Chương 58 Bé con đi học nha
"Dididi——"
Đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Hân từ trong lồng ngực Lý Diệu tỉnh lại.
"A ~" Cậu dụi dụi mắt, muốn đứng dậy nhưng không dậy nổi, cả người bị cánh tay cường tráng của người đàn ông giữ chặt, không thể động đậy.
Cậu đưa tay sờ sờ , chạm vào mũi của người đàn ông, -nắm.
Lý Diệu thở không ra , đành phải mở mắt, buông cánh tay đang đặt trên eo cậu ra.
Thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu, nhưng bảo bối trong lồng ngực anh ngủ đến thơm ngọt khiến anh thực sự không nỡ đánh thức .
Khi được tự do, Lâm Hân buông cánh mũi của người đàn ông, mái tóc xù xù dụi dụi vào lồng ngực của người đàn ông , khó khăn bò ra khỏi chăn bông.
“Chào buổi sáng.” Cậu đang ngồi xổm , chăn bị tuột xuống, lộ ra cơ thể đầy dấu yêu trong vô thức.
Lý Diệu mở mắt ra, nhìn thiếu niên dụ người — vô thức nuốt nước bọt .
Tối hôm qua anh lo lắng thiếu niên hôm nay dậy sớm đi học, hai người chỉ làm một lần, sáng sớm nhìn thấy khung cảnh mỹ lệ, thật vất vả đè xuống nhớ nhung, nhẫn nhịn dục vọng .
“Chào buổi sáng.” Anh ngồi dậy, ôm lấy thiếu niên, để cậu kề sát vào trong lồng ngực mình, hôn lên cái trán trơn bóng nhẵn nhụi của thiếu niên .
Lâm Hân vùi mặt vào cần cổ của người đàn ông , hít hà mùi linh sam tươi mát, tràn đầy năng lượng.
“Anh à, nếu anh còn buồn ngủ, để một mình em đi báo cáo là được rồi.” Cậu thì thầm.
Khi đậu thi đậu vào trường Cao đẳng Hoa Đông, các sinh viên khác đã được cha mẹ gửi đến, cậu là cá nhân, đã hoàn thành bản báo cáo một cách suôn sẻ theo đúng quy trình.
Không khó, chỉ cần tìm được giáo viên .
“Anh muốn đưa em đi.” Lý Diệu cưng chiều mà xoa xoa mái tóc của cậu , không bỏ qua vẻ cô đơn trong mắt thiếu niên.
Lâm Hân rất phấn khích khi nghe thấy lời nói của người đàn ông, chủ động hôn lên đôi môi anh , tinh thần tràn trề ra khỏi giường.
Lý Diệu khẽ vuốt đôi môi được hôn, mặt mày đắc ý nở nụ cười.
Mười lăm phút sau, hai người xuống lầu .
Bạch Húc nghiêm trang đứng đợi ở đầu cầu thang để chào chủ nhân.
“Chào buổi sáng nguyên soái, Chào buổi sáng phu nhân ”
“Chào buổi sáng, ông nội Bạch .”
Lâm Hân đi xuống lầu, nâng khuôn mặt xinh đẹp chào người quản gia .
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất tinh tế với cổ áo nhọn bên trong, thắt nơ dài mảnh mai đính vàng và kim cương, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng màu xanh lam, ở ngoài có đôi hàng cúc bạc chạm khắc hoa văn cổ dài đến đầu gối.
quần cộc, trên chân là một đôi bốt da thắt dây, ôm lấy cẳng chân trắng nõn tinh xảo, hiện ra đôi chân đặc biệt thon thả.
Tóc của cậu được chải tỉ mỉ, mái tóc thường được uốn xoăn bồng bềnh, tóc dài ngang vai ở phía sau được buộc chặt bằng một chiếc băng đô tinh xảo và buông thõng xuống .
Bạch Húc nở nụ cười mãn nguyện khi quần áo của ông mua được cậu bé mặc trên người .
“Chào buổi sáng, Bạch quản gia.” Lý Diệu đi theo thiếu niên, lười biếng hướng quản gia chào hỏi.
Anh và Lâm Hân mặc trang phục cặp đôi, bộ đồ tu luyện màu xanh đậm, cà vạt séc, kẹp cổ nạm kim cương, giày da bóng và cùng một chiếc băng đô buộc tóc bạch kim thành đuôi ngựa thấp, vừa ưu nhã vừa dịu dàng, hoàn toàn không thể nhận ra rằng anh là nguyên soái của đế quốc .
Mai Lâm đã chuẩn bị một bữa sáng phong phú và bổ dưỡng, nấu các món ăn khác nhau theo khẩu vị khác nhau của hai người.
Món ăn chính của Lâm Hân là sữa, bánh nhân thịt, salad trái cây, trứng rán, ...!Lý Diệu là một người có tinh thần lực cấp cao, anh cần nhiều phân tích hơn.
Bữa sáng chủ yếu là thịt động vật với các loại rau biến dị , một bàn tràn đầy ,Lâm Hân khá áp lực .
Lý Diệu gắp một miếng thịt động vật hấp chín đặt lên đĩa của Lâm Hân , thuyết phục: “Muốn tăng cấp tinh thần lực, nhất định phải ăn thịt động vật nhiều hơn.”
“Vâng.” Lâm Hân ngoan ngoãn đưa thịt động vật vào miệng, má trái phồng lên.
“Còn muốn nữa không?” Lý Diệu hỏi.
Lâm Hân gật đầu.
Sau khi hấp chín, miếng thịt ngọt mềm, mềm mịn, nước thịt căng tràn, chấm với nước sốt đặc biệt của Mai Lâm như mỹ vị nhân gian.
Lý Diệu gắp thêm cho cậu năm, sáu miếng thịt nữa.
Lâm Hân tất cả đều ăn hết.
Kể từ khi ở đây,cậu có thể ăn thịt động vật cấp cao mà cậu chưa từng ăn bao giờ.
Như huấn luyện viên đã nói, ăn thịt động vật nhiều hơn sẽ tăng cấp tinh thần lực, cậu cảm thấy có thiên hướng đột phá đến cấp sáu.
Bảy giờ sáng, hai người ăn sáng xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Lâm Hân đeo bông tai không gian và một chiếc nhẫn trên người, cậu cầm một chiếc cặp đi học, bên trong có để sách vở và bút máy do quản gia Bạch đặc biệt chuẩn bị.
Mặc dù đó là sự tiến bộ của công nghệ và sự phổ biến của trí năng hiệu suất cao phổ biến, bộ não quang học là không thể thiếu trong bất kỳ lĩnh vực nào, tuy nhiên đối với học sinh, sách điện tử không mang tính thực tiễn cao như sách viết tay có thể giúp ghi nhớ, vì vậy nhà trường đã luôn chủ trương thi viết.
Một chiếc xe nổi có trọng lượng thấp thấp nhưng có hiệu suất cao đậu trước cổng lâu dài.
Cửa xe tự động mở ra, để lộ toa xe rộng rãi và lộng lẫy bên trong.
Lý Diệu để Lâm Hân ngồi vào trước.
Sau đó anh định đóng cửa , Mai Lâm vội vàng xách hộp cơm cách nhiệt ba lớp chạy tới.
“Phu nhân , đây là bữa trưa, ngài mang theo đi.”
Lâm Hân sửng sốt, nói, “Học viện đều có một nhà ăn.”
Cho dù không có ,cậu vẫn có dinh dưỡng cao cậu đã mua trong bông tai.
Bạch Húc đứng bên cạnh nói: "Đồ ăn ở trường đại học do người máy làm.
Làm sao có thể nấu đồ ăn ngon hơn chúng tôi được?"
Lâm Hân nhìn ánh mắt từ ái của Mai Lâm ,Lâm Hân đưa hai tay tiếp nhận . “Làm phiền dì Mai rồi .”
Mai Lâm mỉm cười: “Không phiền .”
Lâm Hân đặt hộp cơm cách nhiệt vào hoa tai và vẫy tay với quản gia và người giúp việc.
Xe đình chỉ đóng cửa lại, từ từ nâng lên không trung, bật chế độ lái tự động thông minh, rời khỏi lâu đài, rời khỏi trang viên, bay về hướng Học viện quân sự Vấn Thiên .
Phương tiện bay lượn này là dành riêng cho Lý Diệu, trong đó có một giá sách nhỏ với rất nhiều sách, anh lấy một cuốn ra và đưa cho Lâm Hân .
“Đọc sách một lát ?” Học viện quân sự Vấn Thiên ở một thành phố khác, xe lơ lửng với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất một giờ.
Hành trình còn xa, vì vậy có thể đọc sách để giết thời gian .
Lâm Hân cầm lấy cuốn sách, trên bìa có viết "Hướng dẫn du lịch đế quốc Huyền Võ", cậu nhìn người đàn ông một cách khó hiểu .
Tại sao lại cho cậu xem cái này?
Lý Diệu nắn nắn vành tai đang đeo hoa tai không gian của cậu, trầm thấp nói: “Cuối năm tổ chức tiệc cưới, chúng ta hãy đi hưởng tuần trăng mật, trước sau gì cũng đi.”
Mật… tuần trăng mật?
Lâm Hân khẽ giật mình, lỗ tai nóng ran, mở quyển sách trong tay ra, cẩn thận lựa chọn "thánh địa tuần trăng mật".
****
Lý Vũ một thân đồng phục đen ngáp dài và bước chậm rãi xuống con đường trong khuôn viên trường. Tối hôm qua đội tập quá muộn, 12 giờ mới ngủ , 5 giờ sáng bị hắn đuổi ra khỏi giường, bị kéo lên xe lơ lửng trong tình trạng nữa mê nữa tỉnh.
Hắn đã dành ba tiếng đồng hồ trên chiếc xe nổi.
Cuối cùng thì cũng đến trường lúc tám giờ.
Ai bảo nhà của mình quá xa xôi? Phải mất rất nhiều thời gian để đến được chỗ đó.
Trường đại học có thể trọ trong trường, nhưng đó là ngày cuối tuần, tất nhiên, phải về nhà thoát khỏi nanh vuốt của huấn luyện ma trảo .
“Ồ, Lý Vũ, đội Tàn Sát Lang của cậu gần đây rất nổi tiếng ha!” Một bạn học đuổi kịp phía sau,ôm lấy vai hắn, cười nói.
Lý Vũ bơ phờ nhìn hắn. “Đội của chúng tôi rất nổi tiếng.”
Tôn Tiến rung rẩy khóe miệng.
Chàng trai Lý Vũ vẫn tự tin như ngày nào. Trước đây Tàn Sát Lang chỉ là một tiểu nhân chỉ có chút danh tiếng trong giới cơ giáp, nhưng sau khi Phi Thiên Phấn phát sóng trực tiếp - Phá Quân, chiến thành danh trở nên nổi tiếng , Tàn Sát Lang cũng được nhiều người biết đến.
“Phá Quân của đội cậu hôm qua phát sóng trực tiếp, biết không?” Tôn Tiến hỏi.
" Phát sóng trực tiếp à? Có phải là buổi phát sóng huấn luyện của Quân Khâu Hồ và Phá Quân không?" Lý Vũ nhướng mày, "Tôi đã xem toàn bộ quá trình dưới võ đài.
Quân Khâu Hồ, tên đó, thường lôi kéo không được - nhưng khi lên võ đài, anh ta lại hoàn toàn bị đè bẹp bởi Phá Quân, Hahaha! ”
Nghĩ đến bộ dạng xấu hổ lần trước của Quân Khâu Hồ , Lý Vũ bật ra một nụ cười nhếch mép.
“Không, đó là phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của riêng cậu ấy.” Tôn Tiến nghi ngờ hỏi, “Hai người thực sự là một đội à? Cậu còn không biết đồng đội của mình đã mở phòng phát sóng trực tiếp sao? Cũng không đi tham gia cổ vũ sao?”
“Hả?” Lý Vũ dừng lại, bước về phía trước, hắn ngạc nhiên hỏi: “Phá Quân bắt đầu phát sóng trực tiếp?”
Tại sao hắn lại không biết? Chị dâu không thông báo cho hắn à?
Tôn Tiến cười toe toét hỏi: “Cậu không biết sao?”
Lý Vũ lắc đầu.
Hắn thực sự không biết.Hắn đã đến buổi tập ngày hôm qua mà không để ý đến những thứ khác.
Chị dâu thực sự đã mở chương trình phát sóng trực tiếp, nghe giọng điệu của Tôn Tiến, có vẻ như đã gây ra náo động đi?
Nắm lấy cà vạt của Tôn Tiến, hắn lo lắng hỏi, “Nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra sao?”
Tôn Tiến bị ghìm cổ, gần như tắt thở. “Buông ra… Buông ra.”
Lý Vũ bĩu môi buông ra.
Tôn Tiến được hít thở không khí trong lành trở lại và cảm thấy thoải mái.
Hắn chỉnh lại chiếc cà vạt bị vẹo của mình, bật video lên và đưa nó cho Lý Vũ xem.
“Này, phòng phát sóng trực tiếp của Phá Quân tên là Dao Quang , đại thần Lệ Phượng đã chia sẻ trên Chaobo -một đám người đổ về xem, kết quả cậu đoán xem thế nào?”
Trong video, thiếu niên tóc đen và người đàn ông tóc bạc đã hồn nhiên lao trận chiến mà dường như đã quên là còn có camera thông minh bay xung quanh, truyền hình trực tiếp.
Khi Lý Vũ nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông tóc bạc, quai hàm của hắn suýt chút chấn kinh đến cằm cũng sắp rơi xuống .
Anh...!Anh họ lên mạng từ khi nào?
Chị dâu thường tập luyện với anh họ thế này?
Tôi đệt!
Anh họ — không chút thương hoa tiếc ngọc , cứ ngồi nhìn Omega của mình ngã xuống như vậy sao?
Ah ah ah ah ah -
Bọn họ ....!Bọn họ ...ôm- lên xoay vòng .....hôn một cái.
Lý Vũ ngây ngốc khi nhìn ở góc trên cùng bên phải của đoạn video được ghi hình.
Số người xem trực tuyến: 5,7 triệu.
Khi hai người ôm nhau và logout, phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu đóng cửa và đồng hồ đếm ngược — đám đông cuối cùng nhận ra rằng họ điên cuồng đập quà tặng.
Chỉ trong mười giây, tinh vân chiến hạm , tàu vũ trụ, tàu chiến, pháo đài vũ trụ v.v.
đã bay đầy trời, quả cầu năng lượng còn đếm nhiều hơn nữa.
Hàng chục nghìn, ngay trước khi kết thúc đếm ngược — giây, quà tặng tích lũy được khoảng — một triệu đồng tinh tế tiền.
Tôi là bé ngoan !
Mười giây nhận được một triệu phần thưởng?
Trước đây chưa từng thấy đi?
Video kết thúc , Tôn Tiến thu hồi màn hình ảo, chọc chọc khuôn mặt đang khiếp sợ của Lý Vũ , hỏi: "Cậu và Phá Quân là đồng đội, vậy cậu có biết người đàn ông tóc bạc là ai không?"
Lý Vũ hoàn hồn, cổ quái mà liếc mắt nhìn Tôn Tiến , cảnh giác hỏi: “Cậu… sao lại hỏi người đàn ông tóc bạc kia làm gì ?”
Tôn Tiến nheo mắt: “Cậu quả nhiên biết.”
Lý Vũ nhún vai và tiếp tục vào lớp. "Biết thì thế nào? Cậu sẽ không thích Phá Quân đi ? Ha, tôi khuyên cậu nên phá tan ý tưởng này càng sớm càng tốt."
Tôn Tiến bất mãn nói : "Tôi yêu thích Phá Quân là không sai, nhưng tôi là một fan hâm mộ nghề nghiệp tinh khiết.
Hỏi một chút có sao đâu? Lẽ nào người đàn ông đó có thân phận đặc biệt sao?”
Lý Vũ lộ vẻ nghi hoặc. Người hâm mộ nghề nghiệp? Những người hâm mộ nghề nghiệp có phải là những người đồn thổi?
"Không phải đã xem phát sóng trực tiếp sao? Hai người ôm hôn nhau, vậy còn hỏi gì nữa? Đương nhiên hắn là bạn đời của Phá Quân rồi!"
"Bạn đời?" Tôn Tiến tròn mắt.
Chờ đã, Phá Quân không phải chỉ mới thành niên thôi sao?
Thậm chí ngay cả bạn đời cũng có rồi ?
Lý Vũ buông tay ,đem nghi hoặc của Tôn Tiến siết chết từ trong tả lót , kiên quyết không để nó nảy mầm và lớn lên.
Tôn Tiến còn muốn nói điều đó, nhưng hắn đã sững sờ và nhìn thẳng vào phía xa.
“Đi, cẩn thận giáo viên sẽ phạt cậu nếu cậu đến muộn.” Lý Vũ quay đầu nói.
Tôn Tiến chỉ về phía trước, chết lặng.
Lý Vũ bối rối, nhìn về hướng Tôn Tiến chỉ, sau đó, hắn cũng câm như Tôn Tiến.
Cách họ ba mươi mét, người đàn ông tóc bạc và thiếu niên tóc đen quen thuộc dắt tay nhau đi trên đường.
"Anh họ? Chị dâu?" Hắn thì thào, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có hắn có thể nghe thấy.
Nhân tiện, hôm qua chị dâu nói rằng cậu ấy đã nhận được giấy báo nhập học từ Học viện Quân sự Vấn Thiên và sẽ báo cáo với học viện vào ngày hôm nay.
Đúng lúc này, anh họ và chị dâu của hắn đi cùng nhau, hiển nhiên là anh họ đang cùng chị dâu làm thủ tục nhập học.
Hắn ...!có nên đến và chào không?
Liếc nhìn Tôn Tiến đang ở bên cạnh mình với vẻ mặt kích động, hắn mím môi ,bỏ qua .
Lâm Hân ở học viện Hoa Đông chính là học hệ người máy, sau khi đến trường Cao đẳng Vấn Thiên, cậu tự nhiên cũng lựa chọn hệ người máy.
Lý Diệu đưa cậu đến văn phòng của chủ nhiệm khoa hệ người máy .
Người đàn ông trung niên mặc quân trang màu trắng vẻ mặt nghiêm túc, không để ý tới nguyên soái bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thiếu niên.
Lâm Hân theo thói quen đưa hai tay ra sau lưng, như trước ở trước mặt huấn luyện viên học viện ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn thẳng , để cho người đàn ông trung niên kiểm tra.
Lý Diệu ngồi ở trên ghế, chậm rãi cầm chén trà, không chút nào lo lắng đứa nhỏ nhà mình không chịu nổi bài kiểm tra của nhủ nhiệm khoa .
Sau một lúc, Tần Hồng, chủ nhiệm khoa người máy, thu hồi ánh mắt, tiêu tán áp lực tinh thần, hỏi Lâm Hân : "Vì cậu là học sinh được hiệu trưởng đích thân thừa nhận, tôi đương nhiên không có phản đối.
Bất kể là cậu là O hay A, đều phải thực hiện quá trình đào tạo đến cùng, và cậu không bao giờ được phép bỏ dở giữa chừng cho đến khi cậu tốt nghiệp thành công.
"
Lâm Hân hơi căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc và kiên trì trả lời:" Tôi sẽ không bỏ dở, tôi muốn trở thành một chiến sĩ cơ giáp.
"
Tần Hồng nhìn thấy tinh thần chiến đấu cao độ trong đôi mắt đen của thiếu niên, tán thưởng nói: "Được rồi! Tôi hi vọng cậu sẽ làm theo lời mình nói."
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau