Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 85: Cứu viện thành công

Edit: Phộn

––––––––––

Vào đêm phát hiện ra máy theo dõi nano, Lý Diệu đã đeo lên cổ Lâm Hân một sợi dây chuyền.

Đây là sợi dây chuyền không gian đặc biệt dùng để phong ấn khu sử thú. Khi tính mạng của Lâm Hân gặp nguy hiểm, phong ấn sẽ được kích hoạt, khu sử thú có thể thoát ra ngoài để bảo vệ cậu.

Khi thiếu niên thức dậy vào ngày hôm sau, phát hiện trên cổ mình đeo một sợi dây chuyền thì ngơ ngác ngốc nghếch nhìn hắn.

"Quà tặng." Hắn cười.

Thiếu niên "Ồ" một tiếng rồi cũng không hỏi gì thêm.

Lý Diệu nhìn cậu nhét sợi dây chuyền vào sau lớp áo, dán sát vào cơ thể của cậu.

Hắn cũng không nói dây chuyền đó dùng để làm gì, tránh cậu cảm thấy sợ hãi. Dù sao không quan trọng chủ mưu đằng sau là người hay dị thú, phòng ngừa đầy đủ vẫn tốt hơn.

Nhưng hắn không ngờ rằng chỉ vài ngày sau, dây chuyền đã được sử dụng tới.

Giữa khu sử thú và chủ nhân của nó có một mối liên kết rất chặt chẽ, dù cả hai có bị ngăn cách bởi lãnh địa của dị thú thì vẫn có thể cảm nhận được lẫn nhau.

Khi Cầu được giải phóng khỏi dây chuyền, hắn lập tức biết được Lâm Hân đang gặp nguy hiểm.

Lý Diệu không phải là người bốc đồng, hắn đã có tính cách điềm tĩnh từ khi còn nhỏ, năm 7 tuổi biết cha mẹ hy sinh, hắn thầm khóc cả một đêm ở trên giường, ngày hôm sau bình tĩnh đối mặt với hiện thực, hắn đặt ra một quyết tâm to lớn, kế thừa di sản của cha mẹ, trở thành người chiến sĩ mecha mạnh nhất.

Khi thoát chết vì bị người xấu cố tình đẩy xuống nước hắn cũng không tức giận, cũng không vạch mặt hung thủ mà đi nhờ quản gia vào cung, nhờ hoàng hậu ra mặt rồi sau đó bình tĩnh rời khỏi tòa lâu đài của Lý gia. Bình yên lớn lên dưới sự bảo vệ của hoàng gia, đợi cho cánh chim của hắn đủ cứng cáp, hắn trở về nhà chính cầm quyền, thờ ơ dọn sạch đám chi thứ ra ngoài nhà chính.

Làm một người lính, hắn mạnh mẽ và cương quyết, tàn nhẫn với cấp dưới một thì hắn tàn nhẫn với bản thân mười, dù nhiệm vụ có khó khăn cỡ nào hắn cũng có thể hoàn thành nó một cách hoàn hảo.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Làm Nguyên soái Đế quốc, hắn lý trí lấy đại cục làm trọng, quyết sách quyết đoán một cách kinh ngạc, trung thành dốc sức vì Đế quốc và sẵn sàng chiến đấu bảo vệ hòa bình vũ trụ.

Sống 27 năm trên đời, hắn cho rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với mọi thứ dù là cái chết, nhưng cho đến khi Lâm Hân vô tình xông vào cuộc sống của hắn, trở thành người bạn đồng hành không thể tách rời của hắn, hắn mới biết rằng thì ra sẽ có người chạm được đến nơi sâu nhất trong trái tim của hắn, làm cho hắn rung động.

Nếu không phải bộ quân phục trên người liên tục nhắc nhở hắn về những trách nhiệm nặng nề trên vai, hắn đã đánh mất lý trí từ lâu.

Cảm nhận được di chuyển của Cầu, đồng thời tìm thấy ranh giới lãnh địa, Lý Diệu lập tức yêu cầu Huyền Minh dùng pháo cao năng bắn phá.

"Ầm ầm—"

Chiếc mecha được Mạc Chu điều khiển đã đuổi tới, đang lơ lửng ở phía xa xa nhìn về phía trước với vẻ kính nể.

Ranh giới lãnh địa chính là điểm yếu của lãnh địa, chỉ cần tìm đúng điểm, đánh đúng chỗ là có thể phá lãnh địa từ bên ngoài, nhưng nếu tìm sai, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, nghiêm trọng hơn có thể sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nói chung khi các binh lính mecha gặp phải lãnh địa, họ sẽ rất thận trọng trong việc tìm ranh giới lãnh địa, đồng nghĩa với việc sẽ thường xuyên bỏ lỡ cơ hội cứu viện tốt nhất, nhưng Nguyên soái này lại không có chút do dự nào, tìm đúng một chỗ tấn công trực tiếp.

Quả nhiên, chỗ này chính là ranh giới.

Tuy bị pháo cao năng bắn phá nhưng cảnh quan xung quanh vẫn không thay đổi, cây cối vẫn còn nguyên vẹn.

Đây chính là đặc điểm của lãnh địa.

Huyền Minh rất quen thuộc với công việc phá hủy lãnh địa, nhắm ngay ranh giới tăng thêm mã lực cho pháo cao năng.

"Nguyên soái ơi, hình như cái lãnh địa này không được xịn cho lắm, có thể xong việc trong 10 phút."

"Năm phút." Lý Diệu nói.

".....Ok." Huyền Minh đáp.

Đôi mắt Lý Diệu tối sầm, vẻ mặt lạnh lùng.


Thông thường đối với lãnh địa của dị thú cấp 6, với sức mạnh của Huyền Minh sẽ mất ít nhất tầm 20 phút, nhưng lãnh địa này được nó đánh giá chỉ mất khoảng 10 phút, điều này cho thấy con dị thú trong lãnh địa có vẻ không đủ mạnh.

Dị thú nào yếu?

Là khu sử thú đã có một khoảng thời gian dài không ăn tinh thần thể và đang trong trạng thái hưng phấn.

Lý Diệu đi đến kết luận này mà không cần suy nghĩ nhiều.

Khu sử thú của quản gia Bạch thật sự đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mười năm trước, khi hắn thu thập con khu sử thú đầu tiên, quản gia Bạch đã nhắc nhở hắn không được xem thường khu sử thú, chủ nhân có càng nhiều khu sử thú, hệ số nguy hiểm sẽ càng cao.

Những con khu sử thú sẽ ăn thịt lẫn nhau vì ghen tị.

Lấy chính ông Bạch làm ví dụ, có một lần ông bị thương nặng trong một trận chiến, sáu con khu sử thú đã thoát ra và đánh với nhau, chỉ còn lại hai con mạnh nhất, sau đó bị ông áp chế từ lúc ấy cho tới hiện tại, cũng không dám tùy tiện triệu hồi chúng nó ra, nếu một ngày nào đó chúng nó được triệu hồi, chắc chắn sẽ mất kiểm soát.

"Nếu ngày đó đến mà tôi không thể làm bất cứ điều gì để ngăn cản, xin ngài hãy giết chúng." Nói xong, Bạch quản gia nhàn nhã cầm bình nước tưới hoa.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lý Diệu ghi nhớ lời dặn của ông, vô cùng nghiêm khắc với chín khu sử thú của mình, không bao giờ cho phép chúng nó đấu đá lẫn nhau, chỉ cần có dấu hiệu hắn lập tức dùng xích khóa chặt nhốt lại.

"Ầm ầm ầm—"

Tiếng súng nổ như sấm vang vọng bầu trời.

Khi Huyền Minh đếm ngược về số 0, một âm thanh lớn như tiếng vỏ sò cứng bị vỡ nát bao phủ toàn bộ bờ sông.

Lãnh địa, đã bị phá hủy.

***

Lâm Hân bám vào đám lông trên lưng của Cầu để tránh bị văng đi do tốc độ bay quá nhanh.

Cưỡi khu sử thú để chiến đấu là việc vô cùng khổ, không chỉ tốn thể lực mà còn tốn rất nhiều tinh thần lực.

Trận chiến giữa những dị thú cấp cao như kinh thiên động địa, cảnh tượng kinh hoàng chưa từng thấy, với tư cách là một sinh viên mecha dự bị, mặc dù Lâm Hân đã được xem qua những video chiến đấu, nhưng tận mắt trải nghiệm thì vẫn là lần đầu.

Cậu không dám lơ là dù chỉ một chút, luôn cố gắng giữ bình tĩnh và giải phóng tinh thần lực để bảo vệ bản thân.

Sợi dây chuyền trước ngực thỉnh thoảng lại sượt qua, như nhắc nhở cậu về sự hiện diện của nó.

Tự nhiên Lâm Hân nghĩ đến nguồn gốc của nó.

Ngày đó khi tỉnh dậy lúc buổi sáng, phát hiện trên cổ mình có một cái gì đó, cậu tò mò cầm sợi dây chuyền hỏi anh trai đây là gì vậy. Câu trả lời cậu nhận là một món quà, nghe vậy cậu cũng không nghĩ nhiều, cứ vậy mà đeo.

Đeo hoa tai không gian với nhẫn không gian, hình như đeo thêm sợi dây chuyền cũng không vấn đề gì.

Tuy nhiên lúc mặc quân phục, mặt dây chuyền không thích hợp để ở bên ngoài lắm, vì vậy cậu giấu nó ở trong cổ áo.

Cậu tin lời anh trai đây là một món quà bình thường, không nghĩ tới vậy mà trong đây lại giấu một con khu sử thú lớn như vậy, nó đã cứu mạng cậu vào thời khắc nguy hiểm ngàn cân.

Lại thêm một lần lật 3600 qua đi, Lâm Hân tiếp tục khó khăn nghiêng đầu quan sát trận chiến.

Sức chiến đấu của Cầu quả thực đáng kinh ngạc, tốc độ rất nhanh, và rõ ràng nó đang chiếm ưu thế trong cuộc đối đầu với Cổ Giao, cả người Cổ Giao toàn là thương tích, liên tiếp thất bại trong việc tấn công.

Lâm Hân siết chặt nắm đấm, quyết tâm trở nên mạnh mẽ càng bùng cháy hơn.

Cổ Giao né đòn chí mạng, cơ thể nó như mũi tên thoát khỏi phạm vi tấn công của Cầu, nó liếm khóe miệng, đồng tử co lại, tham lam nhìn chằm chằm tinh thần thể lớn mạnh của Cầu.

Không hổ danh là khu sử thú được nuôi dưỡng ăn uống đầy đủ, được nuôi tới mức lông vảy sáng bóng, chỉ nhìn cũng đủ biết chủ nhân của nó tốt với nó như thế nào, chẳng bù cho nó bị bỏ đói 40 năm có hơn, lúc nãy ăn một con dị thú cấp 6, trước mắt sức mạnh của nó chỉ phục hồi được hơn nửa, nếu như có thể ăn luôn con trước mắt, chắc chắn nó có thể thăng cấp.

Thừa dịp sơ hở trong lúc đánh nhau, nó nhìn thiếu niên trên lưng Cầu, tính toán trong lòng, Cổ Giao làm vẻ mặt xảo quyệt.

Khi móng vuốt của Cầu bắt được nó, nó không tiếp tục né tránh mà trực tiếp nhận cú đánh mạnh bạo này, cơ thể nó tiêu tán như cát bay vào không trung.


Thấy vậy, Lâm Hân bất ngờ, nghĩ rằng Cổ Giao đã bị Cầu giết, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, đột nhiên cậu thấy ớn lạnh sống lưng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy những hạt cát đang tiêu tan lại ngưng tụ lại trên người cậu, một cái đầu hoàn chỉnh nở nụ cười ma quái với cậu.

"Khu sử thú là những tinh thần thể không có cơ thể thật, bản chất của chúng là thực thể hóa tinh thần lực, chúng nó có thể biến đổi thành bất kỳ hình dạng nào, kể cả hạt tinh thần, cho nên khi chiến đấu, nhất định phải cẩn thận bọn chúng dù chúng có ở trong trạng thái nào."

Nhìn thấy Cổ Giao dần hình thành từ những hạt tinh thần, Lâm Hân nhớ lại lời nói của anh trai.

Phản ứng của Cầu rất nhanh, nó nhanh chóng lật người, dùng bụng của mình để chặn đòn tấn công của vô số những con rắn trơn trượt, bảo vệ Lâm Hân.

Những con rắn này là "tóc" của Cổ Giao, hàng triệu con rắn bò lên cơ thể của Cầu, hung hãn gặm cắn nuốt chửng nó.

Cầu cuồng bạo rít gào, điên cuồng giãy dụa.

Cổ Giao hưởng thụ nheo mắt nhìn, tinh thần lực khổng lồ thông qua những con rắn kia rót vào cơ thể của nó, đuôi cá của nó lấy lại hào quang rực rỡ.

Không hổ danh là khu sử thú yêu thích nhất của thằng nhóc con Lý Diệu kia, nuôi tốt thật đấy.

Tinh thần lực được bổ sung, sức mạnh của Cổ Giao tăng lên rất nhiều.

Đột nhiên, dòng tinh thần lực đang truyền đi bị cắt đứt ở đâu đó, nó vừa ngẩng đầu liền thấy thiếu niên đáng lẽ đang trốn trên lưng của Cầu lại cầm một con dao găm, mạo hiểm việc có thể rớt xuống mà chém giết từng con rắn.

Cổ Giao nheo mắt nguy hiểm.

"Grừ grừ--"

Cầu nhắc nhở Lâm Hân đừng nhúc nhích.

Tinh thần lực của Lâm Hân truyền xuống dưới chân cậu, bước lên lưng của Cầu, cậu nhanh chóng vung dao chém đầu từng con rắn, nhưng có quá nhiều rắn ở đây, nhát chém của cậu chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Nhưng mà, cậu không thể dừng lại.

Cầu là khu sử thú chuyên dùng để bảo vệ anh trai, tuyệt không thể để nó chết ở trong này.

Rõ ràng nó có thể biến thành hạt tinh thần để thoát khỏi phạm vi tấn công của Cổ Giao, nhưng vì bảo vệ cậu mà nó đã dùng vùng bụng yếu ớt để chống cự, rồi bị kẻ thù nuốt chửng tinh thần lực của bản thân.

"Bạn nhỏ à, đừng phản kháng vô ích nữa." Cổ Giao lạnh giọng khuyên can.

Lâm Hân ngoảnh mặt làm ngơ, cứng đầu tiếp tục chém.

Một con, hai con, ba con..... mười con.... hai mươi..... một trăm....

Cậu như không biết mệt chém hết con này lại tới con khác, nhiều lần suýt chút bay khỏi lưng của Cầu vì gió lớn, nắm chặt lấy vảy lưng, cậu dùng tinh thần lực lao tới phần lông giữa cánh và lưng.

Cổ Giao nhếch khóe miệng, càng thêm tùy tiện hấp thụ tinh thần lực của Cầu.

"Ầm—"

Một tiếng nổ lớn trên đầu, nó biến sắc.

"Ầm—"

Lãnh địa nứt ra, đạn từ pháo cao năng rơi từ trên trời rơi xuống.

Sự dừng lại đột ngột của Cổ Giao đã tạo cơ hội cho Cầu thoát ra, nó mạnh mẽ vung đuôi, thân rồng lao về phía trước, toàn bộ những con rắn trên người nó bị xé toạc.

Lâm Hân túm lấy lông của nó, hạ thấp cơ thể, cố gắng nằm xuống.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cổ Giao vì bị mất con mồi mà gầm lên, nhưng lãnh địa đã bị phá hủy từ bên ngoài, nó không còn cơ hội chiến thắng.

Thằng nhóc Lý Diệu kia tới rồi!


Suy nghĩ của khu sử thú và chủ nhân thường xuyên được chia sẻ cho nhau, và Cổ Giao vẫn chưa quên những gì mà Bạch Húc nói với Lý Diệu.

Chỉ cần nó và con sư tử kia vượt khỏi tầm kiểm soát, Lý Diệu chắc chắn sẽ giết bọn nó.

"Ầm ầm ầm—"

Vết nứt trên đầu càng lúc càng lớn, ranh giới lãnh địa không thể chống đỡ được nữa, vỡ vụn trong không trung.

Ưu thế đã mất, Cổ Giao cũng không ham chiến, nó biến thành hạt tinh thần tiêu tán vào không khí.

"Gầm!"

Cầu đưa Lâm Hân đuổi theo hướng mà Cổ Giao biến mất.

Muốn trốn khỏi nó, không dễ như vậy đâu!

Lâm Hân nghe tiếng nổ lớn ở phía sau, cậu theo bản năng quay đầu lại, lãnh địa biến mất, trên bầu trời xuất hiện một cỗ khí phách quen thuộc, hai mắt cậu vui sướng mở to.

Là anh trai!

Anh trai đến cứu cậu và ông Bạch rồi!

Đúng rồi, ông Bạch đâu?

Lâm Hân bỏ qua chiếc mecha xuất hiện ở phía sau mình, bảo Cầu đi tìm ông Bạch.

Bọn họ quay về bờ sông lúc đầu, nơi này vẫn còn dấu vết của trận chiến, mặt đất rải rác đống thịt và máu của dị thú, trên mảnh đất hỗn loạn, cuối cùng Lâm Hân cũng nhìn thấy ông quản gia đã ngã xuống vũng máu.

Cậu chấn động, bi thương hét lên: "Ông Bạch—".

Cầu bay vòng từ từ đáp xuống, khi nó gần đáp xuống mặt đất, Lâm Hân không thể chờ thêm mà nhảy xuống khỏi lưng nó, chạy về phía Bạch Húc.

Khi chuẩn bị đến gần, cậu đột ngột dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn con cá mập đâu ra tự nhiên xuất hiện bên cạnh Bạch Húc.

Cổ Giao xuất hiện từ những hạt tinh thần ngưng tụ, ôm lấy Bạch Húc đang bất tỉnh, đuôi cá quấn quanh ông như một con rắn, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng niết cằm ông, mặt nó dí gần lại mặt ông, duỗi cái lưỡi liếm vết máu trên mặt ông.

"Chủ nhân thật đáng thương, bị con sư tử ngu kia làm cho thương tích nặng như vậy."

Lâm Hân gầm lên: "Thả ông Bạch ra ngay!"

Cổ Giao nhíu mày, ngón tay trượt xuống, đi đến cổ Bạch Húc, móng tay sắc nhọn găm vào động mạch cảnh, giương mắt nhìn về phía Huyền Minh đang dừng ở sau lưng Lâm Hân.

"Ta đâu có ngu mà thả hắn ra."

Con tin trong tay, không lo bị giết.

Lý Diệu nhảy khỏi buồng lái của Huyền Minh, sải bước đến cạnh Lâm Hân, Lâm Hân quay đầu lại, đôi mắt ầng ậc nước, đôi môi run rẩy.

"Anh ơi..."

Lý Diệu duỗi tay ôm chặt cậu vào lòng, lòng bàn tay rộng lớn không ngừng vuốt ve lưng cậu, xác nhận cậu không bị gì, trái tim căng cứng cuối cùng cũng lỏng ra được một chút.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân vùi vào lòng hắn, ngửi mùi linh sam khiến cậu an tâm, lo lắng mới dần nguôi ngoai, nhưng nghĩ đến ông Bạch vẫn còn đang gặp nguy hiểm, cậu lại ngẩng đầu lên. "Anh ơi, em không biết ông Bạch đã xảy ra chuyện gì rồi."

Lý Diệu xoa xoa tóc cậu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Cổ Giao, trầm giọng hỏi: "Ngươi cho rằng mình có thể chạy sao?"

Cổ Giao kiêu ngạo nói: "Ta có thể hay không thì phải coi hắn quan trọng tới mức nào đối với ngươi."

Lý Diệu mỉm cười, nụ cười lạnh buốt: "Ngươi ở với quản gia Bạch lâu như vậy mà vẫn không biết tính của ông ấy như thế nào à?"

Cổ Giao nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, chậm rãi nói: "Đương nhiên là biết. Hắn là một người lính, một người lính có can đảm để hy sinh bất cứ lúc nào. Nếu hắn tỉnh lại, ta sẽ không thể uy hiếp ngươi, nhưng tiếc là hắn bất tỉnh rồi, chỉ có thể mặc ta chi phối thôi."

"Thế à?" Lý Diệu hỏi: "Ngươi thật sự nghĩ ông ấy bất tỉnh?"

Cổ Giao sững sờ, nhìn lại người đàn ông trong vòng tay mình, chạm phải một ánh mắt sâu thẳm.

Lòng nó rùng mình, khi nó muốn buông người đàn ông ra để trốn thoát thì đã bị xích tinh thần màu vàng khóa lấy.

"Arhhh—"

Khế ước chủ tớ được truyền đến tinh thần thể của nó thông qua xích vàng, nếu không biến thành hạt tinh thần thì nó không thể thoát được, nhưng tinh thần lực mạnh mẽ áp chế nó đến mức khiến nó phải buông tay, thân hình biến đổi thu nhỏ lại thành một thanh niên tóc dài gầy gò, quần áo rộng thùng thình khoác lên người làm lộ làn da trắng, cổ và bốn chân đều bị xích vàng trói chặt.

"Ngươi... lừa ta!" Cổ Giao bị xiềng xích khế ước trói quanh cổ, tinh thần lực xói mòn, hơi thở và cơ thể yếu ớt, quỳ trên mặt đất.


"Nếu ta không lừa người thì sao bắt được ngươi?" Bạch Húc cầm xích vàng trong tay, từ trên cao nhìn nó, gương mặt anh tuấn nở nụ cười tao nhã. Áo khoác ngoài của ông chẳng biết đã ở nơi đâu, cúc áo sơ mi thì rớt mất mấy cái, chỉ còn một cái ở giữa là đang cài nút, vạt áo thì dính máu, rực rỡ như một bông hoa, cạnh đó còn những vết máu quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện trên bờ ngực cường tráng của ông.

*a-anh long, dka, daddy o(*////▽////*)o, mlem quá bây ơi bây

Cổ Giao bị bắt ngẩng đầu, mặt đỏ lên nói, "Ngươi... con sư tử ngu đó... ngươi đã làm gì?"

Con sư tử ngu kia ăn hai con dị thú cấp 6, sức mạnh khôi phục trên nó nên chế trụ được chủ nhân, nó mới có thể rời khỏi mà truy bắt Lâm Hân, nhưng nó nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ tới, không bắt được nhóc đó thì thôi, ngược lại còn phải chật vật chạy trốn, cuối cùng kết thúc trong nhục nhã, bị khế ước trói buộc một lần nữa.

"Tiểu Thanh á? À~" Bạch Húc nói: "Đương nhiên là về căn nguyên tinh thần rồi, không thì sao ta có sức chỉnh đốn ngươi được?"

Cổ Giao nhìn ông chằm chằm một cách chết chóc, thoáng nhìn thấy vết máu trên cổ ông, thầm mắng: "Sư tử ngu thì đúng là ngu mà!"

Gừng càng già càng cay!

Một tay Bạch Húc cầm dây xích, tay kia ngưng tụ một cây roi vàng bằng tinh thần lực, nhẹ giọng nói: "Bây giờ tới lượt ngươi."

"Chát—"

Một roi vào lưng Cổ Giao.

Cổ Giao nghiến răng.

"Chát chát—"

Thêm hai roi nữa, hết roi này tới roi khác, đánh cho Cổ Giao phải thấp cái đầu kiêu ngạo xuống.

"Chưa được." Bạch Húc vô tình nói, tiếp tục quất roi cho tới khi kiêu ngạo của Cổ Giao biến mất, nó ngã xuống đất khuất phục, miệng thút thít như con thú nhỏ, lúc đó ông mới ngưng tay.

"Về thôi." Bạch Húc giật giật dây xích.

Cổ Giao nhanh như chớp hóa thành tia sáng bay về căn nguyên tinh thần của Bạch Húc.

Trong Cửu Mang Tinh Trận, ở góc đối diện, nó nhìn thấy "người anh em khó tính" bị trói bởi xích sắt.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cơ thể sư tử co lại thành một cục, như mèo con cuộn tròn mình, thân mình bị xích quấn mấy vòng, không thể di chuyển, khi nhìn thấy Cổ Giao trong dạng thiếu niên, nó cười chế giễu.

Cổ Giao rất tức giận, nó không còn cách nào khác ngoài việc bị dây xích vàng trói chặt, chỉ có thể thấp giọng chửi mắng.

Bạch Húc thu hồi khu sử thú xong, quỳ một gối xuống trước mặt Lý Diệu và Lâm Hân, ho khan mấy tiếng rồi xin lỗi nói: "Xin lỗi Nguyên soái, là tôi không làm tròn trách nhiệm."

Lâm Hân bị tình hình xoay chuyển đột ngột làm sợ ngây người.

––––––––––

Ẻdit: Dài điên...

––––––––––

02/02/2024: Từ giờ đổi một xíu về cách gọi của một số từ nhe.

Cơ giáp => Mecha

Tin tức tố => Pheromone

Tinh tế => Liên sao/các vì sao/vũ trụ/giữa các vì sao (tùy vào ngữ cảnh)

Xe huyền phù => Xe bay

Quang não => Máy tính quang học (Optical Computer)

Khoang dinh dưỡng trò chơi => Khoang thực tế ảo (VR Capsule)

Tinh tặc => Hải tặc vũ trụ

Tinh võng => Mạng lưới internet liên sao/mạng liên sao/internet liên sao/mạng,... (tùy vào ngữ cảnh).

Và còn 7749 những từ khác nữa, tui sẽ beta lần lần lại sau khi hoàn truyện.

––––––––––

Chúc mừng năm mớiiiiii 🧧🧧🎆🎆🎆😘😘
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận