Chương 57 Phát sóng trực tiếp
"Ding, tài khoản của ngài có mười triệu tinh tế tiền ."
Một âm thanh điện tử vang lên bên tai, Lâm Hân đờ đẫn nhìn vào giao diện ảo bật lên, nó cho thấy số tiền trong tài khoản đã thay đổi từ sáu chữ số thành tám chữ số .
“Đủ không?” Lý Diệu hỏi," Không đủ thì anh lại chuyển thêm mười triệu cho em.”
Đó là sơ suất của anh, anh lại quên những chi tiết nhỏ này sau khi nghỉ lễ với thiếu niên ở nhà .
"Đủ rồi ạ! Quá nhiều!" Lâm Hân muốn chuyển một số tiền để trả lại, "Em không thể dùng nhiều tiền như vậy."
Cậu chỉ muốn mua một chiếc camera thông minh hai mươi vạn , nhưng người đàn ông đã chuyển qua tận 10 triệu, quá nhiều. Bây giờ cơm ăn áo mặc đều do quản gia thu xếp, không cần tiêu tiền.
Lý Diệu nắm tay cậu , ngăn cậu trả lại. “Cầm lấy, đây là tiền bán đá huyễn băng thạch.” Thiếu
niên dễ nuôi như vậy, không biết đòi cái gì, chỉ biết trả tiền mà không biết lấy, tính tình tốt như vậy, nếu như gặp phải người được voi còn đòi tiên, sợ là sẽ bị thiệt thòi.
Lâm Hân nghe thấy "Huyễn băng thạch " , liền nhớ ra đó là một quặng trên hành tinh quái vật ngoài hành tinh, khi đó, họ đã thu thập bốn ngày và làm trống toàn bộ mỏ.
Huấn luyện viên đã bán nó đi nhanh như vậy sao?
Nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt của thiếu niên , Lý Diệu nói, "Huyễn băng thạch là một loại nhiên liệu chất lượng cao cho tàu vũ trụ.
Nó bán rất chạy.
Không lo không ai cần.
Những gì chúng ta thu thập được là một loài băng xanh thượng hạng, còn một tấn thì trị giá hàng chục triệu.Anh nhờ người bán năm tấn , người mua đã trả 30 triệu, còn lại 20 triệu chưa thanh toán.
”
Lâm Hân hơi ngạc nhiên.
Lúc đó nghe huấn luyện viên ước tính toàn bộ mỏ trị giá trăm triệu, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó tin, lúc này nghe nói năm tấn được bán với giá 50 triệu tinh tế tiền, cuối cùng mới biết huấn luyện viên không hề phóng đại.
Lý Diệu gõ nhẹ lên trán cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, tài khoản để chung.”
Lâm Hân đỏ mặt vội vàng ôm trán đáp: “Rõ ràng… ngày mai vào học viện báo cáo mà.
"
Khi ở trên Dao Quang Hào, huấn luyện viên đã nói với cậu về việc kết hôn, lúc đó cậu đã bị huấn luyện viên hôn đến ý loạn tình mê , mơ hồ liền đáp lại ,lúc này nghe nói ngày mai đi đăng ký kết hôn, cậu có chút luống cuống tay chân .
Không phải chống cự, chính là có chút gian dối.
Lý Diệu ôm lấy cậu, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu cọ cọ , thở dài nói: "Vậy phải làm như thế nào ? Anh chỉ có tám ngày nghỉ, cuối tuần Cục Dân chính sẽ không đi làm."
Giọng điệu của người đàn ông tràn đầy oan ức, Lâm Hân nghe được tâm rung lên , khẽ cắn cắn môi , lắp bắp nói : " Ngày mai là ngày đầu tiên đi học, không ...!không thể xin nghỉ phép, ừm ...!Thứ sáu buổi chiều có được không ? ”
Lý Diệu lộ ra nụ cười hoàn mỹ , hơi buông lỏng cậu nhóc ra,nâng mặt thiếu niên , hôn lên môi cậu. “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Thiếu niên hai má đỏ bừng, ngoan ngoãn đứng bị hôn.
Khi nụ hôn kết thúc, cậu rời khỏi vòng tay của người đàn ông, tai vẫn còn hơi đỏ, lê ra khỏi trung tâm mua sắm ảo, chọn một chiếc camera thông minh. So sánh một số chức năng với các mức giá khác nhau, cuối cùng chọn một chức năng hiệu quả về chi phí tốt nhất.
"Ding, bạn đã trả năm mươi vạn tinh tế tiền, camera Q100 số 93 thông minh sẵn sàng phục vụ bạn.
Vui lòng đặt tên cho nó."
Âm thanh của hệ thống thông báo , một quả bóng màu đỏ kích thước của một quả bóng chày
xuất hiện trên bầu trời, với một con mắt to tròn trên phía trước và phía sau có một đôi cánh giống như chuồn chuồn, một chiếc ăng-ten nhỏ nằm nghiêng trên đầu, lơ lửng trước mặt Lâm Hân, vung sang trái phải.
"Camera thông minh?” Lý Diệu nhìn vật nhỏ nọ , nhướng nhướng mày .
"À, em muốn phát sóng trực tiếp." Lâm Hân đề cập đến vấn đề của Quân Khâu Hồ và Lý Diệu đã thuyết phục cậu phát sóng trực tiếp.
Nói xong, cậu run rẩy lông mi, nhấc lên đôi mắt sáng ngời, trưng cầu ý kiến của người đàn ông, " Có thể sao ? "
Thiếu niên mười tám tuổi khuôn mặt có chút trẻ con, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen xinh đẹp lấm tấm những vì sao, mang theo chút lo lắng, lông xù xỏa tung , như một con mèo sữa nhỏ tràn đầy mong đợi mà nhìn chủ nhân, vì sợ bị từ chối, đôi môi phấn nộn hơi mím lại , với dáng vẻ đáng thương này, bất kỳ kẻ có tâm địa cứng rắn nào cũng đều biến thành ngón tay mềm ngay tại chỗ.
Trái tim Lý Diệu trở nên yếu mềm , làm sao có thể phản đối.
Anh không nỡ từ chối yêu cầu của thiếu niên .
“Đương nhiên có thể .” Khóe mắt và lông mày khẽ nhếch, ngón tay cái áp lên môi thiếu niên xoa nhẹ.
Lâm Hân vô thức liếm ngón tay cái của anh, sau đó nhận ra rằng mình dường như đã làm điều gì đó ngu ngốc, liền lùi lại một bước nhanh chóng, quay lưng lại với người đàn ông, kìm nén trái tim đang đập mạnh.
Trò chơi mô phỏng 100% quá thật.
Rõ ràng mình và người đàn ông này đã đạt đến mức độ thân mật không thể tả trong thực tế, nhưng cậu vẫn cảm thấy xấu hổ trước đôi mắt vàng sâu thẳm của anh .
Hít một hơi thật sâu, bỏ lại ý nghĩ kiều diễm ra sau đầu , thiếu niên chăm chú nhìn vào chiếc camera thông minh.
Camera thông minh đã chờ đặt tên.
Cậu suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng đặt tên nó là: "Chuồn chuồn đỏ".
"Đã nhận, Q100 số 93 đã được đổi tên thành Chuồn chuồn đỏ.
Xin chào Chủ nhân, rất vui được phục vụ.
Xin cho hướng dẫn.
"
" Vui lòng kết nối với nền tảng phát sóng trực tiếp.
" Lâm Hân lật ra hướng dẫn vận hành và làm theo các bước trên để nhanh chóng tạo một phòng phát sóng trực tiếp.
Lý Diệu lặng lẽ đứng bên cạnh theo dõi thao tác của cậu, không hề bước tới xen vào, một lúc sau mới thấy thiếu niên cau mày rối rắm, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Hân đình chỉ giao diện phát sóng trực tiếp ,căn phòng trước mặt cậu vẫn chưa được mở chính thức, màn hình hoàn toàn tối đen.
“Biệt danh ID đã được đăng ký.” Cậu nói.
Lần đầu tiên nhập "Phá Quân", hệ thống hiển thị biệt hiệu này đã được đăng ký, lần thứ hai cậu thay đổi "Tôi là Phá Quân", hệ thống cho thấy đã được đăng ký lại, lần thứ ba cậu nhập "Cơ giáp Phá Quân ”,nó thậm chí còn trở lại đã bị chiếm dụng.
Nhìn chằm chằm vào khung nhập biệt danh, cậu không nói nên lời.
Lý Diệu hiểu rõ liền nói : "Không có vấn đề có bao nhiêu Phá Quân , cư dân mạng không phải ngu ngốc ,họ sẽ tự nhiên phân biệt đâu là thật giả ..."
"Ừm" Lâm Hân bỏ chữ "Phá Quân
" thay đổi nó thành "Dao Quang".
Lần này rất thuận lợi, đăng ký thành công.
Lý Diệu mỉm cười.
Phòng truyền hình trực tiếp mới khai trương không có khán giả, đương nhiên cũng không có nổi tiếng.
Camera thông minh bay lên, xác định chính xác ống kính và bắt đầu chụp.
Cùng lúc đó, một bức ảnh xuất hiện trên màn hình ảo trước mặt Lâm Hân, trong đó cả cậu và huấn luyện viên .
Lần đầu tiên lên sóng trực tiếp, Lâm Hân hơi lo lắng và không biết phải đặt tay chân như thế nào trước ống kính.
Lòng bàn tay dày rộng của Lý Diệu đưa lên xoa xoa đầu cậu : “Thuận theo tự nhiên, như thường lệ là được rồi.”
“Được.” Lâm Hân phớt lờ camera thông minh, nghĩ rằng không có khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, thư giãn và quay sang nói với Lý Diệu.
" Anh ơi, cùng em luyện kỹ năng chiến đấu, được không?"
"Được." Lý Diệu nói, "Luyện tập hai mươi phút.
Nếu ta đã bỏ lỡ bữa tối Bạch quản gia sẽ tới bắt người."
Lâm Hân ngạc nhiên và tò mò.
Làm sao huấn luyện viên biết được?
Chẳng lẽ ...Anh ấy tự mình trải qua?
Lý Diệu ho nhẹ đi tới đấu trường, vẫy tay gọi thiếu niên.
Lâm Hân chớp mắt, nâng lên khóe miệng, vọt tới trước, nhẹ nhàng nhảy vào đấu trường, công kích không báo trước.
***
Lệ Phượng hôm nay rất rảnh rỗi .
Là một Chiến Thần nổi tiếng trong thế giới cơ giáp , lẽ ra hắn phải bận rộn chơi võ đài mỗi ngày, nhưng vào trưa ngày hôm kia, hắn đã bị thương ở đùi trong trận chiến thực sự và được gia đình đưa vào bệnh viện.
Thiết bị nhận dạng tiên tiến tương đương với một bộ não quang học nhỏ với các chức năng hoàn chỉnh, anh ta tranh thủ cùng người nhà ra ngoài tìm bác sĩ, lôi ra giao diện trang web trực tiếp, xem video mình hứng thú .
Huống hồ trưởng nhóm Cáo Đỏ, Quân Khâu Hồ đã sớm thông báo trên vòng nhận dạng rằng anh ta và Phá Quân đang phát sóng trực tiếp buổi huấn luyện.
Một nhóm người hâm mộ đã mua quảng cáo cho phòng phát sóng trực tiếp của hắn.
Thế nên, ngay khi Lệ Phượng vào trang đầu , hắn đã nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp của Cáo đỏ.
Đang nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hắn tùy tiện nhấn vào.
Phá Quân gần đây rất nổi tiếng, cậu đã trở nên nổi tiếng trong trận chiến với Kiếm Long của Đội Báo Đen, đặc biệt là thân phận Omega, hay được nói đến.
Đương nhiên, Húc Phượng cũng rất quan tâm.
Hắn là thành viên của Vương quốc Chu Tước ,hắn đã tiếp xúc với rất nhiều Omega có năng lực và tài năng.
Chơi cơ giáp không phải ít, mà giống như Phá Quân là Omega chơi cơ giáp quen tay hay việc thì lại lác đác ít người.
Bị thúc đẩy bởi sự tò mò, hắn đã kiểm tra và tìm ra một số thông tin , phát hiện ra rằng Phá Quân thực sự là một nam O mới vừa phân hóa ở Cộng hòa Thanh Long cách đây không lâu, một đội quân dự bị cơ giới được coi là gần như chuẩn A.
Lệ Phượng chợt nhận ra.
Không có gì ngạc nhiên khi Phá Quân có kỹ năng nhanh nhẹn như vậy.
Truyền hình trực tiếp của hồ ly bắt đầu và hàng chục triệu người hâm mộ đã thảo luận sôi nổi.
Khi thấy hứng thú, hắn đã trả lời bình luận một vài đạn mạc, trả lời một đống câu hỏi,bị người gọi là đại thần , hắn liền kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, hắn rút lui, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người nhà cùng bác sĩ nói xong trở lại, ngồi ở bên giường bệnh nhìn chằm chằm hắn.
“Xem vui không?” Người đàn ông hỏi.
Huống hồ nếu Lệ Phượng sợ hắn sẽ không lấy chữ "Lệ ", cong cong chân bị thương. "Các xương đã sớm được nối liền.
Nếu không tin , tôi sẽ xuống giường chạy đến cho anh xem?"
Người đàn ông im lặng năm giây, nghiến răng nghiến lợi : "Ít nhất cũng phải nằm đến chiều."
"Được ." Lệ Phượng hờ hững nhún vai tiếp tục duyệt trang web phát sóng trực tiếp, tâm trạng thoải mái Kéo màn hình lớn xuống đất cùng nam nhân thưởng thức.
Người đàn ông cho tay vào túi định sờ điếu thuốc, khi thấy biển cấm hút thuốc trên tường, anh ta bất ngờ dừng lại , trán nổi gân, buộc phải xem video trực tiếp.
Lệ Phượng lật xem trang chủ, nhưng không có cái nào quan tâm, liền bấm vào nút tìm kiếm, nhưng bấm không đúng chỗ, liền chạy vào khu người mới bên cạnh.
Khu vực tân binh là khu vực dành cho người mới , hắn vừa bấm vào một phòng phát sóng trực tiếp mới tạo, chỉnh lại chăn gối, nằm xuống thoải mái hơn.
Chủ nhân của phòng phát sóng trực tiếp tên là Dao Quang, thật thú vị.
Hắn đợi hồi lâu mới nhảy dựng lên, trong phút chốc, trên màn hình ảo 30 inch trên bầu trời xuất hiện một phòng huấn luyện, hai bóng người đang đánh nhau kịch liệt.
"Cái gì?"
Hắn đột ngột ngồi dậy, tròn xoe mắt nhìn người trong video.
Trên sàn đấu, một cậu bé tóc đen mặc đồng phục huấn luyện tấn công một người đàn ông tóc bạc cao lớn như con báo.
Thân pháp mãnh liệt , khí thế ác liệt, tinh thần lực bên ngoài bao bọc quanh thân tạo ra một tầng bảo vệ màu xanh lam nhạt, từ góc nhìn của Lệ Phượng, sức chiến đấu của thiếu niên rất kinh người , gần như đạt đến trình độ của một quân nhân .
Nhưng mà , người đàn ông tóc bạc ứng phó lại thoải mái như thường , lá chắn tinh thần của anh ta giống như bức tường sắt, cho dù cậu bé tấn công ở góc độ nào, anh ta cũng sẽ không di chuyển.
Lệ Phượng khiếp sợ .
Thật là một kỹ thuật chiến đấu tuyệt vời!
Người đàn ông ngồi bên giường đột nhiên chồm tới trước màn hình ảo, cau mày thành chữ "Xuyên".
“Đừng cản!” Lệ Phượng giật mạnh quần áo của người đàn ông.
“Là Lý Diệu.” Người đàn ông tránh ra.
Lệ Phượng ngạc nhiên.
Lý Diệu không phải là nguyên soái của Huyền Võ đế quốc sao?
Không thể nào?
Nguyên soái quản lý mọi thứ, làm sao có thời gian để vào thế giới cơ giáp ?
Hắn lướt qua màn hình ảo và cẩn thận xác định nó ở cự ly gần, ngay khi máy ảnh phóng to, phóng đại khuôn mặt của người đàn ông tóc bạc và thiếu niên tóc đen.
“Phá Quân !”
Hắn không thể nhìn lầm, tóc đen thiếu niên này chính là Phá Quân .
Mặc dù trên sóng trực tiếp, thiếu niên có đeo mặt nạ và không thể nhìn rõ mặt, nhưng khi đấu với Kiếm Long, thiếu niên đã sử dụng hình dáng ,khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo sớm đã bị người hâm hộ nhìn thấy, những người say mê cơ giáp đều biết đến .
Cho nên , Phá Quân quen biết nguyên soái của Đế quốc Huyền Võ?
Cuối cùng cũng biết lý do thiếu niên lợi hại như vậy là xuất phát từ đâu!
Thiếu niên tóc đen hết lần này tới lần khác thất bại, ngã xuống đất nhiều lần mà không có đệm, đứng dậy nhanh chóng, kiên trì, tiếp tục tấn công.
Ánh mắt của cậu ấy rất kiên định và sự kiên trì của thiếu niên thật đáng kinh ngạc, giống như một thanh gươm sắc bén ra khỏi vỏ, với động lực mạnh mẽ và góc cạnh hấp dẫn, sức mạnh mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể mảnh mai của cậu ấy.
Lệ Phượng bất giác bị thu hút bởi ánh sáng chói lóa trên người thiếu niên.
“Lý Diệu thật sự rất mạnh.” Người đàn ông kế bên hiếm thấy tán thưởng.
Lệ Phượng sờ cằm hỏi: “Hắn và anh ai lợi hại hơn?”
“Hắn.” Người đàn ông nói.
“Ồ, vậy anh thấy thiếu niên này thế nào ?” Lệ Phượng lại hỏi.
Nam nhân cau mày nhìn nửa phút, hai mắt lấp lánh hữu thần: “Hạt giống tốt.
Cậu không phải đối thủ của cậu ta.”
Lệ Phượng suýt nữa sặc nước bọt.
Trận chiến trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục, anh ta di chuyển ngón tay và chia sẻ liên kết đến Chaobo.
Siêu blog của anh ta có hàng chục triệu người hâm mộ , mọi người chú ý đến.
Ngay sau khi siêu blog được đăng, người hâm mộ sẽ ghé qua sau khi nghe tin và sau đó tò mò liên kết.
Mười phút sau, phòng phát sóng trực tiếp mang tên Dao Quang lao lên vị trí đầu bảng trong mục người mới hot của trang chủ, lượng khán giả tăng từ vài nghìn lên hàng chục nghìn, rồi từ chục nghìn lên đến cả triệu, ngồi như điếu đổ tên lửa, dữ liệu dồn dập tất cả các cách.
[Tôi đệt! Phá quân phát sóng trực tiếp rồi ! Là một người hâm mộ, tôi không biết điều đó đầu tiên! ]
[Có quá nhiều người gọi là Phá Quân, tôi đã bị lừa dối rất nhiều lần, không ngờ biệt danh của phòng phát sóng trực tiếp của đứa nhỏ nhà chúng ta lại là Dao Quang ! Dao Quang chính là Phá Quân a ! Tại sao tôi không lại nghĩ tới a?]
[Cũng may là tôi chú ý tới siêu blog của Đại Thần Lệ Phượng , nên không bỏ lỡ buổi phát sóng trực tiếp của Phá Quân ! ]
[Cảm ơn đã quan tâm đến đứa nhỏ nhà tôi, đại thần Lệ Phượng ~ A~]
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau