Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Đó là một video được quay vào 120 năm trước dùng để dạy học.

Trên vùng đất hoang sơ trống trải, một thượng tướng trẻ tuổi mặc quân phục của Đế quốc Huyền Vũ, tay cầm một thanh kiếm vàng kim kỳ lạ, dáng người cao ngất đứng trên tảng đá, đôi mắt dưới mũ quân đội híp lại, dù đang đối mặt với một dị thú cấp 5 khổng lồ nhưng vẻ mặt của người đó lại thoải mái lạ thường.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Mặc cho dị thú tấn công anh ta từ góc độ nào, anh ta đều có thể ứng chiến một cách dễ dàng, dù là là nhảy lên không trung, hay dùng tinh thần lực truyền vào thanh kiếm tạo thành vết thương đáng sợ cho dị thú, đến khi rơi xuống đất, anh ta vẫn đứng trên tảng đá đó.

Các bạn học khác khi nhìn thấy diện mạo xấu xí của dị thú đều sợ hãi che mắt lại, chỉ có Tiểu Lâm Hân là nhìn tới mê mẩn, ghi khắc thật sâu cảnh chiến đấu đẹp như nghệ thuật này vào lòng.

Đó là lần đầu tiên cậu sâu sắc cảm nhận được, thì ra nếu không dùng sức mạnh của cơ giáp, con người cũng có thể chiến thắng dị thú.

Khi huấn luyện viên giảng giải video chiến đấu, ông đã giới thiệu chi tiết lý lịch của thượng tượng trẻ tuổi ấy.

Anh ta là chiến sĩ cơ giáp đứng đầu Đế quốc Huyền Vũ, 16 tuổi ra chiến trường, 24 tuổi trở thành thượng tướng. Lãnh đạo quân đoàn Griffin được biết đến là "kẻ hủy diệt dị thú", lập vô số chiến công to lớn hàng đầu trong nhiều đợt dị thú triều. Anh ta hiểu rõ đặc điểm của dị thú như lòng bàn tay, vô cùng giỏi trong việc tìm nhược điểm của dị thú, là khắc tinh của dị thú cấp cao.

Cách chiến đấu của anh ta đặc biệt chưa từng có, được thừa hưởng từ những võ thuật cổ xưa bí ẩn, mỗi lần chiến đấu là như mỗi lần mở phong ấn, anh ta kiểm soát hoàn hảo nhịp điệu của trận chiến.

Trong 80 năm tòng quân, anh ta đã tạo ra vô số vinh quang cho Đế quốc Huyền Vũ.

Năm 490 theo tinh lịch, anh ta xuất ngũ.

Rất nhiều người muốn biết anh ta đã đi đâu, có nhân tài ai lại muốn lãng phí, nhưng đã hơn 40 năm trôi qua, không ai có được tin tức của anh ta.

Bây giờ, Lâm Hân khiếp sợ phát hiện, ông Bạch chính là vị nhân vật truyền kỳ kia.

Anh cậu nói ông quản gia rất giỏi chăm sóc các bạn nhỏ, cậu vẫn luôn nghĩ là dạng chăm sóc sinh hoạt đời thường, bây giờ cậu mới hiểu, giỏi chăm sóc ở đây là giỏi chăm sóc thành những người có sức mạnh siêu siêu quần.

Ví dụ như cậu, được ông Bạch dạy một thời gian, kỹ năng chiến đấu của cậu đột nhiên tăng mạnh, sau khi học thêm võ cổ, khả năng phản ứng, nhanh nhẹn, quan sát đều bước lên một tầm cao mới.

Vừa rồi quan sát ông Bạch đánh nhau gọn gàng sạch sẽ với dị thú cấp 6 ở cự ly gần, quả thực cậu hưởng lợi không ít.

Chỉ là hiện tại bị ba dị thú cùng lúc vây quanh, Lâm Hân thấp thỏm.

Cậu không lo lắng ông Bạch không đánh lại, chỉ sợ mình chậm chạp cản đường làm ảnh hưởng tới ông Bạch.

Tuy nhiên, thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều, trận chiến bắt đầu.

"Ba chọi hai, các ngươi không thấy không công bằng à?" Bạch Húc quơ quơ kiếm trong tay, thong dong mở miệng.

"Công bằng? Haha—" Alex kiêu ngạo bật cười, "Một con người như mày mà đĩ mẹ nó đòi nói công bằng với bọn tao? Già cái đầu vậy rồi mà sao vẫn ngây thơ thế?"

Thanh niên mặc đồ thể thao châm chọc hừ lạnh, nhân viên văn phòng thì khẽ cong miệng.

Lâm Hân nghiêng đầu về phía ông quản gia.

Đúng thật là ba chọi một, sức chiến đấu của cậu quả thực yếu tới mức không đáng kể.

Bạch Húc cảm thấy thiếu niên khẩn trương, ôn hòa trấn an: "Phu nhân đừng lo lắng, Cục Dân chính tan làm buổi chiều lúc 5h, tuy đã quá thời gian hẹn nhưng tôi vẫn có thể nhờ bạn bè giúp một chút, cam đoan ngài và Nguyên soái có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn trong ngày hôm nay."

Lâm Hân: "..."

Đương lúc thiếu niên đang cạn lời thì mi tâm Bạch Húc đột nhiên sáng lên một hoa văn, nương theo tiếng thú rống đinh tai nhức óc, hai luồng sáng một xanh một tím lao ra ngoài, sau khi đáp xuống đất, hai luồng sáng hóa thành hai dị thú khổng lồ.

Gió thổi mạnh đến nỗi khiến người ta không mở được mắt. Lâm Hân lấy tay đỡ, híp mắt nhìn hai dị thú đột nhiên xuất hiện.

Con bên trái có hình dáng của sư tử, trên đỉnh đầu có hai cái sừng, sau lưng có ba cái đuôi, mỗi cái đều được phủ đầy vảy màu xanh, trên lưng mọc một đôi cánh lông vũ màu xanh lục, dang rộng chừng 10m, chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh đã làm gió mạnh thổi lên.

Con ở bên phải dường như chính là người cá trong truyền thuyết. Nửa trên là người, nửa dưới là đuôi cá, mái tóc được tạo thành từ vô số những con rắn màu tím mảnh khảnh uốn lượn. Nó có tổng cộng sáu cánh tay, mỗi cánh tay đều được phủ đầy một lớp giáp bằng vảy. Hình thể nó cao lớn, cao chừng 3m, đuôi cá màu tím xòe ra như một chiếc quạt lụa mỏng khổng lồ.


Sự xuất hiện của chúng làm cho tinh thần lực lãnh địa của Bạch Húc rộng thêm, ép thẳng tới lãnh địa của Alex.

"Khu sử thú!" Đồng tử Alex dựng thẳng, nhịn không được lùi về phía sau hai bước.

Bạch Húc thả lỏng hai chân, cười tủm tỉm nói: "Thế này mới công bằng."

Nhân viên văn phòng nhìn chằm chằm hai khu sử thú, đầu chợt lóe lên, lạnh lùng nói: "Ngươi là— Bạch Nhận?"

Bạch Húc xắn tay áo sơ mi, nhướn mày cười nói: "Lâu rồi không nghe cái tên này, có chút hoài niệm."

Sắc mặt nhân viên văn phòng nghiêm trọng ngay lập tức.

Quả thật là hắn!

40 năm trước, người đàn ông đáng sợ được gọi là "máy gặt đầu dị thú cấp cao" từng dựa vào sức mạnh của bản thân diệt sạch một đợt dị thú triều.

Lúc đó nó trốn ở thế giới loài người xem thời sự, còn đang tự hỏi tại sao một con người lại có thể ngăn được cả chục cả ngàn dị thú. Bây giờ nhìn thấy Cổ Giao
(cá mập) biến thành khu sử thú, cái gì nó cũng hiểu rồi.

Con người có câu muốn bắt giặc thì phải bắt tướng giặc trước, Bạch Húc bắt con cá mập này làm khu sử thú thì ngăn dị thú triều có gì là khó?

Cảm thấy nó nhìn mình quá chăm chú, đôi mắt lạnh như băng của Cổ Giao quét tới.

Nhân viên văn phòng hoảng sợ, xịt keo cứng ngắc.
1

Bạch Húc chậm rãi nói: "Số lượng bằng nhau rồi, đánh thôi."

Lâm – dư thừa – Hân chớp chớp mắt.

***

Thời gian di chuyển giữa thành phố Nam Hòa và thành phố thủ đô Vạn Vũ là hai giờ, xe bay đi nhanh hết cỡ sẽ tốn bấy nhiêu đó thời gian, nhưng đổi thành cơ giáp thì chỉ mất 15 phút.

Nhưng đối với Lý Diệu đang nóng lòng như lửa đốt mà nói, 15 phút vẫn rất dài.

"Huyền Minh, tăng tốc thêm đi."

"Không thể nhanh hơn được nữa, bề mặt hành tinh có kiểm soát không lưu(*)."

(*) Hệ thống Kiểm soát không lưu, còn gọi là kiểm soát không lưu (tiếng Anh: Air Traffic Control, viết tắt là ATC), hay Điều khiển không lưu là hệ thống chuyên trách đảm nhận việc gửi các hướng dẫn đến máy bay nhằm giúp các máy bay tránh va chạm, đồng thời đảm bảo tính hoạt động hiệu quả của nền tảng không lưu. (Theo Wikipedia)

Lý Diệu ở trong cột sáng nhíu mày, thần kinh căng thẳng.

Huyền Minh cộng hưởng tinh thần với hắn an ủi: "Nguyên soái bình tĩnh, có quản gia Bạch ở đó, Tiểu Phá Quân sẽ không sao đâu."

Lý Diệu: "Chính vì có quản gia Bạch mà ta mới càng lo."

Đã trôi qua hai giờ tính từ lúc sự việc xảy ra mà quản gia Bạch vẫn chưa liên lạc với hắn, tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, hệ thống vẫn cứ thông báo không nằm trong khu vực khả dụng, có thể thấy bọn họ đã gặp phiền toái tương đối lớn, lớn đến mức với trình độ của quản gia Bạch mà vẫn không xử lý ngay lập tức được.

Nhưng, càng kéo dài thời gian, mức độ nguy hiểm càng cao.

Nguy hiểm này không phải đến từ kẻ thù, mà là đến từ chính quản gia Bạch.

Nếu ba tiếng sau vẫn không tìm thấy hai người họ, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng được.

Huyền Minh trầm mặc một lúc, nói: "Nguyên soái, không phải con người các ngài thường nói người tốt ắt có ông trời phù hộ sao? Chắc chắn Tiểu Phá Quân sẽ không sao hết."

Biểu tình Lý Diệu lạnh lùng.

Cơ giáp bay ra khỏi nội thành, tiến thẳng vào rừng núi trập trùng giữa bầu trời.

Tuy hành tinh thủ đô đã được mở rộng, khai phá rất nhiều nhưng giữa các thành phố thường được ngăn cách bởi những ngọn núi, rừng rậm, bọn họ chọn những tuyến đường ngắn nhất nên bắt buộc phải đi qua khu rừng có những dị thú cấp 1, cấp 2 này.


Lâu lâu cũng có những con dị thú biết bay, phía trước có một con dực xà (rắn có cánh) cấp 2 chắn đường, Huyền Minh vung kiếm chém nó ra làm đôi.

"Éc éc éc—" Dực xà thét tiếng kêu thảm thiết, máu bay trong gió.

Chợt Huyền Minh lóe lên, bay ra xa cách đó chừng 10m, lắc lắc kiếm, tiếp tục bay đi.

"Khè khè—"
Đột nhiên, trong rừng rậm vang lên một loạt tiếng kêu của dực xà, chỉ vài giây sau, bầu trời xuất hiện hàng trăm hàng ngàn con dực xà, Huyền Minh đang bay phải phanh gấp, hoàn toàn bị dực xà bao quanh 3600 không góc chết.

"Nguyên soái, mấy con dực xà đang trong mùa sinh sản." Radar của Huyền Minh quét một lượt, đưa ra kết luận.

Trong mùa sinh sản, mấy con dực xà này vô cùng đoàn kết, chết một con là một bầy kéo tới trả thù.

Hình như vừa rồi bọn họ giết vua dực xà thì phải.

"Không đúng, bây giờ không phải là mùa sinh sản của bọn dực xà." Lý Diệu nói.

Dực xà thường sinh sản vào tháng 6 đến tháng 7, bây giờ đã là tháng 11, là mùa đông, đây là thời gian ngủ đông của chúng.

"Chính xác!" Huyền Minh thoải mái vung kiếm chém tan xác dực xà nào nhào tới.

Chuyện bất bình thường ắt có mờ ám ở phía sau.

Mấy con dực xà đáng lý đã ngủ đông đột nhiên xuất hiện một bầy lớn, chặn đường bọn họ tới thành phố Vũ Vạn, giống như là cố ý.

Thời gian và vị trí vừa rồi vua dực xà xuất hiện cũng rất bất thường.

Lý Diệu bảo Huyền Minh thay bằng súng cao năng diện rộng, nhắm thẳng dực xà nhào tới mà quét một mảng lớn.

Tuy dị thú cấp 1 yếu nhưng số lượng lại đông, giết hết nhóm này lại tới nhóm kia, che trời che nắng bốn phía, nhiều không đếm xuể, thiếu điều nhiều như dị thú triều.

Súng cao năng diện rộng bắn chết hàng trăm con dực xà, giữa trời đông chợt đổ "mưa rắn".

Năm phút sau, số lượng dực xà đã thưa dần.

Lý Diệu không ham chiến, lao ra khỏi vòng vây của bầy dực xà.

"Đùng—"

Đột nhiên có âm thanh của vũ khí nóng truyền đến.

Huyền Minh nhanh nhẹn né đi, nhưng càng ngày lại càng có nhiều đạn cao năng bắn tới từ bốn phương tám hướng.

"Nguyên soái, chúng ta bị mai phục."

"Ừ." Đôi mắt vàng của Lý Diệu lạnh như băng.

Đây là một trận mai phục đã được lên kế hoạch từ trước.

Từ khi Lâm Hân bị gắn camera lên người đã bắt đầu làm.

Người đứng sau biết rõ hôm nay bọn họ sẽ đi Cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn nên đã sớm giăng bẫy, cái này tới cái kia, bố trí đâu vào đó, không kẽ hở.

Chuyện hắn và Tiểu Hân đi lãnh chứng không có nhiều người biết, trừ quản gia và Phó Côn ra thì còn có nhân viên Cục Dân chính. Quản gia và Phó Côn tuyệt đối trung thành, không có khả năng là người tiết lộ thông tin của bọn họ, chỉ có nhân viên Cục Dân chính rơi vào tình nghi.

Đương nhiên nếu Tiểu Hân có đề cập chuyện này với bạn ở trường thì phạm vi tình nghi sẽ mở rộng.

Không cần biết là nhân viên Cục Dân chính hay là sinh viên Học viện Vấn Thiên, dám hợp tác với dị thú thì chính là phản bội nhân loại.

Tám chiếc cơ giáp cao cấp bay ra khỏi rừng, 4 chiếc Grimm, 2 chiếc Marde, 1 chiếc Aishenk và 1 chiếc Snippy. Tất cả tạo thành một tiểu đội tiêu chuẩn.


"Phòng thủ, chiến đấu, bắn tỉa và gây nhiễu." Huyền Minh nói, "Nguyên soái, mấy con này đều là cơ giáp cấp 6."

"Cấp 6? Bên quân đội?" Một bên Lý Diệu lượn lờ với tám chiếc cơ giáp, một bên nói chuyện với Huyền Minh, "Kiểm xem chúng thuộc bộ phận nào bên quân đội."

Dám mai phục ám sát Nguyên soái Đế quốc, xem ra trong quân đội đã sớm có kẻ phản bội.

Từ lúc hắn nhậm chức Nguyên soái chỉ mới trôi qua mấy năm, trong quân đội có rất nhiều người không phục hắn, đặc biệt là mấy ông già có chức vụ cao kia, ngại mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ nên chỉ có thể phục tùng hắn, bề ngoài là vậy nhưng vẫn luôn âm thầm làm những động tác nhỏ, bị hắn nhiều lần gõ cho tỉnh nên đa phần đều đã ngoan ngoãn, chỉ một vài cá nhân bằng mặt mà không bằng lòng, ngấm ngầm làm chút chuyện lợi mình hại người.

Công năng của Huyền Minh mạnh mẽ, cùng một lúc đánh với 8 chiếc cơ giáp, đồng thời dùng radar quét qua người bọn chúng cùng một lúc.

"Không có dấu hiệu gì cả."

Lý Diệu không ngạc nhiên trước câu trả lời này.

Đã là mai phục, tất nhiên sẽ che dấu mọi thông tin.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Chẳng qua là, người đứng sau màn có hiểu lầm gì với hắn đúng không? Nghĩ phái một tiểu đội phối hợp ăn ý là có thể bắt được hắn?

Nếu hắn dễ giết như vậy thì đã không bị Hoàng đế bệ hạ giao cho trọng trách đảm nhiệm chức vụ Nguyên soái.

Vẻ mặt Lý Diệu lạnh như băng, đôi mắt cũng lạnh thấu xương.

Chiếc Marde mở một vòng tròn phòng thủ đồng thời lao tới, theo sau là hai chiếc cơ giáp Grimm.

Lý Diệu phớt lờ phòng thủ của Marde, tinh thần lực khổng lồ truyền vào trường kiếm của Huyền Minh, mạnh mẽ bổ về phía Marde.

"Ầm—"

Lớp phòng thủ mà Marde luôn tự hào bị một kiếm chém nát tươm, người điều khiển bên trong buồng lái không dám tin mà mở to hai mắt, muốn chạy trốn thì nhận ra đã quá muộn, sau khi phá lớp phòng thủ, thanh kiếm kinh thiên đó tiếp tục tàn nhẫn vô tình bổ vào chiếc cơ giáp.

"Aaaaa—"

Người điều khiển gào thét thê lương.

Cơ giáp Grimm đi theo ở phía sau chợt dừng lại, trơ mắt nhìn Marde nổi danh kiên cố như tường thành bị chém thành hai nửa, máu của người điều khiển bắn tung tóe.

Huyền Minh lao ra từ trong hai nửa cơ giáp, trường kiếm biến thành hai đoản kiếm, bay theo đường cung từ trái sang phải tấn công hai chiếc cơ giáp Grimm.

Rất hiển nhiên người điều khiển cơ giáp Grimm đã bị chuyện đồng bọn tử vong dọa sợ, dẫn đến điều khiển sai một ly đi ngàn dặm.

Huyền Minh chẹp miệng hai tiếng.

"Có vậy thui á hả? Vậy mà cũng gọi là chiến sĩ cơ giáp?"

"Rít—"

Cơ giáp Aishenk gây nhiễu tạo âm thanh chói tai, làm cho động tác của Huyền Minh dừng lại một chút, như vậy hai chiếc Grimm kia có thể chạy thoát, hai chiếc Grimm còn lại và Snippy bắn tỉa ở phía xa thì gia nhập chiến đấu.

Lý Diệu cúi đầu nhìn thời gian trên thiết bị nhận dạng, đôi mắt vàng lạnh lẽo.

Từ dực xà chặn đường cho tới mấy cơ giáp này, tính ra đã làm hắn trì hoãn khoảng 15 phút!

Nếu không có chúng, hắn đã sớm tới sông Y Lâm!

"Huyền Minh, giết hết!"

"Không bắt sống đứa nào sao?" Huyền Minh kinh ngạc.

"Không." Lý Diệu lạnh như băng nói.

Huyền Minh thay kiếm bằng pháo điện từ hạng nặng.

"Ầm ầm!"

Phó Côn và Mạc Chu vẫn luôn đuổi theo, cuối cùng cũng đến bìa rừng, nhưng chưa kịp đến gần đã nghe tiếng pháo nổ ầm trời ở phía trước, 7 chiếc cơ giáp bị pháo điện từ bắn trúng, nổ đẹp như pháo hoa ngày Tết, sau đó hóa thành tro tàn trở về với đất mẹ.

"Có người mai phục Nguyên soái!" Phó Côn trợn to hai mắt.

Mạc Chu nghe được tiếng la kinh ngạc của Phó Côn qua kênh liên kết, trầm giọng nói: "Trực giác nói cho tôi biết, sự việc ngày càng phức tạp."

"Mạc Chu, anh đi theo Nguyên soái, tôi ở lại để giữ nguyên hiện trường, liên lạc với bên quân đội." Phó Côn nói.


Dám tấn công Nguyên soái ở hành tinh thủ đô không phải là chuyện nhỏ, quân đội buộc phải can thiệp.

"Được, anh cẩn thận." Mạc Chu nói.

Mạc Chu điều khiển cơ giáp đuổi theo Huyền Minh đã biến thành một dải ánh sáng. Không hổ danh là siêu cấp cơ giáp có thể tung hoành trong vũ trụ, tốc độ nhanh đến đáng sợ!

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


***

Bên bờ sông Y Lâm.

Lâm Hân khiếp sợ nhìn xác dị thú bầm mình nằm trên đất. Mặt cỏ đã hoàn toàn thay đổi, máu đỏ, máu xanh, máu màu lam đã làm ô nhiễm con sông trong vắt.

Ba con ký sinh trùng kiêu ngạo lúc nãy giờ đã thành từng khúc thịt chết, bị văng ra khắp nơi, ngay cả tinh thần thể cũng bị hai khu sử thú của ông Bạch ăn gọn.

Lãnh địa của dị thú khai triển cũng đã sớm biến mất.

Khu sử thú cắn nuốt tinh thần thể của ba con dị thú cấp 6 dường như được một năng lượng cực lớn rót vào cơ thể, càng thêm cao lớn, cường tráng, hung hãn.

Sư tử gầm rú, vang vọng khắp bầu trời.

Cổ Giao vung đuôi cá, đất rung núi chuyển.

Hai tay Bạch Húc cầm kiếm, sắc mặt ông tái nhợt, quay đầu nói với Lâm Hân: "Phu nhân, mau chạy đi."

"Ông Bạch?" Lâm Hân bị tình huống trước mặt làm cho mờ mịt.

Bọn họ đánh thắng dị thú, phá lãnh địa về lại không gian thực, không phải nên vui vẻ sao? Sao ông Bạch lại bảo cậu chạy đi?

Bạch Húc híp mắt nói: "Tôi vốn có 6 khu sử thú, cơ mà bị 2 con này ăn hết 4 con còn lại."

Lâm Hân không thể tin được.

Khu sử thú có thể ăn lẫn nhau sao?

Đột nhiên cậu nhớ tới mấy con khu sử thú bị xích sắt khóa lại trong căn nguyên tinh thần của anh trai.

"Thừa dịp bọn nó còn đang tiêu hóa tinh thần thể của dị thú, ngài mau chạy đi, cơ giáp đó chạy được rất xa, liên hệ với Nguyên soái để ngài ấy tới tiếp ứng ngài."

Bạch Húc kéo cà vạt xuống, lấy nó băng lại vết thương trên tay.

Đây là vết thương khi chiến đấu với dị thú.

"Không được, ông Bạch, cháu không thể bỏ mặc ông được!" Lý trí nói với Lâm Hân mau nghe lời chạy đi mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng tình cảm lại không cho phép cậu bỏ mặc người vừa mới bảo vệ cậu được.

Bạch Húc hiền lành mỉm cười: "Phu nhân yên tâm, tôi là chủ nhân của bọn chúng, chúng không dám làm gì tôi đâu."

"Nhưng mà..." Lâm Hân do dự.

Bạch Húc tao nhã cúi người với cậu, "Xin phu nhân hãy tin tôi."

Lâm Hân cắn răng, triệu hồi Thiên Cơ, nhanh chóng nhảy vào buồng lái, nhưng biến cố lại đến trong nháy mắt—

Cổ Giao vẫy đuôi một cái, phóng tới như một con rắn, móng vuốt sắc nhọn nhắm vào Thiên Cơ.

Kiếm trong tay Bạch Húc chuyển hóa thành một chiếc roi vụt tới, cuốn lấy cổ tay Cổ Giao, uy áp tinh thần lực cường đại nương theo roi vàng trấn áp khu sử thú.

Cổ Giao bị khế ước trói buộc nên co rúm lại, lui về sau, rút lại ngón tay đã đâm vào cơ giáp.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Rống—" Sư tử từ bên còn lại chạy ra, nhào về phía cơ giáp.

Lâm Hân đứng dưới lượng tinh thần lực khổng lồ tấn công tới vậy mà vẫn có thể làm cho Thiên Cơ phản ứng, chạy thoát khỏi móng vuốt của khu sử thú.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Quản gia: Khu sử thú mạnh quá cũng hơi phiền

Lâm Hân: @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận