Hạ Nhất Dung nghiêng người cho Nhiếp Trinh vào phòng trước, khóa cửa rồi khoanh tay dựa vào cửa, ngước lên nhìn anh, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ mồn một trong mắt.
Làm gì có bút máy nào, từ trước đến nay Nhiếp Trinh chưa bao giờ dùng bút máy cả.
Không có Hạ Nghị Lâm ở bên cạnh nói chêm chọc cười, thoạt trông Nhiếp Trinh có hơi bứt rứt mất tự nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh kéo ghế ngồi xuống rồi lại đứng lên, lúc chạm phải ánh mắt của Hạ Nhất Dung thì lại hốt hoảng quay sang chỗ khác.
Trong lòng Hạ Nhất Dung cũng ngổn ngang trăm mối, quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Hơn một tháng không gặp mà dường như cát bụi trở về với cát bụi, thật chẳng ngờ được cũng có ngày họ gặp nhau mà lại rơi vào bầu không khí ngượng nghịu thế này.
Thế nhưng vừa nghe thấy giọng anh, thấy bóng hình anh, nỗi ấm ức và buồn bã ngay lập tức đâm chồi nảy lộc, trói chặt toàn thân cô khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi.
Cô muốn lảng tránh tình cảnh này, giờ đây cô cũng có phần không kiên nhẫn nổi.
Việc anh đi Lực lượng gìn giữ hòa bình đã là điều chắc chắn, cô cũng không muốn bản thân rơi vào cảnh đau khổ chờ đợi thật đáng thương ấy.
Cô sẽ không ngóng trông mong mỏi vào câu "Khi nào thế sự ổn định anh sẽ đến tìm em", để rồi chết vì chứng trầm cảm như mẹ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ sẽ có tương lai, cô cũng mong chờ một tương lai tốt đẹp sẽ đến với mình.
Nhưng chuyện của tương lai thì để mai này tính.
Hạ Nhất Dung thấy miệng mình khô khốc, muốn nốc một ngụm rượu trái cây đá, những bọt khí nhẹ nhàng, nhỏ li ti nảy lên nảy xuống trong miệng, cô cũng sẽ có được giây phút nhẹ nhàng trong chốc lát.
"Sao lại chặn ban công?"
Nhiếp Trinh vốn định tới đây mà không nói cho ai biết, mặc dù chẳng biết nói gì khi gặp nhau nhưng vẫn muốn được gặp cô một lần. Khổ nỗi lúc ra ban công lại nhìn thấy dãy chậu hoa được dùng để ngăn cách ban công về mặt hình thức đang được xếp ngay ngắn bên nhà anh.
Nơi đó mới xây gạch, gần như chồng lên nhau đến đỉnh, chính thức ngăn chặn ban công nối liền giữa hai nhà.
Đó là những lát gạch đá màu xám sẫm, xi măng mới khô một nửa.
Có thể anh chỉ cần đá mạnh một phát là bức tường ngăn cách này sẽ sụp đổ ngay.
Thế nhưng anh không còn sức lực nào để giơ chân lên nữa, chỉ biết cúi gập người xuống, nỗi đau bóp nghẹt con tim tưởng chừng làm anh rơi lệ.
Hạ Nhất Dung không trả lời, cúi gằm mặt xuống đất, tóc cũng rủ xuống và che đi hơn nửa gương mặt cô, khiến cho Hạ Nhất Dung chỉ nhìn thấy một phần chiếc cằm trắng muốt, mịn màng của cô.
Từ trong thâm tâm anh muốn hỏi cô một câu rằng tại sao lại chặn hai ban công với nhau. Chính bản thân anh biết rõ câu trả lời nhưng vẫn ngoan cố muốn hỏi.
Chẳng qua là viện cớ để có thể thăm cô, nói đôi ba câu với cô mà thôi.
Nhiếp Trinh ngồi xuống, xoay bàn lại, thuận tay cầm một cây bút lên.
Đột nhiên.
"Anh viết giấy cam đoan với em nhé."
Lúc này, Hạ Nhất Dung ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.
"Không, em muốn giấy cam kết thi hành quân lệnh."
Hạ Nghị Lâm chờ muốn dài cổ mà vẫn không thấy hai người xuống, anh ta đang định đi lên bắt người thì bị Chu Thanh Thanh cản lại.
"Hai đứa nó sắp đi rồi, để bọn nó nói chuyện một lúc đi."
Hạ Nghị Lâm làu bàu: "Hai đứa nó thì có gì đâu mà nói, Nhiếp Trinh thân với em nhất!"
Hạ Nghị Lâm thua rất nhiều lần, bị phạt uống rượu nhiều nên đã ngà ngà say, giọng điệu cũng y hệt đứa trẻ cáu kỉnh.
Chu Thanh Thanh kéo anh ta ngồi xuống, cười bảo: "Hai anh em chơi với nhau mà cũng say được nữa."
Hạ Nghị Lâm ngượng ngùng: "Tiểu Dung may mắn quá trời, chơi mấy trò này em không thắng con bé nổi."
Sợ Chu Thanh Thanh không tin, anh ta lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Chị dâu, con bé may mắn thật đó!"
Thật lâu sau, Chu Thanh Thanh mới đáp lại: "Vậy à?"
Vừa dứt lời, Nhiếp Trinh xuống cầu thang trước, Hạ Nhất Dung đi sau vài bước với một tờ giấy trên tay, nhảy tung tăng xuống lầu.
Hạ Nghị Lâm ngồi ở xa chỉ về phía cô: "Đi đứng không lo nhìn đường mà cứ nhảy tâng tâng, ngã thì đừng trách ai."
Hạ Nhất Dung cũng không giận anh ta, gấp tờ giấy đang cầm lại, cất vào túi, môi nở nụ cười tươi rói, vẫn hí ha hí hửng vượt qua Nhiếp Trinh, đi xuống.
Giữa tháng tám, Nhiếp Trinh về nhà thì bắt gặp Hạ Nghị Tố đang chuyển rượu ra khỏi xe.
Anh ta gọi với anh: "Ông nội Nhiếp thích ngọt đúng không, cậu mang rượu trái cây này về cho ông ấy thử nhé?" Rồi lại buồn cười bảo như sầu não lắm: "Tiểu Dung mê rượu trái cây rồi, chẳng biết độ cồn 3% uống ra được tương lai gì nữa."
Hạ Nghị Tố choàng vai bá cổ Nhiếp Trinh, lấy làm ngạc nhiên: "Sao bây giờ vai cậu rộng thế?"
Đoạn anh ta lải nhải tiếp: "Con gái dễ dỗ thật, hôm qua anh chê Tiểu Dung phơi nắng quá da ngăm hơn nên xấu, nó nhăn nhó ngúng nguẩy với anh ngay, hôm nay gọi điện về, nói đem Suntory về cho nó thì nó vui đến mức quên khuấy chuyện đó ngay."
Hạ Nghị Tố đã lắm mồm lại còn thích nói, không có ai cản là nói một thôi một hồi không chịu ngừng. Bình thường Nhiếp Trinh chỉ ậm ờ dăm ba câu cho có rồi chạy lấy người, vậy mà hôm nay lại kiên nhẫn đến lạ, lần đầu tiên trả lời anh ta: "Vậy hả?"
Thế là Hạ Nghị Tố được đà bật máy hát: "Chứ sao! Ta nói chứ Tiểu Dung tốt lắm đấy! Hồi trước cậu dạy thêm cho con bé, anh còn tưởng Tiểu Dung hơi thích cậu nên vui quá trời."
Anh ta huých vai Nhiếp Trinh: "Ôi, cậu mà không phải đi Lực lượng gìn giữ hòa bình thì tôi còn định tác hợp cho hai người nữa cơ."
Hạ Nghị Tố rướn nửa người vào cốp xe sau để tìm đồ, tông giọng thấp hơn: "Dạo này nó cứ ra khỏi nhà, ngày nào cũng gặp mặt bạn bè, anh đoán toàn là thằng nhóc Chu Thiếu Du kia rủ cả, lòng Tư Mã Chiêu mà, ai chả biết."
Cuối cùng, Hạ Nghị Lâm chuyển thùng rượu trong cùng ra ngoài, Nhiếp Trinh đón lấy.
"Em không thích cậu ta."
Hạ Nghị Tố gật đầu đồng ý: "Anh cũng không thích."
Hạ Nghị Tố mang về ba vị rượu trái cây, có một loại Hạ Nhất Dung chưa thử bao giờ là rượu mơ.
Anh ta dạy Hạ Nhất Dung thêm đá vào sẽ ngon hơn, quả nhiên Hạ Nhất Dung thử xong mê đứ đừ, nốc hết lon này đến lon khác.
Hạ Nghị Tố bật cười: "Dạo này em thành bợm rượu rồi nhỉ, nhét đầy cả tủ lạnh."
Hạ Nhất Dung tu một hớp rượu trái cây lạnh nhưng rồi lại rụt cổ vì quá lạnh, lè lưỡi: "Rượu này tên là Hơi Say, hơi say dễ ngủ cực, lên giường nằm một phát là ngủ lúc nào không hay luôn."
Thím Trần kế bên khuyên nhủ: "Không nên uống nhiều quá đâu, gần đây Tiểu Dung bị cảm vẫn chưa khỏi mà, sáng nay Tư lệnh còn hỏi thăm cháu nữa đấy."
Hạ Nhất Dung bĩu môi bỏ ngoài tai lời khuyên của bà ấy, uống thêm ngụm nữa.
Bình thường buổi tối cô uống một lon là cùng, hôm nay uống những hai lon nên đầu óc xây xẩm hơn chút đỉnh.
Hạ Nhất Dung thầm chửi mình đúng là vô dụng, người ta chỉ ngà ngà say thôi, còn cô mới uống có hai lon đã chuếnh choáng rồi.