Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Chương 95: Đêm bận rộn

Edit: Phộn

––––––––––

Trên đường về nhà lại bận thêm một lúc.

Trước lạ sau quen.

Lúc đầu cậu còn thấy có hơi không thoải mái, dù sao cũng đang ở trong nội thành, thường xuyên có xe cộ qua lại ở ngoài cửa sổ, nhưng sau khi bị dời lực chú ý, Lâm Hân cũng không quan tâm nữa.

Lý Diệu cố tình để cho trí năng của xe giảm tốc độ lại, đường về nhà bình thường đi hết một tiếng nay bị hắn kéo dài thành một tiếng rưỡi.

Về đến lâu đài của Lý gia, bầu trời đã ngả ánh hoàng hôn, lộng lẫy như ngọn lửa đỏ rực.

Cửa xe mở ra, đầu tóc Lâm Hân hơi lộn xộn, xấu hổ nhìn quản gia Bạch đang đứng đợi bên canh, vội vàng đi vào nhà, kết quả chân run bị lảo đảo mất thăng bằng ngã về phía trước.

"Cẩn thận." Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt với tay ra đỡ eo thon của cậu, ôm người vào trong lòng.

Lâm Hân đỏ mặt, luống cuống túm áo của người đàn ông.

Cố tình lúc này áo quân phục của người đàn ông chưa có cài cúc, áo sơ mi bên trong cũng chỉ cài một nửa, bị cậu đột ngột túm lấy nên rách toạc ra, làm lộ bờ ngực đầy vết cào.

Lý Diệu chẳng những không quan tâm mà còn hào phóng khoe khoang "thành tích" của mình, làm Lâm Hân đỏ tai tới mức muốn chảy máu.

Bạch Húc làm như không hiểu không biết không thấy sự mờ ám của hai vị chủ nhân, vẫn duy trì tư thế tao nhã.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Lâm Hân đứng vững, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Diệu, Lý Diệu nhanh tay hơn cậu, bế bổng công chúa cậu lên, bước chân mạnh mẽ tiến tới cầu thang, vừa đi vừa nói với Bạch Húc đang theo sau hắn: "Hôm nay Tiểu Hân và huấn luyện viên Lăng có so tài một lúc, tiêu hao không ít tinh thần lực. Ta đưa em ấy về phòng nghỉ ngơi trước, cơm chiều để Mai Lâm đưa lên lầu đi."

Giấu đầu hở đuôi...

"Vâng ạ." Vẻ mặt Bạch Húc vẫn như cũ đáp. Sống tới chừng này mà còn không nhìn ra sao? Nhưng là một quản gia đầy trách nhiệm, ông sẽ không hỏi nhiều đến đời sống riêng tư của chủ nhân.

Lâm Hân lủi vào vòng tay rộng lớn của Lý Diệu, vùi mặt vào vai hắn, giống như bé đà điểu chạy trốn sự thật.

Khóe miệng Lý Diệu cong lên, dễ dàng bế cậu lên lầu.

Về tới phòng ngủ, thả người lên trên giường.

"Tắm trước nhé?" Hắn hỏi.

Lâm Hân ngồi trên giường, hít sâu một cái, ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, xoắn xuýt nói: "Ngày mai tan học... để ông Bạch tới đón em..."

Cậu không muốn mỗi ngày đều làm này làm kia ở trên xe bay đâu, thành thói quen thì khó bỏ mất.

Ban ngày ban mặt mà làm chuyện quá đáng như vậy làm cậu thấy xấu hổ vô cùng, cảm giác ấy cũng được phóng đại gấp mấy lần so với bình thường.

Nhưng mà, cũng chính nguyên nhân như vậy mới làm người ta thấy nghiện.

Lý Diệu lấy tay xoa xoa tóc thiếu niên, miễn cưỡng đồng ý: "—nghe em."


Lâm Hân mím môi.

Sao cậu thấy anh trai nói có vẻ miễn cưỡng dữ vậy?

Ở trong xe ra một thân toàn mồ hôi làm quần áo dính vào người, cậu cởi áo đi vào phòng tắm.

Lý Diệu đi theo vô cùng tự nhiên.

***

Nửa tiếng sau, trong phòng tắm chỉ có tiếng "rào rào" từ nước phun ra từ vòi hoa sen.

Lâm Hân đặt tay phải lên bức tường gạch lạnh lẽo, để nước ấm xối trên người mình, cúi đầu nhìn sàn nhà tắm.

Sàn nhà tắm bị nước làm ướt, nước đọng lại, chảy ồ ạt vào cống thoát nước.

Khuôn mặt cậu bị hơi nước nóng hun làm cho đỏ mặt, mái tóc đen như mực đan xen che khuất cái gáy.

Mái tóc bạc dài đến thắt lưng của Lý Diệu ướt đẫm, rải rác thành từng lọn tóc, xuyên qua màn sương mờ nhạt, hắn nhìn chằm chằm vào xương bướm xinh đẹp của thiếu niên, đôi mắt vàng trở nên sâu thẳm.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng trượt theo cánh tay Lâm Hân, che mu bàn tay của cậu, sau đó đan xen hai bàn tay với nhau, chiếc cằm bóng lưỡng lười biếng đặt lên vai cậu, thấp giọng hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

Lâm Hân chần chừ nói: "Em không biết... ra bao nhiêu rồi."

Cấu tạo cơ thể Omega nam độc đáo, để thích nghi với một số thời điểm đặc biệt, sẽ tự động phân chia MI thành nhiều đêm TI.(?)

Mấy ngày qua anh trai thực sự rất cố gắng, tận lực giúp cậu dọn dẹp nhưng đi bệnh viện chụp hình thì thấy vẫn còn rất nhiều, cũng không biết có dọn hết được không nữa.

Môi Lý Diệu áp vào lỗ tai cậu, khàn khàn nói: "Kệ ra nhiều hay ít, tóm lại tăng số lần là đúng."

Tai Lâm Hân ngứa, cậu nghiêng đầu, bất lực thở dài.

Tăng số lần tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu cậu không phải là sinh viên mecha, thể chất cũng tốt hơn nhiều so với Omega nữ thì đúng là không chịu nổi nhiều như vậy.

Thêm mười phút sau, hai người ra khỏi phòng tắm. Mặc áo ngủ bằng lụa đi tới phòng khách nhỏ, thấy một xe đẩy đồ ăn.

Mai Lâm đã dồn hết tâm huyết làm bữa tối này.

Bữa tối rất phong phú, Lâm Hân học môn võ xong, làm hai lần với Lý Diệu nên đã đói bụng từ lâu.

Tuy nhiên, xét thấy buổi tối không nên ăn nhiều quá nên Lâm Hân cố gắng kiềm chế bản thân, ăn no tầm tám chín phần, cậu buông đũa xuống.

"Tiếp tục nhé?" Lý Diệu dùng khăn lau khóe miệng, nhìn thiếu niên, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo hương vị cám dỗ.

Lâm Hân gian nan quay mặt sang chỗ khác, vô tình từ chối: "Em phải làm bài tập về nhà."

Câu không chỉ phải làm bài tập mà còn phải học bù.

Đã nửa tháng cậu không đi học, bài tập cũng không làm được bao nhiêu. Huấn luyện viên của các môn đã quay video bài giảng và gửi vào mail cho cậu. Đường Tuyết Phi và Đàm Nặc cũng gửi bài viết cho cậu, cậu phải chép càng sớm càng tốt.

Lý Diệu tiếc nuối, "Em không hiểu chỗ nào thì hỏi anh."

"Dạ." Lâm Hân gật đầu, tóc ngố lắc lư theo.

***


Phòng làm việc, Lâm Hân chăm chú ngồi trước bàn, còn Lý Diệu ngồi ở ghế bên cạnh đọc sách.

Hai người làm việc riêng của mình, không quấy rầy lẫn nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, cảm giác yên bình khó tả.

Lâm Hân hoàn thành tất cả bài tập về nhà chỉ trong một giờ, sau đó là học bù.

Vì cậu đã bỏ học quá nhiều nên không thể bù chỉ trong một ngày, cho nên để tận dụng tối đa thời gian, cậu chọn học một môn trước.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Nhấp vào tệp trong mail, video bài giảng ba chiều của huấn luyện viên bật lên trước mặt cậu.

Lâm Hân lấy giấy bút ra, nghiêm túc nghe giảng.

Lý Diệu đặt sách xuống, cùng ôn lại chương trình đại học với cậu, nếu huấn luyện viên nói lý thuyết nhiều quá, hắn sẽ lấy thực tế để phân tích giúp cậu, điều này đã giúp cải thiện tiến độ học tập của Lâm Hân rất nhiều.

Chín giờ tối, Lâm Hân học xong.

Dưới con mắt như hổ rình mồi của Lý Diệu, cậu mở khoang thực tế ảo lên, chầm chậm trèo vào.

Lý Diệu: "..."

Lâm Hân: "Em chỉ chơi một tiếng."

Lúc này cái miệng đang xụ xuống của người đàn ông mới cong lên.

***

Lâm Hân đã không livestream một thời gian dài.

Mỗi ngày người hâm mộ của cậu đều ngồi ngóng dài cổ ở trang chủ phát sóng, chờ trong vô vọng, mỗi ngày đều có người vào bình luận để kiểm tra, sôi nổi vô cùng, khiến người khác nhìn mà ghen tị.

Không xem trực tiếp được, nhiều người bắt đầu dời chiến trường sang Weibo.

Ít nhất trên Weibo Tiểu Phá Quân còn hoạt động một chút.

Thỉnh thoảng Lâm Hân sẽ đăng một bài viết, nào là hình Khải và Tuyết thân mật với nhau, thảo nguyên rực rỡ dưới nắng ban mai, những bông hoa nhỏ màu xanh và dây leo bám đầy tường, hay là hồ Thanh Nguyệt bị nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn.

Cậu không có tài chụp ảnh nhưng phong cảnh lại quá đẹp, nên bức nào cậu chụp cũng đẹp xuất sắc, fans xem tấm nào cũng gào rú.

[Aaaa, hai con ngựa đẹp quá đi! Tui có thể chơi một buổi chiều chỉ với cái bờm và cái đuôi bồng bềnh đó!]

[Bây giờ tới ngựa cũng có người yêu, còn tui thì vẫn ế, huhu~]

[Thảo nguyên rộng quá! Tiểu Phá Quân đi du lịch hả? Đi một mình hay đi với "người ấy" vậy? Hihi—]

[Tiểu Phá Quân sống ở hành tinh nào dọ? Tò mò_ing~]

[Khùm hẻ nhỏ này, có khoảng cách mới tạo nên vẻ đẹp, nhìn qua mạng là được rồi? Đừng có làm phiền cậu ấy.]


[Cây hoa này dị thực phải hong? Thời gian ra hoa dài hong? Tui cũng muốn trồng một ít ở trong sân, nhìn đám dây leo mà mê quá.]

[Tốt nhất là không nên trồng dị thực, nhìn mấy bông hoa xinh đẹp vậy thôi chứ nó là loại dị thực tấn công đấy.]

[Hể? Loại tấn công á? Vậy thì nguy hiểm lắm đúng không?]

[Chính xác hơn thì nó là dị thực tấn công bị động. Chỉ cần không làm gì nó thì nó sẽ không chủ động tấn công, chứ bản tính nó vốn rất ngoan.]

[Hồ nước đẹp ghê á, nước trong veo luôn, muốn chui vào bơi ghê.]

[Sao cái hồ này... nhìn quen quen thế nào ấy nhỉ?]

[Ê ê, có phải giống cái hồ trong hình này không?]

Cư dân mạng nào đó đăng một tấm ảnh, trong đó có Tô Vận Thi mặc một bộ đồ cổ trang đứng ở bên hồ đón gió, nhìn như thần tiên vậy.

[Đúng thật nè! Hồi trước nữ thần Tô có nói mượn hồ của một người bạn để quay phim, nên mới đăng tấm này lên.]

[Đừng nhắc nữ thần Tô, nữ thần Tô hoài nữa mấy má, bả bị cảnh sát hốt rồi, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì kia kìa!]

[Xóa đi, xóa đi!]

Mỗi ngày Lâm Hân đều sẽ dành một chút thời gian để đọc bình luận, khi nhìn thấy những bình luận này, cậu sẽ không do dự bấm xóa.

Tới giờ cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận về việc của Tô Vận Thi, nhưng fans của cô ta đang sủa khắp nơi như mấy con chó điên, không ít blogger bị dính chưởng, cậu không muốn dính tới phiền phức không đáng có, vậy nên cậu nhanh tay xóa nó trước khi "chó điên" tới sủa khùng sủa điên.

Hôm nay cậu vào Thế giới Mecha, tiện thể livestream luôn.

Người hâm mộ thử vận may chờ ở phòng phát trực tiếp thì phát hiện Tiểu Phá Quân online, lập tức nhào lên bình luận.

[Ông trời của con ơi, con chờ được cái gì nè? Tiểu Quá Phân livestream rồi!]

[Ông trời không phụ lòng người, mọi sự kiên nhẫn của tui đã được đền đáp!]

[Huhuhu, em bé à— mama nhớ con lắm lun á—]

[Hứa với mama, đừng mất tích như vậy nữa, con cứ livestream như vầy nha, mama có tiền, mama mua phi thuyền vũ trụ cho con!]

Chẳng mấy chốc mà phi thuyền vũ trụ và tàu chiến Tinh Vân đua nhau chạy trên màn hình livestream.

Lâm Hân mặc một thân quần áo huấn luyện màu đen, đứng ở ngoài hành lang sân huấn luyện, nhìn thấy sự nhiệt tình của fans trong livestream, cậu nói với camera: "Cảm ơn mọi người rất nhiều."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


[Ỏ ỏ ỏ— Em bé đáng iu quá à!]

[Bé nhìn tui, bé nhìn tui kìa!]

[Không hiểu sao mà tui thấy Tiểu Phá Quân càng ngày càng đẹp, da mịn tưng luôn á, muốn nựng ghê ta ơi~]

[Ha, filter của game thôi má ơi!]

[Không có đâu ba ơi, Thế giới Mecha đi theo hướng chân thực 100%, không có thay đổi số liệu của cơ thể, bao gồm cả ngoại hình.]

[Thật á? Tinh thần lực zô zụng của tui chỉ có cấp 2 thôi, nên chỉ có thể ngồi coi livestream cho đỡ thèm!]

[Nếu không sửa số liệu cơ thể thì ngoài đời Tiểu Phá Quân đẹp tới vậy luôn á?]

[Tương tư_ing~]

[Ê ê ê, Tiểu Phá Quân là bông có chậu gòi nha, nhỏ nào đục CP là tao đục mặt liền!]


Có quá nhiều bình luận, Lâm Hân chỉ đọc được vài cái. Cậu vẫn nhớ kỹ lời của Quân Khâu Hồ, phải thường tương tác với fans, livestream cho tốt để cảm ơn tiền mà fans đã gửi cho cậu.

Giao lưu với fans xong, cậu tới phòng huấn luyện đã hẹn với Lý Úc.

Rẽ ở một chỗ, một bóng người quen thuộc đi đối diện cậu, đối phương ngạc nhiên khi thấy cậu, sau đó lại căm hận trừng mắt nhìn cậu.

Lâm Hân bình tĩnh đi qua.

Là Tông Nguyên.

Đón nhận ánh mắt tràn đầy ý hận của Tông Nguyên, Lâm Hân chẳng thèm sợ hãi mà nhìn thẳng lại.

Thấy cậu không tránh cũng không né, sắc mặt đối phương càng đen thêm.

"Đội phó, sao anh dừng lại vậy?" Đồng đội đi chung với hắn khó hiểu hỏi.

Tông Nguyên nhìn camera trí năng bay quanh Lâm Hân, cố nén thù hận trong lòng, quay đầu tiếp tục bước đi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nếu không phải nhà anh ta gặp chuyện không may thì anh ta đã sớm xông lên đánh thằng đó rồi.

Chỉ một trận bóng rổ đã chặt đứt tương lai của anh ta, bị học viện quân sự đuổi học, biết bao nhiêu người chế giễu anh ta? Anh ta không cam lòng, oán hận, trách móc, gây rối, nhưng tất cả đều vô ích.

Vốn dĩ muốn chờ cho quá khứ trôi qua rồi ngóc đầu dậy, chẳng ngờ cha lại bị Cục Thẩm vấn quân đội bắt đi!

Bầu trời của Tông gia đã sụp đổ!

Thời điểm đó, Tông Nguyên sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tầm quan trọng của quyền lực.

Nếu cha anh ta là Nguyên soái Đế quốc thì Cục Thẩm vấn quân đội có dám suồng sã xông vào nhà anh ta như vậy không, có dám vô lễ bắt người đi như vậy không?

Hoảng loạn hai ngày, cuối cùng anh ta cũng thông suốt.

Chỉ cần chưa kết luận tội danh của cha, Tông gia vẫn là Tông gia như trước.

Anh ta vào Thế giới Mecha, tập luyện như điên, tự nhủ với bản thân, nhất định phải giành quán quân của cuộc thi mecha.

Anh ta phải chứng minh, mình không phải là thằng vô dụng!

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Còn Lâm Hân...

Tông Nguyên cười khẩy.

Anh ta sẽ cho thằng nhóc đó biết, hậu quả của việc đụng tới anh ta tàn khốc đến mức nào!

Những người của Chiến đội Hắc Báo vội vàng rời đi, Lâm Hân cũng không quan tâm.

Cậu luôn không quan tâm với những người bại dưới tay của cậu.

Đến chỗ hẹn, đột nhiên có hai người cầm micro hưng phấn chạy tới.

"Phá Quân! Em là Phá Quân đúng không? Anh là Uông Lôi, phóng viên của Báo Mecha Thường nhật, xin hỏi em có thời gian để trả lời phỏng vấn không?"

––––––––––

Tác giả có lời muốn nói:

Lý – chăn đơn gối chiếc lạnh lùng – Diệu: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận