Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 90: Đánh dấu hoàn toàn

Edit: Phộn

––––––––––

Lâm Hân muốn chui ra khỏi vòng tay Lý Diệu, nhưng đối phương vô thức siết chặt cánh tay khiến cậu phát đau.

"Anh, buông em ra." Cậu sờ cái trán nóng hổi của người đàn ông.

"Em muốn bỏ anh đi?" Lý Diệu khàn giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu, giống như dã thú bị nguy hiểm bủa vây.

"Không phải mà." Lâm Hân nhẹ giọng nói, "Em muốn nhờ ông Bạch mời bác sĩ đến đây để khám cho anh."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Anh không cần." Lý Diệu cứng đầu không chịu, "Cơ thể anh anh biết."

"Nhưng anh nóng quá." Lâm Hân lo lắng nhìn người đàn ông.

Cậu từng nhìn thấy bạn học của mình tới kỳ mẫn cảm, tuy triệu chứng mỗi người khác nhau nhưng không có ai trong số họ phản ứng dữ dội như anh trai cậu, hoàn toàn vượt quá sự hiểu biết của cậu về kỳ mẫn cảm của Alpha.

Thông thường, Alpha có bạn đời sẽ mau chóng giảm triệu chứng khi được Omega an ủi, nhưng tại sao cậu cố gắng từ chiều hôm qua cho tới rạng sáng hôm nay mà tình hình anh trai không những không tốt lên mà ngược lại ngày càng tệ đi.

Đôi mắt thiếu ngủ của thiếu niên đỏ hoe, những giọt nước mắt dần dâng lên, cuối cùng Lý Diệu cũng chịu thua, bỏ tay ra.

Lâm Hân có được tự do, cậu cắn răng cố chống người dậy, khó khăn nhặt bộ đồ ngủ ở đầu giường mặc vào.

Bình thường có huấn luyện, đánh nhau kịch liệt cỡ nào cũng không có đau lưng như bây giờ, đặc biệt là cái chỗ khó nói đó, dù đã được bôi thuốc nhưng cậu vẫn cứ thấy là lạ.

Mặc đồ vào xong, xác nhận không có chỗ nào lộ ra dấu vết kỳ lạ cậu mới mang dép vào, vừa đi được hai bước đã dẫm lên một cái bao đã qua sử dụng, mặt cậu đỏ lựng, sau đó cậu nhìn thêm một vòng, phát hiện thêm một cái bao khác, nhịn không được mím môi.

Lý Diệu nằm trên giường nhìn chằm chằm cậu, thấy cậu nhìn xuống dưới đất thì khàn giọng hỏi: "Chuyện gì vậy em?"

Lâm Hân cúi người nhặt cái bao trên đất, nhanh tay ném nó vào thùng rác để tiêu hủy chứng cứ.

Lý Diệu thấy thế thì liếm liếm môi, đôi mắt vàng chứa đầy khao khát với thiếu niên.

Lâm Hân cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng rực ở sau lưng, dùng thiết bị nhận dạng gọi cho quản gia Bạch rồi giải thích tình hình.

Quản gia Bạch trả lời sẽ nhanh chóng mời bác sĩ tới.

Cậu tắt máy, nhân lúc đó cậu dọn dẹp sơ phòng ngủ trước khi bác sĩ tới.

"Để đó đi, Mai Lâm sẽ dọn." Lý Diệu nói với thiếu niên đang bận rộn.

Lâm Hân lắc đầu.

Cậu với anh trai còn ở trong phòng, để dì Mai vào phòng dọn dẹp đống hoang tàn do hai người ân ái với nhau thì rất là xấu hổ!


Nghĩ tới cảnh đó, cậu lập tức bật máy thông gió để làm bay bớt mùi ở trong phòng đi, sau đó lấy ga trải giường sạch với vỏ chăn gối ở trong tủ ra, thay toàn bộ rồi nhét mấy cái dơ vào giỏ đựng đồ trong nhà tắm.

Bác sĩ tới rất nhanh.

Anh là một Beta nam, mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính tròn, tóc vuốt ngược ra sau, lịch sự bước vào phòng ngủ dưới sự dẫn đường của Mai Lâm.

Lâm Hân đứng cạnh giường, nhìn bác sĩ dùng máy đo để kiểm tra cơ thể Lý Diệu.

Lý Diệu cau mày, không hợp tác lắm.

"Anh, đưa tay ra đi." Lâm Hân nhìn hắn.

Lý Diệu chịu không được ánh mắt của thiếu niên, đành duỗi tay ra khỏi chăn bông.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, anh nhìn trị số trên máy đo rồi ngạc nhiên nói: "Nguyên soái, hormone của anh vượt quá giới hạn cho phép rồi."

Hormone là những chất vô cùng quan trọng đối với cơ thể con người, một khi hormone bị mất cân bằng, chúng có thể gây ra rất nhiều vấn đề khác nhau. Alpha tới kỳ mẫn cảm là do nồng độ hormone Alpha tăng lên quá mức, và tác dụng của thuốc ức chế đó là làm cho nồng độ hormone Alpha được cân bằng lại.

Kết quả vừa rồi cho thấy hormone Alpha ở trong cơ thể Nguyên soái sắp tăng lên tới mức tối đa, đạt ngưỡng giá trị nguy hiểm, nếu không khống chế kịp thời, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Bác sĩ nhìn thiếu niên đứng bên cạnh giường với vẻ mặt bối rối.

Thật kỳ lạ, Omega của Nguyên soái ở đây mà sao hormone Alpha không giảm mà lại tăng lên?

Lâm Hân không nhịn được hỏi: "Bác sĩ, có biện pháp nào để chữa không ạ?"

Bác sĩ ho nhẹ và nói: "Xin thứ lỗi cho tôi vì đã tự tiện, nhưng mà... Nguyên soái và phu nhân đã đánh dấu hoàn toàn chưa?"

Lâm Hân sững sờ một lát, lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Vẫn... vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn ạ."

Lý Diệu không vui cau mày: "Hỏi nhiều làm cái gì? Kê đơn nhanh rồi đi đi."

Pheromone linh sam trong không khí ngày càng đặc.

Bác sĩ là Beta, Beta lại không cảm nhận được tin tức tố của Alpha, anh thờ ơ đáp: "Nguyên soái, ngài hẳn là biết rõ chuyện này không phải cứ uống thuốc là giải quyết được vấn đề."

Lý Diệu im lặng.

Lâm Hân bình tĩnh hỏi: "Đánh dấu hoàn toàn có thể làm hormone Alpha giảm xuống phải không ạ?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Về mặt lý thuyết thì đúng là như vậy." Bác sĩ bỏ qua ánh mắt giết người của Nguyên soái, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học, "Hormone Alpha của Alpha ảnh hưởng đến kỳ mẫn cảm của họ, hormone của Omega thì ảnh hưởng đến kỳ động dục, và cả hai chỉ được cân bằng nếu chúng được trung hòa hoàn toàn. Mặc dù đánh dấu tạm thời cũng là một giải pháp, nhưng nó không phải giải pháp lâu dài, dùng quá nhiều lần sẽ gây phản ứng ngược. Nhân tiện thì trước đó Nguyên soái có bị cái gì kích thích không?"

"Kích thích?" Lâm Hân nhìn người đàn ông phụng phịu nằm ở trên giường.

Hắn bị sự việc ở sông Y Lâm kích thích sao?

Vì cậu và quản gia Bạch bị nhốt trong lãnh địa của dị thú cấp 6, sống chết không rõ, anh trai do quá lo lắng nên tâm trạng thay đổi kịch liệt, dẫn tới mất cân bằng hormone Alpha sao?


Cộng thêm mấy ngày nay làm việc liên tục, mệt mỏi quá độ càng làm cho nó tồi tệ hơn?

Lâm Hân phớt lờ ngăn cản của Lý Diệu, kể đại khái tình huống cho bác sĩ nghe.

Bác sĩ nghe xong liền gật đầu nói: "Đúng vậy, có một số thứ tích lũy tới một mức độ nhất định, khi gặp cơ hội sẽ lập tức phun trào như núi lửa, biểu hiện rất rõ ràng. Lúc này muốn ngăn cũng không còn kịp, chỉ có thể giảm thiểu mức nguy hiểm tới mức tối đa."

Lâm Hân ngập ngừng: "Đánh dấu hoàn toàn là giải pháp duy nhất phải không ạ?"

Bác sĩ gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy."

Khám chữa bệnh xong, bác sĩ để lại hai hộp thuốc, liên tục dặn dò bảo họ phải đánh dấu hoàn toàn càng sớm càng tốt, rồi bình tĩnh rời đi dưới con mắt lạnh buốt của Lý Diệu.

Phòng ngủ, Lâm Hân với Lý Diệu thi nhau trừng mắt to mắt nhỏ.

Một lúc lâu sau, Lý Diệu mở hộp thuốc bác sĩ đưa, lấy một viên cho vào miệng.

Lâm Hân nắm cổ tay hắn, nói như thật: "Anh, chúng ta đánh dấu hoàn toàn đi!"

Lý Diệu cau mày, đặt hộp thuốc xuống, kéo thiếu niên lên giường, ôm cậu vào lòng, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, thấp giọng nói: "Em có biết mình đang nói gì không?"

Lâm Hân gật đầu: "Em biết."

Lý Diệu niết nhẹ cằm cậu, đôi mắt vàng sâu thẳm, cảm xúc nguy hiểm dâng trào.

"Em còn nhỏ, không cần vì anh mà quá áp lực." Hắn kiềm chế, nói.

Lâm Hân ngồi lên người hắn, đặt tay lên vai hắn, gương mặt nghiêm túc: "Em trưởng thành rồi, có quyền tự quyết định hành vi của mình. Chúng ta là bạn đời của nhau, chia sẻ áp lực cho nhau là chuyện hiển nhiên."

Lý Diệu hôn mi tâm của cậu, khàn khàn nói: "Em có tấm lòng là đủ rồi."

"Anh!" Lâm Hân bụm gương mặt nóng bừng, nghẹn ngào: "Em... không muốn anh xảy ra chuyện gì hết."

Lý Diệu tựa vào đầu giường, để thiếu niên nằm trên ngực mình, vuốt ve lưng cậu như bé mèo con.

"Em biết đánh dấu hoàn toàn có ý nghĩa gì không?"

"Em biết." Lâm Hân kích động nhổng người dậy, nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai của người đàn ông, đôi mắt đen láy không có một tia do dự, "Em sẽ mang thai."

Đúng vậy, thể chất của Omega là để sinh sản, chỉ cần bị một Alpha đánh dấu hoàn toàn, khả năng mang thai gần như là 100%.

Mang thai là một từ khá xa lạ với cậu, cậu thậm chí còn không có chuẩn bị chút nào về tâm lý.

Từ nhỏ cậu đã được đào tạo như một chiến sĩ mecha dự bị, mục tiêu cuộc sống của cậu là trở thành một người chiến sĩ mecha xuất sắc, tương lai cùng kề vai sát cánh với anh trai ở trên chiến trường. Lúc đầu cậu còn có chút mơ hồ khi phân hóa thành Omega, nhưng khi cậu có đủ thực lực, đủ sức mạnh không thua kém gì Alpha thì việc là Alpha hay Omega cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng trong kế hoạch của cậu không tính đến việc có con.

Không phải là cậu không muốn, mà là cậu không có khái niệm mang thai nào cả.


Bây giờ bạn đời của cậu tới kỳ mẫn cảm, bị mất cân bằng hormone Alpha làm cho khó chịu, cậu không có cách nào thờ ơ được.

"Nếu mang thai, em sẽ phải nghỉ học một năm để ở nhà đấy." Ngón tay cái của Lý Diệu nhẹ nhàng vuốt ve hai má trắng nõn của thiếu niên.

"Không thành vấn đề." Lâm Hân nói. Cũng chỉ một năm mà thôi, coi như đúp năm nhất vậy.

"Trẻ con không dễ chăm đâu, có thể làm ầm ĩ quấy rầy em học bài hoặc luyện tập." Lý Diệu nói.

"Em... có thể dạy nó chơi mô hình mecha." Lâm Hân mím môi, tưởng tượng cảnh mình với một đứa bé chơi với nhau ở trong đầu, cảm thấy hơi khó tin.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


"Không, trẻ con rất phiền phức, em phải cho nó ăn, thay tã cho nó, ôm nó mọi lúc mọi nơi để dỗ dành nó, nó sẽ chiếm hết thời gian của em." Lý Diệu nói xong thì lại là người cau mày đầu tiên.

Nghĩ tới có một đứa nhóc làm xao lãng sự chú ý của thiếu niên, tự nhiên lòng hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu không thể tả.

Thấy người đàn ông sắp mất kiểm soát nữa, Lâm Hân nghiêng người chủ động hôn hắn.

Lý Diệu hơi mở to mắt.

Thiếu niên học cách hôn mạnh bạo của người đàn ông, nắm quyền chủ động ở trong tay.

Kết thúc nụ hôn, cậu ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhưng lại nói rất chắc: "Anh ơi, em muốn được đánh dấu hoàn toàn!"

Pheromone hoa lan tràn ngập không khí, biến thành những sợi tơ vô hình quấn lấy người đàn ông.

Cậu như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, không hề ngần ngại.

Người đàn ông đã làm rất nhiều điều cho cậu, cứu mạng cậu nhiều lần, đưa cậu ra khỏi bóng tối, cho cậu một mái nhà ấm áp và hạnh phúc.

Cậu không thể chỉ nhận mãi mà không cho đi.

Nếu bác sĩ nói rằng tình hình rất nguy hiểm, chỉ có thể đánh dấu hoàn toàn mới có thể giải quyết thì tại sao phải vì vấn đề mang thai mà bỏ qua?

Lý Diệu nhìn thiếu niên thật chăm chú, tất cả các giác quan đều trở nên nhạy cảm, pheromone quyện vào nhau mê say, không thể tách rời.

"Mang thai cũng không thành vấn đề?" Hắn xác nhận lần cuối.

"Đứa bé... là kết tinh tình yêu của chúng ta." Nói xong câu này, hai má Lâm Hân đỏ hây hây đầy thẹn thùng.

Lý Diệu dữ dội lật người đè cậu xuống, cúi đầu hôn thật sâu.

Khi Lâm Hân nghĩ rằng người đàn ông sẽ bất chấp tất cả nhào lên thì đột nhiên hắn dừng lại.

"Hôm nay chưa được." Lý Diệu vỗ vỗ cái trán đang nóng, cầm thuốc ở đầu giường, nuốt hai viên.

"Sao... sao lại không được?" Lâm Hân sợ người đàn ông đổi ý, nắm tóc hắn.

Lý Diệu chạm nhẹ vết cắn bên cổ cậu, Lâm Hân thấy hơi đau, bất giác co vai lại.

"Đánh dấu hoàn toàn là một việc dùng thể lực rất nhiều, không thể kết thúc trong một hai ngày được." Hắn khẽ nói.

Trái tim Lâm Hân đập như trống.

Cậu nhớ tới nội dung trong cuốn sinh lý.

Khi Alpha đánh dấu hoàn toàn Omega, điều đó có nghĩa sẽ để lại pheromone trong người Omega vĩnh viễn và đạt mục đích chiếm hữu cả hai chiều.


Do có hình thành nút thắt, hay còn gọi là kết nên quá trình này diễn ra rất lâu, có thể kéo dài trong vài giờ, mà theo sau đó Omega sẽ tới kỳ động dục, không mười ngày nửa tháng "vận động đặc biệt" liên tục thì không xong vụ này được.

.........

Thiếu niên nhỏ bé trùm chăn nhắm mắt lại.

Cậu quyết định ngủ một giấc lấy tinh thần trước rồi tính gì thì tính sau.

Lý Diệu: "..."

***

Từ khi Trái Đất bị dị thú xâm chiếm, nhân loại đã phải trải qua thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử, dân số giảm mạnh, dù cho sau này giành được lại môi trường sống, phát triển khoa học công nghệ thì tỷ lệ sinh vẫn không thể tăng lên.

Thụ tinh nhân tạo và tử cung nhân tạo cũng không phải là giải pháp vạn năng.

Những đứa trẻ không được thụ thai trong bụng mẹ ít nhiều cũng có chỗ khuyết thiếu về mặt tình cảm.

Lúc đầu họ cũng không để ý tới chi tiết này, cho đến khi một sự cố lớn xảy ra, buộc ban lãnh đạo cấp cao phải từ bỏ việc phổ biến hai công nghệ này và kiểm soát chặt chẽ chúng như một phương pháp điều trị y tế đặc biệt.

500 năm trước, gen người tiến hóa, phân loại thành 6 giới tính, Alpha và Omega xuất hiện, giải quyết hiệu quả vấn đề sinh sản. Kể từ đó, tốc độ sinh sản của con người được cải thiện rất nhiều, chưa đầy 100 năm mà tăng lên gấp mấy lần, đặt nền móng cho nền văn minh vũ trụ sau này.

Ngày nay, dân số ở bốn quốc gia lớn trong vũ trụ đang tăng trưởng đều đặn, mỗi khi tìm thấy hành tinh có đủ điều kiện sống, con người sẽ di cư tới và Trái Đất trở thành hành tinh có dân số thấp nhất.

Tỷ lệ sinh ngày càng tăng cũng gây ra một số rắc rối cho người dân.

Thể chất mang thai của Omega mang đến không ít phức tạp, chỉ cần bị Alpha đánh dấu là sẽ có nguy cơ mang thai. Tuy nhiên, bọn họ không thể cả đời không làm gì ngoài việc luôn trong trạng thái mang thai.

Các nhà khoa học đã nghiên cứu phát minh ra loại bao cao su đặc biệt và thuốc tránh thai để giải quyết vấn đề này.

Lúc này lại xảy ra thêm vấn đề, tuy bao cao su và thuốc tránh thai có thể ngăn ngừa tác dụng của pheromone nhưng đồng thời nó cũng ngăn ngừa việc đánh dấu hoàn toàn giữa các cặp đôi AO, vì vậy mà đa phần các Omega trưởng thành đều sinh đẻ sớm.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Hân quyết định giúp Lý Diệu vượt qua kỳ mẫn cảm nguy hiểm, cũng chuẩn bị tốt tâm lý để chào đón một sinh mạng mới.

Trong phòng tắm mờ hơi nước, thiếu niên vừa tắm rửa xong, cậu chống hai tay lên bàn rồi nhìn vào trong gương.

Gương có chức năng tự động gạt hơi nước, phản chiếu rõ nét ngũ quan xinh xắn của cậu, làn da mềm mại vừa mới ngâm nước nóng làm đôi mắt vàng của người đàn ông sau lưng hơi cụp xuống, hắn bước lên phía trước ôm chầm lấy cậu.

.........

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Quá khứ—

Tiểu Hân: Em tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không nhờ anh đánh dấu!

Hiện tại—

Tiểu Hân: Thơm quá.

––––––––––

Ẻdito: Chương truyện quá hỏny, bạn tưởng có H, nhưng lại nhớ ra truyện này được đăng ở "Giáng Tân" :)) Tất cả gom lại bằng 9 dấu chấm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận