Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 88: Gợn sóng trên Internet

Edit: Phộn

––––––––––

Bạch Húc bưng trà và bánh quy vào phòng khách, đặt lên bàn.

"Thẩm vấn sinh viên, có lẽ tôi biết đại khái nguyên nhân."

Mắt Lý Úc sáng lên khi nhìn thấy bánh quy, xoa xoa tay, cầm một cái rồi cắn một miếng, "Ông Bạch nói cho cháu biết với, nguyên nhân là gì thế?"

Khó có được ngày nghỉ hiếm hoi, đang ngủ ngon mà tự nhiên bị dựng đầu dậy để đi thẩm vấn, thấy khó chịu trong người. Gặp được anh họ trong Cục Thẩm vấn quân đội thì biết được có ký sinh trùng xuất hiện ở sông Y Lâm, nạn nhân là anh dâu họ và quản gia Bạch, quả thật không dám tin.

Nhưng mà cậu không nghĩ ra, việc này thì có liên quan gì tới toàn bộ sinh viên.

"Có người lợi dụng thân phận sinh viên để thông đồng với ký sinh trùng." Bạch Húc nhấc ấm trà, tao nhã rót vào hai ly rỗng.

"Hả?" Lý Úc kinh ngạc tới mức làm rơi bánh quy xuống đất.

Lâm Hân nhìn chằm chằm hơi nước lượn lờ bốc lên, suy nghĩ cũng bay theo, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì đó, cậu hỏi: "Có phải là Khổng Tranh không ạ?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Khổng Tranh? Cậu ta thông đồng với dị thú?" Lý Úc vỗ đùi cái bép, "Sao anh dâu lại nghĩ tới cậu ta?"

Lâm Hân ôm Tiểu Bố vừa nhảy lên sofa vào lòng mình, gãi gãi cằm nó, vuốt ve bộ lông mềm mại, "Trưa hôm qua ông Bạch đón tôi ở trường, cậu ta đuổi theo nói muốn đi nhờ tới Sở Cảnh sát Dân Huy."

"Quá giang?" Lý Úc ghen tị nhìn Lâm Hân thoải mái vuốt ve Tiểu Bố, "Tự thuê xe đi cũng được mà? Sở Cảnh sát Dân Huy cũng đâu có xa lắm, 100 điểm tín dụng chắc đủ mà nhỉ?"

Bạch Húc đặt trà lên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế sofa của Lý Úc cho cậu uống, "Cậu ta đã gửi vị trí cho ký sinh trùng trong suốt thời gian đó, tiết lộ hành tung của chúng tôi."

Lý Úc cau mày, tức giận mắng, "Phắc!"

Là một sinh viên mecha dự bị, cậu ta hẳn là biết rõ sự tàn ác của dị thú, vậy mà vẫn dám âm thầm thông đồng với bọn nó, như thế khác nào là phản bội loài người?

Lâm Hân ấn ấn bàn chân của Tiểu Bố, nhớ lại biểu hiện tự nhiên của Khổng Tranh ở trường, cậu thật sự không thể nhìn ra được một người vui vẻ hay nói lại có trái tim xấu xa như vậy.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Lý do thế nào ạ?" Đi học mấy ngày, cậu cảm thấy mình không làm chuyện gì có lỗi với Khổng Tranh.


"Cụ thể thì vẫn đang trong quá trình xử lý." Bạch Húc nói, "Vụ án này rất quan trọng, liên quan tới rất nhiều người, tạm thời phu nhân hãy ở trong nhà, chờ cho vụ án kết rồi đi học cũng không muộn."

"Mất bao lâu ạ?" Lâm Hân biết bản thân là mục tiêu, thời gian này ở nhà là an toàn nhất, nhưng mà thật vất vả cậu mới được đi học, cậu không muốn nghỉ.

"Nhanh thì một tuần, chậm thì có thể nửa tháng." Bạch Húc mỉm cười, "Phu nhân phải tin tưởng năng lực làm việc của Nguyên soái."

"Đúng đó! Đúng đó! Anh họ giỏi lắm!" Lý Úc bưng ly trà uống hai hớp, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay trái Lâm Hân, "A! Suýt thì quên mất! Chúc mừng anh dâu và anh họ tân hôn vui vẻ nha!"

"Cảm ơn cậu." Lâm Hân tự nhiên đáp.

"Có kẹo cưới hong?" Lý Úc mặt dày hỏi.

Lâm Hân nhìn Bạch Húc xin giúp đỡ.

"Đã chuẩn bị rồi ạ." Bạch Húc cười tủm tỉm nói.

Lý Úc lấy kẹo cưới như mong muốn, bỏ vào nhẫn không gian, ăn thêm bánh quy do Mai Lâm làm, uống thêm một ly trà nữa, vuốt bụng Tiểu Bố mấy cái nữa mới hài lòng rời đi.

***

Lý Diệu đúng là bận tới mức chân không chạm đất, ngay cả hai ngày cuối tuần cũng không về nhà, Lâm Hân ở nhà ngoài rảnh thì cũng chỉ có rảnh, cho nên cậu tự kiếm việc để làm. Buổi sáng cậu giúp quản gia Bạch chăm sóc dị thực, buổi chiều thì luyện võ cổ do quản gia Bạch dạy, buổi tối dành từ hai tới ba tiếng để luyện tập trong Thế giới Mecha, chuẩn bị cho cuộc thi đấu mecha, cuộc sống ngày qua ngày khá là đầy màu sắc.

Đồng thời cậu luôn chú ý tới hướng gió trên mạng.

Hai ngày qua, hot search trên Weibo hết cái này lại tới cái khác bùng nổ, cái chết ngoài ý muốn của hai người đàn ông làm cõi mạng xôn xao.

Một người là một trong 10 người nổi tiếng nhất chương trình tìm kiếm tài năng, Alex Mir.

Một người là ngôi sao bóng rổ nổi tiếng, Thi Chí Thừa.

Sau khi cảnh sát đưa tin về cái chết của họ, toàn mạng bị sốc.

Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của bọn họ đều là do tai nạn xe cộ, khiến cho một bộ phận lớn người hâm mộ đặt câu hỏi tại sao.

Người hâm hộ không biết rằng thần tượng của họ xuất hiện ở thủ đô của Đế quốc Huyền Vũ, càng không biết hai người họ có quen biết nhau, còn cùng lúc qua đời do tai nạn xe, thêm việc báo chí cũng không đề cập chi tiết tới vụ tai nạn, vì vậy mà người hâm mộ yêu cầu, đòi cảnh sát công bố video giám sát.

Yêu cầu bị cảnh sát từ chối.

Một số người hâm mộ cực đoan làm loạn, bình luận ác ý dưới Weibo chính thức của bên cảnh sát, kết quả là toàn bộ bị cấm ngôn.

Ngoài ra, một công ty có tên là Bất động sản Thụy Đạt bị điều tra, sau khi bóc tách các thông tin chi tiết, họ phát hiện ra công ty đứng đằng sau màn là Giải trí Khải Việt Tư, nhiều ngôi sao của công ty cũng bị bắt đi chỉ sau một đêm, một trong số đó là Tô Vận Thi, nữ thần điện ảnh và truyền hình mới nổi gần đây.

Ngay sau khi tin tức được công bố, toàn cõi mạng liên sao như bị tê liệt.


Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, một quan chức nào đó bên quân đội của Đế quốc Huyền Vũ bị Ủy ban Kỷ luật điều tra nghiêm khắc vì tác phong bất chính.

Một số cư dân mạng có theo dõi quân đội khi nhìn thấy bức ảnh chính thức đã lập tức nhận ra ông ta là ai.

Tông Phong, Thượng tướng của Đế quốc Huyền Vũ.

Khỏi nói tới cư dân mạng đang sợ ngây người, đến cả Lâm Hân nhìn mà cũng kinh ngạc.

Tô Vận Thi, cô nữ chính yếu đuối rụt rè ngả vào lòng Lý Ngạn.

Tông Phong, cha ruột của Tông Nguyên học ở Khoa Chiến đấu.

Hai người không liên quan tới nhau này lại có liên quan tới ký sinh trùng xuất hiện ở sông Y Lâm?

"Tô Vận Thi giống Alex, là ngôi sao làm việc trong Công ty Giải trí Khải Việt Tư, sau khi điều tra, họ phát hiện hai người có mối quan hệ tới lui khá thân thiết, Alex là một con ký sinh trùng, vì vậy Tô Vận Thi cũng không thoát khỏi nghi can. Về phần Tông Phong, ông ta bị nghi ngờ buôn bán vũ khí tư nhân, bị điều tra là điều hiển nhiên."

Trong vườn hoa ở nhà kính, Bạch Húc vừa cầm bình nước tưới hoa, vừa giải thích cho Lâm Hân nghe.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Vậy là... camera theo dõi đó là của Tông Phong?" Lâm Hân cầm cái xẻng nhỏ để làm cỏ, cậu khẽ nhíu mày. Vào đêm thẩm vấn ở Cục Thẩm vấn quân đội, cậu đã biết có ai đó lén gắn camera theo dõi nano lên tóc cậu. Khi anh trai phát hiện ra, nên mới lo lắng đưa sợi dây chuyền có khu sử thú cho cậu đeo.

Nhờ sự cẩn thận của anh trai mà đã cứu cậu một mạng.

"Camera theo dõi nano chỉ là một trong những chi tiết nhỏ nhất." Bạch Húc nói, "Âm mưu đằng sau của Tông Phong."

Lâm Hân bắt đầu lo lắng, "Anh trai sẽ phải gặp rắc rối sao?"

Tông gia cũng giống như Lý gia, tổ tiên cũng di cư từ Lam Tinh đến hành tinh Hư Nhật cùng với hoàng đế khai quốc, nhiều thế hệ đều là quân nhân với những chiến công hiển hách, chính vì nguyên nhân như vậy nên Tông Nguyên mới dám ngang ngược không coi ai ra gì.

"Tất nhiên rắc rối gặp phải không nhỏ, nhưng sau lưng Nguyên soái là Hoàng đế bệ hạ, chỉ cần Hoàng đế muốn điều tra, không ai có thể ngăn cản được." Bạch Húc mỉm cười.

Lúc này lông mày đang cau của Lâm Hân mới giãn ra, "Sao ông Bạch lại biết rõ thế ạ?"

Cùng ở trong nhà mà cậu chỉ có thể xem tin tức rồi đoán lần lần, nhưng ông Bạch lại biết rất rõ.

Bạch Húc gỡ dị thực quấn quanh ở cổ tay rồi tiếp tục tưới nước cho cây tiếp theo.

"Tối qua tôi có nói chuyện qua điện thoại với Nguyên soái nên biết thêm một vài chi tiết."


"Vâng." Lâm Hân ngồi xổm xuống, nhổ cỏ mọc dại lên, tóc ngố trên đầu ủ rũ.

Đã ba ngày anh trai không về nhà, cũng không liên lạc với cậu ba ngày.

Vì sợ làm chậm trễ công việc của anh trai, cậu ngoan ngoãn chờ ở nhà, cố nhịn không gọi điện cho anh ấy. Nhưng mà, là một Omega mới cưới, lại không có Alpha làm bạn bên cạnh, ban đêm cậu rất khó ngủ, dù có Tiểu Bố mềm mại dễ thương tới đâu thì cũng không thể thay thế anh trai cậu được.

Đào một cây cỏ cứng đầu rồi lại chuyển sang đào cây thứ hai.

Dường như Lam Tinh cảm nhận được tâm trạng chán nản của cậu, nó duỗi một sợi dây leo mỏng, chọc chọc vào đầu thiếu niên.

Lâm Hân ngẩng đầu sờ dây leo tinh xảo, "Tôi không sao."

Bạch Húc đặt bình tưới cây xuống, nhìn thiếu niên đang buồn hiu, nhẹ nhàng an ủi cậu, "Không phải Nguyên soái không muốn gọi cho ngài mà là do ngài ấy quá bận. Xuất hiện một tên bại hoại như Tông Phong ở trong quân đội là vấn đề lớn, nhưng lợi ích liên quan ở đằng sau quá phức tạp, vẫn có một vài ông già bướng bỉnh muốn bảo vệ ông ta, vì vậy Nguyên soái chỉ có thể ủy thác cho tôi làm công tác tư tưởng cho mấy người già đó."

Mặc dù ông đã nghỉ hưu nhưng uy tín trong quân đội của ông vẫn còn đó, đặc biệt mấy ông già đó còn từng là cấp dưới của ông, có ông ra mặt, họ không chịu thì cũng phải chịu.

"Cháu xin lỗi..." Lâm Hân có chút xấu hổ.

Vẻ mặt Bạch Húc hiền lành, "Phu nhân nhớ Nguyên soái là chuyện bình thường mà."

Lâm Hân nắm chặt cái xẻng, ngẩng đôi mắt kiên định lên, "Ông Bạch, chúng ta tới sân huấn luyện đi!"

Chỉ có tăng cường độ huấn luyện thì cậu mới có thể mau chóng tăng sức mạnh.

Bạch Húc tán thưởng nói: "Được, nhưng mà chúng ta phải ăn trưa trước đã."

Lâm Hân gật đầu, chuẩn bị rời khỏi nhà kính, vừa đi được hai bước thì bị một dây leo mềm mại quấn cổ tay không cho cậu đi.

"Sao thế?" Cậu khó hiểu nhìn dị thực cấp 3.

Mấy ngày nay cậu tới nhà kính khá thường xuyên, có vẻ như Lam Tinh rất thích, mỗi ngày đều nở những bông hoa nhỏ màu xanh, những ngọn cây mới phát triển rất tốt, gần như bám khắp tường.

Tinh thần lực của Bạch Húc hóa thành sợi, thấm vào trong cành nhỏ của Lam Tinh, một lúc sau, ông nghiêm túc hỏi: "Ngươi thích phu nhân, muốn làm khu sử dị thực của ngài ấy?"

Những chiếc lá của Lam Tinh phát ra âm thanh "xào xạc" ngay lập tức.

Lâm Hân ngạc nhiên.

Bạch Giải Thú đang tĩnh dưỡng trong căn nguyên tinh thần đột nhiên ngẩng đầu, như cảm thấy khủng hoảng, đồng tử màu bạc của nó dựng thẳng lên.

Lâm Hân cảm nhận được sự kháng cự của Bạch Giải Thú, cuối cùng cũng hiểu tại sao những con khu sử thú của ông Bạch lại ăn thịt lẫn nhau.

"Với sức mạnh hiện tại của tôi, tôi chỉ có thể nuôi một khu sử thú." Lâm Hân cởi dây leo ra khỏi tay, lịch sự từ chối. Bạch Giải Thú đã là khu sử thú của cậu vài tháng, bây giờ nó chỉ mới hồi phục một nửa, khi triệu hồi ra vẫn còn là hình thái của một con non.

Lam Tinh bị từ chối thì đau lòng, những chiếc lá bơ phờ, những bông hoa cũng đóng lại.

Đây là lần đầu tiên Lâm Hân nhìn thấy dị thực biểu lộ cảm xúc.

Bạch Húc đổ dầu vào lửa không thương tiếc: "Nếu ngươi muốn trở thành khu sử dị thực thì chừng nào lên tới cấp 5 rồi nói tiếp."

Tất cả cành nhỏ của Lam Tinh đều cuộn lại, thương tâm thu mình vào một góc.


!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân chớp mắt, như thể nghe được tiếng khóc "hu hu hu" của dị thực.

***

Ăn trưa xong, nghỉ ngơi thêm khoảng nửa tiếng, Lâm Hân và Bạch Húc cùng nhau ra sân huấn luyện.

Sau ba bốn ngày tập luyện, Lâm Hân cảm thấy kỹ năng chiến đấu của mình đã được cải thiện, ít nhất cậu có thể đánh được 20 phút với ông Bạch.

Ba giờ chiều, sau khi kết thúc huấn luyện, cậu thay một bộ đồ cưỡi ngựa, đội thêm mũ cưỡi ngựa rồi cưỡi Tuyết đi vòng quanh lâu đài.

Tuyết và Khải là vợ chồng với nhau, hai con ngựa gần như không thể tách rời, Lâm Hân cưỡi Tuyết, Khải cũng chạy bước nhỏ theo sau.

Lâm Hân cũng tùy ý nó đi theo, hai ngựa một người chạy dọc theo dòng sông trong vắt, cuối cùng đứng lại ở một cây cầu gỗ, nhìn đồng cỏ ở phía xa xa, từ đây vẫn có thể thấy được đàn trâu và đàn bò.

Gió chiều thổi vào mặt, nước chảy róc rách, thảo nguyên xanh um, thật là sảng khoái.

"Tít tít—"

Âm thanh của thiết bị nhận dạng phá vỡ sự im lặng.

Lâm Hân nhấp vào nút nghe, "Ông Bạch ạ, có chuyện gì không ạ?"

"Thưa phu nhân, Nguyên soái đã về rồi ạ."

"Cháu tới ngay đây ạ."

Lâm Hân vui mừng khôn xiết, kéo dây cương thúc dục Tuyết mau chạy về lâu đài.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Tuyết thật sự chạy rất nhanh, chưa đầy mười phút đã về tới sân trước của lâu đài, Lâm Hân nắm chặt dây cương rồi nhảy xuống ngựa, bước nhanh về cửa lâu đài.

Vừa bước vào cậu liền sững sỡ.

Pheromone linh sam nồng đậm tràn ngập trong không khí, mang đầy tính công kích và bài xích, cả đại sảnh im ắng không có một tiếng vang.

Lâm Hân bối rối, bước vào bên trong rồi gọi: "Anh ơi, anh đang ở đâu?"

Giây tiếp theo, cậu bị ôm thật chặt từ phía sau, hơi thở quen thuộc của người đàn ông đánh úp cậu, làm lòng cậu chấn động.

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên soái tới kỳ mẫn cảm rồi~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận