cho dù có tiền cũng không thể mua được.

Lý Ngạn lén dẫn đoàn phim vào hồ Thanh Nguyệt quay phim, trốn còn không kịp thì làm sao dám tính kế Nguyên soái và Tiểu Phá Quân? Huống chi hôm đó việc dẫn Tiểu Phá Quân đi dạo thảo nguyên là đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Vì vậy, cơ bản là loại ra đám người Lý Ngạn.

Những người tiếp xúc còn lại phần lớn đều có quân tịch, đều có thể lấy được máy theo dõi nano.

Nếu suy đoán này là sự thật, vậy thì chuyện lớn rồi!

Nguyên soái cảm thấy tình hình thực sự nghiêm trọng mới để anh đi điều tra.

Ký sinh trùng tùy ý làm bậy ở thủ đô, khó có thể nói quân đội không bị xâm nhập.

Hôm nay quản gia Bạch và Tiểu Phá Quân gặp nạn, đây tuyệt đối là chuyện đã được lên kế hoạch.

Mạc Châu là tổ trưởng Tổ Trọng án DK, cũng là bạn học của anh, quan hệ hai người khá tốt, đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, khi cần thiết sẽ giúp đỡ lẫn nhau, trao đổi tình báo.

Từ Hải được ký sinh trùng cứu, bị từng lớp sương mù dày đặc bao phủ, điều tra nhiều ngày như vậy cũng không thu hoạch được bao nhiêu, giống như bọn họ đang bị quay vòng vòng vậy, bôn ba khắp các thành phố, kết quả vừa quay đầu lại, Tiểu Phá Quân đã xảy ra chuyện.

Có thể làm cho quản gia Bạch lên tiếng, thủ đoạn người đứng sau màn quả thật không tầm thường.

Trừ dị thú cấp cao, anh không nghĩ ra ai.

Nghe Phó Côn phân tích, Mạc Chu không nói nhiều, cũng triệu hồi cơ giáp.

"Tôi sẽ đi với anh."

Thời gian này, vụ án vẫn mãi không có tiến triển, anh ta đã sớm nghẹn một bụng lửa, nếu ở bên này không tra được gì thêm thì không bằng đổi cách khác, có lẽ sẽ có một phát hiện gì đó.

"Đi thôi, cũng không biết Nguyên soái bay đới đâu rồi!" Anh thúc giục.

Tốc độ bay của cơ giáp nhanh gấp mấy chục lần so với xe bay, bọn họ nói chuyện nãy giờ phỏng chừng Huyền Minh đã bay tới nơi.

***

"Ầm—"

Cự thú khổng lồ nặng nề bị đánh rơi xuống đất, điên cuồng hộc máu màu lam, co giật té trên mặt đất.

Một cái chân mang giày da cao cấp kiêu ngạo giẫm lên đầu dị thú, kèm theo đó là tinh thần lực to lớn, khiến cự thú nằm sấp trên mặt đất không tài nào nhúc nhích, chỉ có thể mở to đôi đồng tử màu huyết sắc như dao mà trừng.

"Trông cậu đáng thương quá đi mất." Bạch Húc nở nụ cười hiền lành, giơ kiếm vàng trong tay lên, nhắm ngay mắt cự thú đâm xuống, đôi mắt của con thú kia lập tức co lại thành một đường thẳng.

"Hình như đồng bọn của cậu vẫn đứng đó xem, không định giúp cậu."

Cự thú dãy dụa gầm nhẹ, toàn thân dấy lên hỏa diễm màu xanh băng. Lửa băng tiếp xúc với chân của Bạch Húc, nháy mắt đã đóng băng.


"Ông Bạch cẩn thận!"

Lâm Hân đứng đằng sau chừng 7-8m hoảng hốt la lên.

Bạch Húc nhẹ nhàng nhảy về phía sau, lắc lắc chân, băng hóa thành hơi nước rồi biến mất.

Cự thú nhân cơ hội chạy thoát, lui về cạnh đồng bọn. Máu màu lam chảy xuống, hơi thở nặng nề, cổ họng không ngừng gầm lên uy hiếp.

Thanh niên mặc đồ thể thao cau mày: "Alex, tơi tả quá nhỉ?"

Làm một dị thú cấp 6 mà đánh không lại một con người, chưa kể con người này còn chưa triệu hồi cơ giáp, chỉ dùng tinh thần lực và kỹ năng chiến đấu đã đánh cho Alex đầy thương tích.

Cự thú đầu, quát nhẹ: "Câm miệng!"

Địt mẹ nó!

Thằng chó này không phải dạng tinh thần lực cấp cao bình thường!

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Từ lúc bắt đầu đánh cho tới bây giờ chỉ có 30 phút mà nó đã buộc phải hiện nguyên hình, nhưng dù vậy vẫn không phải là đối thủ của ông già!

Đây là trận đánh cay cú nhất mà nó từng đánh kể từ khi thăng lên cấp 6 cho tới nay.

Nhân viên văn phòng mặc suit hút điếu thuốc thứ sáu, phun một làn khói, mở miệng nói: "Ngươi không phát hiện sao? Ông ta chưa từng thay đổi vị trí."

"Cái gì?" Cự thú khiếp sợ, đôi mắt co rụt lại.

Trong tay Bạch Húc cầm kiếm đứng trước mặt Lâm Hân, bảo vệ cậu chặt tới mức gió cũng không lọt, đánh với dị thú nửa tiếng vẫn có thể khống chế phạm vi đánh nhau chỉ ở nửa lãnh địa ở trước người.

"Không chú ý sao? Cỏ ở trước người ông ta đã tan hoang nhưng phía sau lại hoàn hảo không bị hư hại." Nhân viên văn phòng kẹp điếu thuốc, chỉ chỉ, "Kể từ lúc ngươi nhào tới tấn công ông ta thì đã bị hạn chế trong lãnh địa của ông ta."

Móng vuốt cự thú đạp một cái, lún sâu vào trong đất.

Thanh niên mặc đồ thể thao nói: "Ông ta mạnh tới mức bất thường."

Nó đã sống mấy trăm năm, từng tiếp xúc qua với rất nhiều người có tinh thần lực cấp cao, đây là lần đầu tiên gặp một con người có kỹ năng chiến đấu chính xác tới từng chi tiết như thế này.

Nhân viên văn phòng híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bạch Húc.

Vì chiến đấu nên tóc của người đàn ông đã rối lên, cúc tây trang mở ra, để lộ áo sơ mi trắng tuyết và cà vạt bên trong, khí chất biến đổi một cách ngoạn ngục.

Editor: Đẹp trai quá hai ơiiiii

Từ một quản gia cẩn thận tao nhã biến thành phần tử hiếu chiến cuồng ngạo không ngán đứa nào.

Đúng, hiếu chiến.

Đôi mắt đen nhánh bị làn tóc che mất một nửa lộ ra sự khát máu, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Nhân viên văn phòng khẩy khẩy điếu thuốc.

Hình như...bọn nó chọc phải thứ gì đó đáng sợ rồi.

"Các ngươi nói chuyện xong chưa?" Bạch Húc chậm rãi hỏi.

"Grừuuuu—" Alex nghiến răng gầm với ông.


Bạch Húc giả mù với uy hiếp của nó, nhìn về phía nhân viên văn phòng, "Các ngươi biết Từ Hải."

Đây là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn.

Ba con ký sinh trùng với ba biểu cảm khác nhau, đáp án rất rõ ràng, bọn nó biết Từ Hải.

Bạch Húc lại nói: "Từ Hải phái các ngươi tới đây để tập kích chúng ta."

Vẫn là một câu khẳng định, cơ mà lần này biểu cảm của ba con ký sinh trùng đã giống nhau.

"Ha, thằng đó chẳng qua chỉ là đồ chơi của boss mà thôi." Alex khinh thường nói.

Bạch Húc gật đầu, "Cũng đúng, hắn là con người còn các ngươi là dị thú. Cho nên, boss trong miệng các ngươi là dị thú có cấp bậc cao hơn các ngươi. Cấp 7?"

Nhân viên văn phòng cười khẩy: "Ông đang nói bọn ta sao?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Bạch Húc nhướn mày, không có phủ nhận, "Ừ, đúng rồi."

"Grừ grừ—" Alex gầm gừ, "Mày coi tao là thằng ngu hả?"

Quay đầu nói với nhân viên văn phòng: "Xem phim đủ chưa? Còn kéo dài nữa nhiệm vụ sẽ thất bại!"

Má nó, hai thằng này đứa này còn khôn hơn đứa kia, lấy nó làm công cụ thăm dò kẻ địch, để nó đánh sống đánh chết nửa tiếng, cả người toàn là vết thương, bọn nó thì hay, đứng một bên thờ ơ bình luận.

Con người này có mạnh tới mức như vậy thì sao? Dám mạnh tới mức một mình đánh với ba dị thú cấp 6 không?

Thanh niên mặc đồ thể thao bẻ bẻ ngón tay, thân ảnh nhoáng lên, lúc xuất hiện một lần nữa đã đứng ở phía sau Lâm Hân. Sống lưng Lâm Hân lạnh lẽo, cậu phản ứng nhanh, lui về bên người Bạch Húc, đề phòng nắm chặt dao găm.

Nhân viên văn phòng thong thả bước tới, vứt tàn thuốc trong tay đi, giày da giẫm nhẹ nhảy xuống đất.

Móng vuốt cự thú vỗ một cái làm mặt đất chấn động, nó ngẩng đầu rống to, toàn thân dấy lên hỏa diễm màu lam, miệng vết thương lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ chốc lát sâu, nó hưng phấn lắc lắc cái đầu vàng khè.

Ba dị thú cấp cao đứng vây ở ba hướng, tạo thành một tam giác sức mạnh.

Thái dương Lâm Hân chảy mồ hôi nhễ nhại, không dám nơi lỏng dù chỉ một giây.

Vừa rồi xem ông Bạch đánh với dị thú, cậu bị chấn động không nhỏ.

Kỹ năng chiến đấu chuẩn đẹp như sách giáo khoa khiến cậu sôi trào nhiệt huyết.

Tay của ông Bạch như có cầm dây cương điều khiển cự thú để nó ngoan ngoãn phối hợp, chỉ đánh nhau trong một phạm vi cố định, kiếm nào vung ra là chí mạng nhát đó, đánh thẳng vào điểm yếu của cự thú, khiến nó choáng váng. Mỗi lần đều là nó chủ động tấn công nhưng ngay cả một sợi tóc của ông Bạch cũng không đụng nổi, ngược lại còn làm cho bản thân bị thương nặng hơn.

Loại khống chế khủng bố này, cậu chỉ được xem qua video giảng bài của huấn luyện viên ở học viện.

Lúc đó cậu chỉ mới là học sinh trung học cơ sở, khi xem video cậu chỉ tập trung vào cảnh chiến đấu, không để ý kỹ người đánh là ai.

Bây giờ nhớ lại, thượng tướng trẻ tuổi mặc quân phục kia, có gì đó rất giống ông Bạch.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Cho quản gia Bạch ngầu lòi thêm một chương nữa~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận