Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 87: Vì ghen tị

Edit: Phộn

––––––––––

"Khổng Tranh, người hành tinh Chương Dương, hiện đang theo học tại Học viện Quân sự Vấn Thiên, sinh viên năm nhất Khoa Mecha."

Trong phòng thẩm vấn của Cục Thẩm vấn quân đội, có một thiếu niên đang bất an ngồi trên ghế, mồ hôi chảy đầy trán, hai tay đặt trên bàn siết chặt, tất cả thông tin cá nhân của cậu ta điều được liệt kê chi tiết trên màn hình ảo.

Khổng Tranh không khỏi liếc mắt nhìn sơ qua, phát hiện ngay cả nơi cậu ta vừa đi qua cũng được ghi lại rõ ràng trên đó.

Nuốt nước bọt trong lo sợ, cậu ta nhìn người đàn ông tóc bạc mặc quân phục ở đối diện.

Chỉ huy tối cao của quân đội Đế quốc Huyền Vũ, Nguyên soái Đế quốc – Lý Diệu đích thân tiến hành thẩm vấn cậu ta.

Nếu thay đổi thời gian và địa điểm, chắc chắn Khổng Tranh sẽ rất phấn khích.

Nhưng bây giờ, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sắc bén của người đàn ông, cậu ta chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, giống như đang ở trong hầm băng.

Sáu giờ sáng, tất cả sinh viên của Học viện Vấn Thiên đều được nhận thông báo đi đến Cục Thẩm vấn quân đội để tiến hành thẩm vấn. Lý do không rõ, mục đích không biết, tất cả các sinh viên đều được che kín đầu và sắp xếp theo từng nhóm đi đến Cục Thẩm vấn quân đội.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Tám giờ, Khổng Tranh cùng cái bụng đói của mình bước vào phòng thẩm vấn, khi nhìn thấy người đàn ông tóc bạc ngồi ở ghế thẩm vấn, cậu ta ngạc nhiên.

Tại sao người thẩm vấn cậu ta lại là Nguyên soái Đế quốc.

Cậu ta chỉ là một sinh viên mecha nho nhỏ, sao có thể được Nguyên soái đích thân thẩm vấn?

Mang theo lo lắng, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế, nơi cậu ta chuẩn bị được thẩm vấn.

Theo trình tự, Lý Diệu sẽ trình bày thông tin cá nhân của Khổng Tranh, sau khi xác nhận thân phận, hắn mới bắt đầu vào giai đoạn thẩm vấn.

"Tại sao cậu nói dối?" Hắn hỏi thẳng vào vấn đề.

"Cái... cái gì?" Khổng Tranh dại ra, câu hỏi không đầu không đuôi khiến cậu ta bối rối.

Đầu ngón tay Lý Diệu nhấp vào màn hình ảo trên bàn, đồng thời gọi bảo vệ ở cổng Học viện Vấn Thiên vào lúc mười hai giờ trưa hôm qua.

Trong video giám sát, Khổng Tranh mặc quân phục gãi gãi sau đầu nói chuyện với Lâm Hân đang đứng cạnh chiếc xe bay một cách xấu hổ.


"Cái đó... Cậu có thể cho tớ đi ké một chuyến không? Huấn luyện viên vừa gọi cho tớ, nói trong quá trình dời hộ khẩu của tớ có chút vấn đề nên phải tự mình tới khu vực đăng ký hộ khẩu của Sở Cảnh sát Dân Huy để điền mẫu đơn..."

Khổng Tranh nghe thấy giọng nói của mình, cậu ta chậm rãi cúi đầu, ngón tay véo vào nhau trắng bệch.

"Tại sao cậu nói dối?" Lý Diệu lại hỏi.

Khổng Tranh nghiến răng, dưới áp lực của tinh thần lực mạnh mẽ của đối phương, đầu cậu ta cứng đờ, khó khăn đáp, "Tôi... chỉ là... đi quá giang."

"Quá giang, sau đó cố ý xuống xe ở ven sông Y Lâm, rồi theo đường cũ trở về học viện?" Lý Diệu bấm màn hình ảo, phóng to quỹ đạo di chuyển của cậu ta ngày hôm qua.

Khổng Tranh vội vàng ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống.

"Cậu đóng vai trò gì trong vụ tai nạn xảy ra ở sông Y Lâm ngày hôm qua? Thẳng thắn thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị." Lý Diệu vô cảm nói.

Khổng Tranh cau mày, ngón tay càng lúc càng siết chặt, mồ hôi trên trán trượt xuống má, nhỏ giọt trên bàn.

Lý Diệu kiên nhẫn chờ đợi.

Đôi mắt Khổng Tranh khẽ động, cậu ta khô khan nói: "Tôi... Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì ở sông Y Lâm, tôi chỉ là... chỉ là... với bạn Lâm... có chút ghen tị. Đúng vậy, là ghen tị!"

Lý Diệu nghe vậy thì lạnh lùng nói: "Cậu Khổng là lính mecha dự bị, lời nói và việc làm hiện tại của cậu sẽ ảnh hưởng đến đến đánh giá tổng thể của quân đội dành cho cậu. Nếu không đủ điều kiện, sau này cậu sẽ không có cơ hội trở thành quân nhân chính thức."

Khổng Tranh buông bàn tay đang siết chặt của mình ra, mạnh tay lau mồ hôi trên mặt, ngẩng khuôn mặt không còn chút máu lên, đôi mắt thể hiện sự ghen tị khó mà che giấu.

Như thể bất chấp tất cả, cậu ta nghiến răng nói: "Tôi ghen tị với vận may của bạn Lâm! Rõ ràng cậu ta chỉ là một Omega, nhưng cậu ta lại có sức mạnh không thua kém gì Alpha, lái xe sang đến trường, sống trong biệt thự, ăn cơm trưa đắt tiền, các huấn luyện viên đều không tiếc lời khen ngợi cậu ta, ngay cả bạn đời của cậu ta cũng là Nguyên soái Đế quốc, tương lai cậu ta vào quân đội coi như không phải lo lắng. Còn tôi lại tới từ một hành tinh xa xôi hẻo lánh, lạc hậu, bố mẹ tuy là công chức nhưng tiền lương lại ít ỏi tới đáng thương, nếu không phải tôi có tài năng trở thành chiến sĩ mecha, được lựa chọn để tập trung đào tạo thì tôi cũng chỉ xứng ở lại trong cái làng đó, cả đời trở thành nông dân trồng cây chăm vườn không có tiền đồ!"

Một khi con thú ẩn sâu trong lòng thả ra, nó sẽ không còn kiêng kị chút nào nữa.

"Tôi chỉ muốn biết thế nào là xe sang nên mới cố tình nói muốn tới sở cảnh sát để đi nhờ. Nếu trên đường gặp tai nạn thì việc đổi đường đi có liên quan gì tới tôi? Lý do tôi muốn xuống xe ở bờ sông Y Lâm là vì tôi đã cảm thấy trải nghiệm vậy là đủ và muốn nhanh chóng quay về học viện để học buổi chiều. Phải, tôi thừa nhận tâm tính tôi xấu xa và ghen tị với những người cùng lớp có cuộc sống tốt hơn tôi, hạnh phúc hơn tôi. Nhưng con người ai mà chẳng vậy? Ai mà không ghen tị? Tôi chẳng nghĩ ngoài cái đó ra tôi sai ở chỗ nào. Tôi là một trong những người có điểm cao top đầu của kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi được nhận vào Khoa Mecha của Học viện Vấn Thiên bằng chính khả năng của tôi, thành tích huấn luyện thường xuyên đạt A+! Tôi chỉ là ghen tị với bạn học Lâm nên mới đi nhờ xe, ngoài ra không có làm bất cứ chuyện gì khác!"

Câu cuối cùng như gầm nhẹ lên, khi cậu ta nói xong thì hai mắt đỏ hoe, hợp tình hợp lý.

Vẻ mặt Lý Diệu vẫn thờ ơ, đôi mắt vàng lạnh lùng, "Trong mắt cậu, Lâm Hân rất hạnh phúc?"

"Đúng vậy." Khổng Tranh khàn giọng đáp.

Đột nhiên Lý Diệu bật cười.

Khổng Tranh sững sờ, không hiểu hắn đang cười cái gì.

Lý Diệu cũng không giải thích, hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc trở lại. "Cậu cho rằng Cục Trinh sát là để trưng à?"


Khổng Tranh nhíu mày, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Lý Diệu gõ nhẹ mặt bàn, một video giám sát khác xuất hiện, "Vào lúc 7 giờ tối thứ Năm, cậu lên chiếc xe sang trọng màu đen này và đi tới khách sạn Carreys rồi đi lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất."

Trong video, dù đã đội mũ và khéo léo né camera giám sát nhưng Khổng Tranh vẫn bị ghi lại ở một số thời điểm, một trong số đó hiển thị rõ ràng gương mặt của cậu ta.

Sắc mặt Khổng Tranh càng thêm tái nhợt.

Rõ ràng cậu ta đã rất cẩn thận, tại sao vẫn bị ghi hình lại được? Chẳng lẽ có camera ẩn trong góc?

"Ghen tị bạn học Lâm vì đi học bằng xe sang, sống trong biệt thự trường?" Lý Diệu sầm mặt hỏi.

Nếu không phát hiện ra đoạn video giám sát này thì đúng là sẽ tin mấy lời tào lao này của cậu ta.

Một lúc lâu sau Khổng Tranh cũng không lên tiếng, dưới ánh mắt sắc bén mà chăm chú của Lý Diệu, cậu ta gục vai xuống, vẻ mặt chán nản.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"...Tối thứ Năm, tôi đã tới gặp nhà đầu tư của hành tinh chúng tôi. Hành tinh Chương Dương là hành tinh xa xôi, lạc hậu, dù có nhiều đặc sản nhưng lại không có nguồn tiêu thụ, rất nhiều loại dị thực bị thối ở trong đất, mười năm trước, một nhà đầu tư đã giúp chúng tôi giải quyết vấn đề tiêu thụ, mọi người đều rất biết ơn ông ấy. Hơn nữa, ông ấy thấy tôi có tài năng nên đã chi rất nhiều tiền để tài trợ cho việc học của tôi."

Lý Diệu nói: "Là anh ta?"

Khổng Tranh ngạc nhiên nhìn tấm hình hiện trên không trung.

"Sở Diễm Phong, giám đốc kinh doanh của Bất động sản Thụy Đạt." Lý Diệu giới thiệu người đàn ông trong ảnh, "Anh ta cũng là nhà đầu tư của hành tinh Chương Dương, lấy cớ phát triển dị thực, anh ta đã lén khai quật mỏ selen, kiếm được kha khá cho vào túi."

Khổng Tranh khó khăn né tránh ánh mắt nhạy bén như biết hết thảy của Lý Diệu, thở hổn hển nói: "Tôi... tôi không biết cái gì mà mỏ selen, tôi chỉ biết... ông ấy... là ân nhân lớn của chúng tôi."

"Một ân nhân lớn là ký sinh trùng?" Ha—" Lý Diệu cười nhạo. Màn hình chuyển đổi, một video từ một con người biến hình thành dị thú được phát.

Khi Khổng Tranh nhìn thấy con dị thú khổng lồ xấu xí, cậu ta sợ tới mức nhảy dựng lên, đồng tử co rụt vì sợ hãi.

"Không! Không thể nào! Sao ông ấy là ký sinh trùng được?" Khổng Tranh lắc đầu phủ định: "Ngài gạt tôi! Bây giờ công nghệ tiên tiến, cái gì cũng có thể làm giả được!"

Lý Diệu lạnh lùng nhìn cậu ta mù quáng phủ nhận, không chấp nhận sự thật.

Đoạn video này là do quản gia Bạch ghi lại.


Mặc dù là một người lính đã về hưu nhưng ông luôn có thói quen mang theo bên mình một chiếc camera hành trình(*).

*智能记录: Tạm dịch là máy ghi âm trí năng. Khi mình search trên Bing, để chế độ hình ảnh thì nó như hình ảnh minh họa sau. Một hồi tìm hiểu thì mình thấy đa phần nó trả về kết quả như hình nên mình quyết định dịch là camera hành trình luôn.

Camera giám sát ở bờ sông Y Lâm tuy đã bị dị thú phá hủy trước, nhưng camera hành trình của quản gia Bạch đã ghi lại toàn bộ trận chiến một cách hoàn hảo.

Chờ cho Khổng Tranh tỉnh táo lại, Lý Diệu tàn nhẫn đập tan ảo tưởng của cậu ta, "Vào lúc mười hai giờ trưa hôm qua, thiết bị nhận dạng của cậu đã gửi vị trí cho Sở Diễm Phong."

***

Lâm Hân ngủ cho tới khi cậu tự nhiên dậy.

Mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn lên trần nhà tuyệt đẹp.

"Meow meow~" Tiếng kêu làm nũng của Tiểu Bố vang bên tai.

Cậu quay đầu lại, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của Tiểu Bố, Tiểu Bố đang nằm trên gối giơ cái chân trước lên vỗ vỗ đầu cậu.

"Meow meow~" Em trai ơi, dậy thôi em.

Lâm Hân cọ cọ cái bụng mềm mại của nó, ngáp một cái rồi gian nan bò ra khỏi chăn.

"Chào buổi sáng." Cậu khàn giọng chào hỏi.

"Meow." Tiểu Bố vẫy cái đuôi lông xù của mình.

Lâm Hân sờ sờ vị trí bên cạnh, một mảng lạnh lẽo.

Đêm qua anh trai không về nhà.

Cậu nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái rồi mím môi.

Hôm qua sau khi lấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân chính, cả hai không về nhà mà đến Cục Thẩm vấn quân đội, bữa tối là dịch dinh dưỡng vị chanh, sau khi ăn xong, ngồi trong phòng thẩm vấn báo cáo đến rạng sáng mới kết thúc.

Cậu thì xong mà anh trai vẫn còn bận, vì vậy nên anh ấy mới nhờ một sĩ quan đưa cậu về nhà trước.

Khi về tới nhà, dì Mai Lâm thay quản gia Bạch tận tình chăm sóc cậu, làm một bữa khuya bồi bổ cho cậu. Ăn xong, cậu lên lầu tắm gội rồi đi ngủ, Tiểu Bố đã sớm nằm trên gối chờ cậu.

Lúc đầu cậu không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại trên giường, sau đó từ từ thiếp đi trong tiếng meow meow mềm mại của Tiểu Bố.

Gãi gãi cằm của Tiểu Bố, Lâm Hân nói: "Cảm ơn Tiểu Bố nhé."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Nếu không có nó thì chắc cậu mất ngủ cả đêm. Ban ngày đã trải qua một trận chiến khốc liệt, vật lộn bên bờ sống chết, suýt nữa chia cách với bạn đời mãi mãi, đêm khuya lại nằm một mình trên giường không buồn ngủ, cũng dễ suy nghĩ miên man.

Có Tiểu Bố làm bạn cũng làm cho cậu yên tâm phần nào.


"Meow meow meow." Tiểu Bố nheo mắt thoải mái.

Nó là anh trai, anh trai chăm sóc em trai là chuyện hiển nhiên mà.

Lâm Hân vuốt ve mèo con một lúc rồi rời giường.

Hôm nay là thứ Bảy, không có lịch học, cậu có thể xả hơi cuối tuần rồi.

Tắm rửa xong, cậu lấy một bộ quần áo ở nhà đơn giản ở trong tủ ra, áo sơ mi lụa màu xanh nhạt ở trên, quần đùi đen rộng rãi ở phía dưới, thêm một đôi vớ đen, xỏ vào đôi dép mềm trong nhà, mang theo Tiểu Bố đi xuống lầu.

"Chào buổi sáng, thưa phu nhân."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lâm Hân ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung niên đẹp trai đang đứng ở chân cầu thang, cậu buột miệng thốt lên: "Ông Bạch!"

Cậu nhanh chân chạy xuống cầu thang, đứng trước mặt Bạch Húc, vui vẻ hỏi: "Ông không sao chứ ạ?"

Bạch Húc nhìn vẻ mặt lo lắng của thiếu niên, cười dịu dàng tao nhã đáp, "Không còn vấn đề gì nữa ạ."

"Thật vậy chăng? Ông có kiểm tra toàn diện ở bệnh viện không?" Lâm Hân không dám yên tâm hoàn toàn.

"Tôi chỉ bị hư thoát tinh thần lực thôi, ở bệnh viện uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm là hồi phục hoàn toàn rồi ạ." Bạch Húc nói.

Thấy quản gia thực sự không có vấn đề gì, lúc này Lâm Hân mới thở phào.

Mai Lâm yêu cầu nhà bếp làm một bữa ăn thịnh soạn, Lâm Hân ăn một bữa no nê, khi cậu đang ăn món xúp nấm cuối cùng, quản gia Bạch nhận được cuộc gọi từ bảo vệ cổng.

"Thiếu gia Úc tới chơi, ngài muốn tiếp cậu ấy không?"

"Lý Úc tới sao ạ?" Lâm Hân đặt thìa xuống, nói: "Mời cậu ấy vào đi."

Mười phút sau, Lý Úc cùng với cái đầu đỏ rực, cộng thêm bộ đồ híp-hóp xuất hiện ở trong phòng khách của lâu đài.

"Anh dâu ơi!" Nhìn thấy Lâm Hân, cậu hưng phấn đi tới, "Em có nghe nói vụ ngày hôm qua, quân đội vừa thẩm vấn xong là em phi tới đây ngay luôn."

"Thẩm vấn?" Lâm Hân ngạc nhiên, "Cậu làm cái gì mà bị quân đội thẩm vấn?"

Sự việc ngày hôm qua đâu có liên quan tới Lý Úc, kiểu gì cũng không tới lượt cậu ấy bị thẩm vấn.

Lý Úc vuốt vuốt tóc. "Ô? Anh dâu không biết sao? Hôm nay lúc 6 giờ sáng, toàn bộ sinh viên của học viện đều được thông báo tới Cục Thẩm vấn quân đội để thẩm vấn."

Lâm Hân cau mày. Sao việc này lại liên quan tới sinh viên?

"Còn có, khóa huấn luyện dã chiến tuần sau bị hoãn rồi!" Lý Úc thở dài.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


––––––––––


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận