Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


––––––––––

Thiên Cơ lật nghiêng người, hiểm trở né được móng vuốt sắc lẹm của của sư tử, đôi cánh kim loại sau lưng nhanh chóng sải ra, vọt lên bầu trời.

Sắc mặt Lâm Hân tái nhợt, vừa đứng trong cột sáng vừa che lấy bả vai đau đớn.

Cơ giáp cấp 3 đối với dị thú cấp 6 mà nói thật sự rất yếu, mỏng manh như một tờ giấy, nhẹ nhàng xé là sẽ rách.

Cũng may Thiên Cơ được chế tạo từ những nguyên vật liệu đặc biệt, vẫn có thể trụ được, nhưng cũng chỉ là cố gắng giữ cho thân cơ giáp không bị vỡ vụn, về mặt cộng hưởng tinh thần vẫn đem lại cảm giác đau đớn khó có thể chịu đựng được cho Lâm Hân.

Sau khi phân hóa thành Omega, cảm giác bị đau đôn lên gấp mấy lần, nếu không phải Lâm Hân chịu đựng tốt căn bản không thể chịu nổi cường độ huấn luyện cao như vậy.

Trải qua cơn đau, người cậu đầm đìa mồ hôi tiếp tục điều khiển cơ giáp.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Thiên Cơ lắc lư bay ra khỏi khu vực bờ sông.

Hai tay Bạch Húc cầm roi, một cái giữ chặt cổ của Cổ Giao, một cái quặp lấy sư tử, thái độ cứng rắn lôi đầu hai con quỷ này trở về.

Sư tử thấy con mồi bỏ chạy, tức mà không làm gì được, hai cái cánh vỗ mạnh, mỏ gào thét với ông Bạch.

Gió mạnh thổi bay làn tóc và vạt áo của Bạch Húc.

Ông cười mỉm chi: "Không giận, tinh thần thể của thằng bé chỉ mới cấp 5, còn không đủ để nhét kẽ răng cho hai đứa bây, tham quá không tốt đâu."

Đôi mắt Cổ Giao híp lại, cơ thể biến đổi, chỉ trong nháy mắt, thân thú đã biến mất, thay vào đó là một người đàn ông cao to tóc dài chấm đất mặc trường bào màu tím, hai cái cổ tay vẫn bị roi vàng trói chặt, nó nâng gương mặt điển trai không phân biệt nam nữ lên, tử đồng thâm tình chân thành nhìn chăm chú Bạch Húc.

"Chủ nhân thả ta ra đi." Thanh âm của nó nhẹ nhàng trầm thấp mà tràn đầy từ tính, tựa như đang nỉ non với tình nhân, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Tuy nhiên, Bạch Húc thờ ơ, "Một vừa hai phải thôi."

Cổ Giao lè lưỡi đỏ thẫm liếm khóe miệng, ý còn chưa có thỏa mãn, "Chủ nhân lạnh lùng quá đi à, ngài bỏ đói người ta mấy chục năm, mãi tới hôm nay mới phát cho ba con dị thú mà quỷ sư tử ngu kia ăn hết hai rồi, thiệt không công bằng mà."

Sư tử bị mắng là ngu thở phì phò ra hai luồng khí, vậy mà tạo thành một trận gió mạnh.

Bạch Húc nhướn mày: "Thế cậu đây muốn thế nào?"

Cổ Giao tới gần ông, ngón tay thon dài lướt trên bả vai ông, kề sát mặt hít hà mùi hương của ông. "Đương nhiên là....xin chủ nhân hãy thành toàn cho ta."

Tinh thần thể cấp cao hàng tuyển ngon cỡ này mà chỉ được ngửi chứ không được ăn, đau khổ.

Bạch Húc làm như không thấy sự tham lam trong mắt nó, vẫn bình tĩnh hạ lệnh: "Tới giờ về căn nguyên tinh thần của ta rồi."

Cổ Giao cười trầm thấp, một lúc lâu sau, nó nói: "Bạch, đừng giả vờ nữa, ngươi đã đạt tới giới hạn rồi."

Bạch Húc rũ mắt, "Ta sống chung với các ngươi hơn trăm năm, như vậy đã được tính là người nhà thân thiết nhất rồi mà."

Ánh mắt Cổ Giao lạnh như băng: "Con người ngu nhất ở chỗ là lôi tình cảm ra nói chuyện."

Bạch Húc khẽ thở dài: "Được rồi, là ta ảo tưởng, cơ mà hai bây trao đổi xong chưa? Ai phản phệ ta đây?"

Sư tử gầm nhẹ, gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Giao.

Cổ Giao không chịu thua trừng ngược lại.

Hai khu sử thú có thực lực ngang hàng nhau, không má nào chịu thua má nào.

Ông lão Bạch Húc vẫn đứng đó đợi chúng nó thảo luận cho kết quả. Lúc trước có 6 khu sử thú nhưng bị ăn hết 4 con, còn lại 2 con lưỡng bại câu thương nên mới bị ông áp chế.


Dùng khu sử thú mạnh quá cũng phiền, sơ hở là phản phệ trở thành ký sinh trùng.

Trong một chiến dịch cách đây hơn 40 năm, khu sử thú bị mất khống chế, suýt chút nữa đã gây ra thảm kịch, ông tốn hết chín trâu hai hổ mới phong ấn được chúng, cũng vì vậy mà bị trọng thương nên chỉ có thể nghỉ hưu, về nhà nuôi cá và trồng thêm rau.

Nếu không phải hôm nay gặp cùng lúc ba con dị thú cấp 6 thật sự khó giải quyết thì ông cũng không mạo hiểm mà triệu hồi chúng.

Nhưng, khu sử thú bị phong ấn 40 năm tất nhiên cũng có oán hận, đương nhiên sẽ muốn gây phản phệ cho chủ nhân của mình.

Ông đã sớm dự liệu, cũng tính toán chuẩn thời gian, chỉ cần Nguyên soái chạy tới đây trước ba giờ chiều là có thể hóa giải nguy cơ.

Tiếc rằng ông đã tính sai.

Tới giờ vẫn không thấy bóng dáng của Nguyên soái.

Với tốc độ của Huyền Minh, từ thành phố Nam Hòa bay tới thành phố Vạn Vũ cùng lắm chỉ 20 phút.

Hiện tại đã qua ba giờ mà Nguyên soái vẫn chưa đến, chỉ có một khả năng là hắn bị người nào đó hoặc một việc gì đó ngáng đường.

Bạch Húc sống đến từng tuổi này, kiến thức hiển nhiên rộng rãi, nghĩ một chút đã đoán được người đứng đằng sau bày trò.

Đối phương biết lịch trình ngày hôm nay của ông và phu nhân, tai nạn giao thông trên đường Thượng Dương chắc chắn không phải trùng hợp, vì đến Cục Dân chính nên bọn họ chỉ có thể đi đường vòng, khu vực sông Y Lâm lớn, người dân lại ít, vô cùng thích hợp cho dị thú bành trướng lãnh địa, chỉ chờ bọn tự chui đầu vào rọ.

Theo lý mà nói, để đối phó với một ông lão quản gia và một sinh viên thì chỉ cần cử một dị thú cấp 6 là đủ, nhưng người đứng đằng sau lại phái đi cùng lúc ba con, giống như lấy chuyện bé xé ra to.

Thẳng cho đến khi bị ép phải triệu hồi khu sử thú thì ông mới hiểu được, kẻ đứng sau màn biết rõ quá khứ của ông như lòng bàn tay, mà ba con ký sinh trùng kia cũng bị lừa gạt, mãi mãi cũng không biết mình trở thành vật hy sinh.

Chờ đến lúc chuyện nghiêm trọng xảy ra, một người lính đã về hưu có tiền án như ông sẽ trở thành một vật chịu tội thay hoàn hảo.

Chiêu mượn dao giết người này phải nói là vô cùng xuất sắc.

Hiện tại Bạch Húc chỉ có thể cược, cược Nguyên soái sẽ kịp bay đến, trấn trụ hai con khu sử thú này.

"Ê sư tử ngu, mày nhất định muốn tranh với tao hửm? Nhiều năm vậy rồi mà vẫn muốn đi theo chủ nhân à?" Cổ Giao đọ sức với sư tử một nửa thì bỗng nhiên thu tay lại.

Sư tử thấy nó dừng lại thì cũng khép cánh, bọc Bạch Húc kín kẽ, hành vi tràn đầy tính chiếm hữu.

Cổ Giao híp mắt, đồng tử thu thành một đường thẳng, "Rồi, tao không tranh với mày, chủ nhân là của mày, thằng nhóc chạy trốn kia là của tao, oke?"

Sư tử vẫy đuôi, cổ họng lầm bà lầm bầm gầm nhẹ, xem ra là đồng ý.

Cổ Nha giơ hai tay bị roi vàng chói trặt, nhìn Bạch Húc, "Chủ nhân à, ta thấy ngài vẫn nên là tiết kiệm sức lực để đối phó với cái con sư tử ngu này đi."

Bạch Húc nắm chặt roi vàng, gương mặt không hề sợ hãi, quay đầu khuyên sư tử: "Bé Thanh Nha à, ta đã từng tuổi này rồi, ngươi không thể thông cảm cho ông lão như ta sao, ít nhất cũng nên cho ta an nghỉ tuổi già chứ?"

Sư tử trừng mắt, không vui gầm nhẹ.

Cổ Giao nói: "Chủ nhân à, ngài đang nói đùa hửm? Có bọn ta ở đây, ngài sống đến 1000 tuổi cũng không thành vấn đề."

Nhóc con mới có hơn 100 tuổi mà dám không biết xấu hổ tự xưng "ông lão" trước mặt dị thú 8-900 tuổi bọn nó?

Búc Húc nhìn Cổ Giao, mỉm cười nói: "Vậy phải cảm ơn bé cá mập đã để cho ta sống tới một ngàn tuổi rồi."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cổ Giao: "..."

Sư tử cười gầm đùa cợt. Nói nó đi theo chủ nhân cho đã, rồi giờ không phải chính con cá này cũng muốn theo chủ nhân sao?

Đồng tử Cổ Giao co rút vài cái, quay đầu nhìn phương hướng Lâm Hân bay đi, hừ nhẹ nói: "Có phải chủ nhân nghĩ thằng nhóc kia đã bay xa nên không còn cố kỵ gì nữa đúng không?"


Bạch Húc giật mình, nghiêm túc cẩn trọng hỏi: "Ngươi làm cái gì?"

Cổ Giao liếm khóe môi, gương mặt quỷ dị: "Chủ nhân không cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến bất thường sao?"

Tuy khu vực sông Y Lâm không quá sầm uất bằng đường Thượng Dương, nhưng bình thường vẫn có xe cộ qua lại, nhưng vừa rồi bọn họ nói chuyện lâu như vậy, ngay cả một con chim bay qua cũng không có chứ đừng nói là xe cộ.

Thần sắc Bạch Húc trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Ngươi bành trướng lãnh địa?"

Cổ Giao thờ ơ trả lời: "Dị thú muốn săn bắt, bành trướng lãnh địa là đương nhiên mà?"

Bạch Húc tức giận.

***

Sau khi Lâm Hân lấy Thiên Cơ bay ra khỏi bờ sông, cậu lập tức gọi điện cho Lý Diệu.

Nhưng bất kể cậu gọi thế nào, hệ thống vẫn mãi không có tín hiệu.

"Thiên Cơ à, có thể kết nối mạng không?"

"Không ạ." Thiên Cơ đáp lại, "Tiểu Hân, chỗ này không phải là nội ô hay sao? Sao tui không kết nối mạng được?"

Là một chiếc cơ giáp mới được sinh ra không bao lâu, kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, vì không thể kết nối mạng mà Thiên Cơ chỉ có thể hoang mang tìm kiếm cơ sở dữ liệu, cuối cùng cũng tìm thấy thông tin liên quan trong đống dữ liệu mà Huyền Minh gửi cho nó.

"Tiêu Hân, việc không thể kết nối mạng có hai nguyên nhân, một là không nằm trong khu vực có mạng truyền đến, hai là đang ở trong một không gian khác, ví dụ như lãnh địa của dị thú."

Nơi đây là thành phố nên khả năng đầu tiên chắc chắn bị loại, như vậy chỉ có thể là khả năng thứ hai xảy ra.

Nhưng con dị thú cấp cao thiết lập lãnh địa kia không phải đã bị ông Bạch giết rồi sao? Lãnh địa phải biến mất rồi chứ?

Lâm Hân không dám thả lỏng, nương theo đôi mắt của Thiên Cơ đánh giá bốn phía.

Sông Y Lâm là một con sông rộng lớn, ven bờ sông trồng rất nhiều cây xanh, cách đó không xa là đường lớn. Bằng một cách thần kỳ nào đó mà không có một chiếc xe bay nào trên đường.

Quá yên tĩnh.

Lâm Hân bảo Thiên Cơ bay tới khu dân cư, Thiên Cơ lập tức đổi hướng bay.

"Rầm—"

Vừa mới đi qua quốc lộ, sắp đến khu dân cư thì đột nhiên có một lực lượng khổng lồ hết ngược cơ giáp trở về.

Thiên Cơ nhanh chóng ổn định cơ thể.

"Tiểu Hân, là lãnh địa." Lần này nó khẳng định nói.

Lâm Hân nắm chặt nắm đấm, ánh mắt sắc bén: "Thiên Cơ, quay về kiếm ông Bạch."

Thiên Cơ do dự: "Nhưng mà ông quản gia kêu chúng ta chạy đi, ách."

Hai con khu sử thú kia quá mạnh, cấp bậc của nó lại quá thấp, nếu giao chiến, tuyệt nhiên không có phần thắng.

Lâm Hân ngẩng đầu lên, nhìn khu dân cư ở đầu bên kia của con đường, "Nếu đã ở trong lãnh địa, vậy thì không có chỗ trốn."

Nếu vậy không bằng trở về cạnh ông Bạch, biết đâu sẽ có chuyển biến.

"Bạn nhỏ đây cũng hiểu biết nhiều phết." Thanh âm trầm thấp từ tính đột ngột vang lên, Lâm Hân kinh hãi, nhanh nhẹn né sang trái.

"Ầm—"


!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cây xanh ở phía xa bị ánh sáng tím đánh trúng rồi nổ tung thành từng mảnh.

Lâm Hân chảy mồ hôi đầm đìa, cơ bắp cả người căng thẳng, xuyên qua đôi mắt của cơ giáp nhìn người đàn ông mặc áo tím đang lơ lửng giữa không trung.

Con ngươi dựng thẳng?

Là dị thú!

Khuôn mặt kia, giống như đã gặp ở đâu.

"Ngươi là.... người cá lúc nãy?" Lâm Hân thăm dò hỏi.

Cổ Giao khoanh hai tay, ưu nhã cười, gió thổi lên làm mái tóc dài như tơ cùng trường bào tím của hắn tung bay.

"Bạn nhỏ của chúng ta cũng có mắt nhìn đấy."

Lâm Hân nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã làm gì ông Bạch?"

Cổ Giao sờ cái cằm bóng loáng, nói: "Bạch là chủ nhân của ta, ta có thể làm gì ngài ấy bây giờ? Bây giờ bạn nhỏ nên lo cho bản thân mình thì hơn."

Gương mặt Lâm Hân không chút thay đổi: "Ngươi muốn gì?"

Cổ Giao liếm môi, "Đương nhiên là... làm thức ăn của ta. Yên tâm đi, nhóc là đứa bé mà Bạch chăm sóc, ta sẽ cố dịu dàng một chút, không làm đau nhóc đâu."

"Thứ lỗi, ta không có hứng thú trở thành thức ăn của ngươi." Suy nghĩ Lâm Hân vừa nhảy, cánh tay của cơ giáp đã bắn pháo cao năng ra, thẳng đến chỗ Cổ Giao.

Cổ Giao giơ tay lên, lớp phòng ngự thoải mái đỡ tất cả đạn pháo, đồng tử của nó lạnh như băng. "Trẻ con không nghe lời thì phải bị phạt."

Tinh thần lực cấp 5, cơ giáp cấp 3, trong mắt dị thú đã thân kinh bách chiến cũng không khác gì một đứa trẻ con học mẫu giáo.

Lâm Hân biết mình không phải là đối thủ của khu sử thú và đầu của cậu cũng có thể bay đi trong một giây tiếp theo, nhưng để cậu ngoan ngoãn nhận mệnh thì đừng có mơ.

Giờ khắc này, cậu vô cùng bình tĩnh, phóng thích tất cả tinh thần lực, chuẩn bị chiến đấu.

Cổ Giao tàn nhẫn cười cười, đột nhiên biến hình về thân thú, đuôi cá khổng lồ vung lên, đánh trúng cơ giáp.

"Xoẹt—"

Cơ giáp như một món đồ chơi, bị chém làm đôi.

Hai tay Lâm Hân đan chéo trước người, toàn thân bao trùm một lớp phòng thủ bằng tinh thần lực màu lam, nhanh chóng rơi ra khỏi cơ giáp từ vết cắt.

Cổ Giao bơi qua, đi xuống phía dưới vươn hai tay ra, chờ đợi "thức ăn" rơi vào lòng nó.

Lâm Hân cắn răng, ngưng tụ tinh thần lực muốn thay đổi phương hướng, nhưng mọi sự giãy dụa đều vô ích, uy áp tinh thần lực lớn như biển cả khiến cậu không có cách nào nhúc nhích.

Cậu mờ mịt nhìn lên bầu trời.

Cứ kết thúc như thế này sao?

Cậu còn chưa gặp anh trai của mình mà, cậu sẽ chết ở đây sao?

Bị dị thú cắn nuốt, ngay cả linh hồn cũng sẽ biến mất.

Nếu như anh trai biết là khu sử thú của ông Bạch cắn nuốt mình, nhất định anh ấy sẽ rất khó xử...

Cậu không muốn cái di thư kia trở thành một di thư thực sự!

Cổ Giao tiếp được thiếu niên, há to miệng để lộ một hàng răng sắc bén, chuẩn bị cắn xuống cái cổ trắng nõn của cậu.

Đột nhiên mặt dây chuyền đeo trên cổ cậu phát ra ánh sáng chói lóa.

Cổ Giao giật mình, không chút do dự vứt bỏ thiếu niên để lui về sau, nhưng vẫn chậm một bước, móng vuốt của cự thú đã tạo thành vết thương khủng bố ở trên người nó.

"Grào—"

Một con cự thú phủ đầy vảy màu đen chợt xuất hiện, đỡ được Lâm Hân đang rơi xuống, đôi cánh đập mạnh bay lên không trung, thân rồng dài hơn trăm mét xoay vòng, đôi mắt cự thú nhìn Cổ Giao lạnh như băng, âm trầm hung tàn.


!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hai tay Cổ Giao che miệng vết thương, phòng ngừa tinh thần lực bị tràn ra ngoài.

"Cầu sao? Ha, thú vị thật." Nó ngửa đầu nhìn con cự thú che chở cho Lâm Hân.

Lâm Hân nằm sấp trên người con rồng, có chút choáng váng, nghe tiếng đập cánh của cự thú, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Đây là...

Khu sử thú của anh trai cậu!

Cầu.

Cậu đã gặp qua nó ở trong căn nguyên tinh thần của anh trai.

Sao khu sử thú của anh trai lại ở đây? Anh ấy đến rồi sao?

Lòng cậu vui vẻ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

'Anh ta không có ở đây.'

Trong đầu đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng vang lên.

Lâm Hân kinh ngạc, thử đáp lại. 'Cầu?'

Cầu không nói dư thừa, dặn dò: 'Giữ chặt.'

Lâm Hân theo bản năng túm lấy lông trên lưng nó.

Một giây sau, cự thú thét gầm xông về phía Cổ Giao.

***

Bên bờ sông Y Lâm.

Cảnh sát cơ giáp nhận được thông báo, nhanh chóng cơ động phong tỏa toàn bộ khu vực, tất cả xe bay và người dân đều phải đi đường vòng, khu dân cư kích hoạt vòng bảo hộ năng lượng để phòng ngừa dị thú tấn công.

Huyền Minh mở rộng đôi cánh, bay qua lại dọc theo bờ sông, từ đầu đến cuối mất chừng năm phút, vẫn không phát hiện ra người muốn tìm.

"Nguyên soái, quản gia và Tiểu Phá Quân vẫn ở trong lãnh địa của dị thú." Huyền Minh có chút lo lắng.

Lãnh địa là một dị không gian, nếu như không tìm thấy ranh giới lãnh địa thì không có cách nào phá lãnh địa từ bên ngoài để cứu quản gia và Tiểu Phá Quân.

Lý Diệu nhắm mắt một lúc rồi mở ra, trầm giọng nói: "Ranh giới ở phía trước cách đây 10m, dùng pháo cao năng bắn phá!"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Diệu: Cuối cùng cũng tới kịp! Cũng may là có phòng hờ!

––––––––––

Ê-đít-tờ: Đăng truyện lấy hên để thi qua môn 🍀🍀🍀🍀🍀🍀😇😇.

Hết chương dự trữ gòi nha mấy ní, chắc là từ đây tới hết tháng 12 không có thêm chương nào đâu, tại tui bận ôn thi (mấy môn này nó ẻ lắm). Thay vào đó khoảng giữa tháng 1 và tết tui sẽ bão chương để bù nha ❤️

Thêm nữa là tui dự định bộ này sau khi hoàn sẽ gỡ toàn bộ pass bên wordpress và đăng toàn bộ trên wattpad, cho nên ai không giải được pass thì mình có thể bỏ qua và đợi truyện hoàn he (còn lúc nào hoàn thì tui không biết).

Về vấn đề: Pass của chương 75, có vẻ như nhiều bạn không rành câu nói đùa mỗi khi tới đoạn H của Tấn Giang nên tui quyết định sẽ đổi lại pass và cố gắng để cho mọi người có thể search ra kết quả trên Google, tui thông báo trước để có gì mấy ní đỡ kịp he (chắc tầm Chủ nhật này sẽ đổi).

2

Về vấn đề: Pass của chương 80, sau một hồi suy nghĩ thì tui quyết định sẽ không phản hồi thêm gợi ý của chương này nữa, vì những lý do sau: tin nhắn các bạn gửi tui check sẽ thiếu, rồi những bạn cmt ở dưới chương truyện, những đoạn đăng lên tường nhà mình, có thể mình sẽ không phản hồi kịp hoặc bỏ sót. Thứ hai là có vài ní nhắn hỏi, tui rep xong cũng không thấy phản hồi, không phải ý gì đâu, tui chỉ muốn biết là các bạn đã giải được hay chưa hay sao đó, nhắn lại cho tui một câu "mình giải được rồi" là tui zui gòi, chí ít là tui biết các bạn đã đọc được tin nhắn của tui, chỉ vậy thoi. Và quan trọng là pass này tui phát hiện search Google nó ra rồi mấy phen :))) cho nên là tự tin search đi, tui lười đưa thêm gợi ý quó :")))) vả lại lúc đưa thêm gợi ý tui cũng sầu, câu trả lời nó chỉ có vậy, tui không biết đưa thêm như nào nữa, đưa kiểu kia thì nó lộ hết câu của tui gòi, không có thử thách gì hết chơn. Nên túm cái quần lại là ráng giải nha, chai dô!!


Cảm ơn các bạn đã đọc hết dòng này ❤️🤡👉👻👈


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận