Biển thủ

Nhiếp Trinh nằm trên giường, gối tay lên đầu bần thần nhìn trần nhà.
 
Nhớ lại trước đây Hạ Nhất Dung từng cằn nhằn đèn phòng anh quá chói, sau này anh mới đổi sang loại đèn vàng ấm áp này.
 
Tiếng điện thoại rung ngắn nhưng dồn dập vang lên, cứ lặp đi lặp lại bốn lần liên tiếp như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiếp Trinh lười nhúc nhích, điện thoại của anh vẫn còn đang nằm trong balo. Kể từ khi Hạ Nhất Dung nói không muốn chờ, mặc dù cả hai đều không nói gì nhưng đều không hẹn mà cùng xa cách nhau, điện thoại của anh đã im hơi lặng tiếng lâu lắm rồi.
 
Trước đây, mỗi lần cuộc huấn luyện kết thúc là trong điện thoại anh luôn có mấy trăm tin nhắn mới chưa đọc.
 
Cô không cần biết anh có nhận được và trả lời kịp thời hay không mà vẫn kể với anh hôm nay nắng to, cô vờ bị bệnh để trốn tiết thể dục; kể rằng tình cảm giữa Hạ Nghị Dương và Chu Thanh Thanh càng ngày càng gắn kết, sáng sớm cô dậy bắt gặp Hạ Nghị Dương ôm Chu Thanh Thanh trước khi ra ngoài; thỉnh thoảng lại nửa thật nửa giả chê anh như một người bạn trai người máy vậy.
 
Đã bao lâu anh không nhận được tin nhắn của Hạ Nhất Dung, thế nhưng khung chat với cô vẫn còn nằm trên đỉnh danh sách liên lạc gần đây.
 
Nhiếp Trinh nhấn vào khung chat vô số lần, nhưng chỉ bần thần nhìn ngắm nó.
 
Anh thầm nghĩ, anh xứng đáng bị đối xử như thế. Anh lấy lập trường gì mà đòi hỏi Hạ Nhất Dung phải thấp thỏm nơm nớp chờ mình những hai năm khi không thể gặp được anh, thậm chí không thể liên lạc với anh chứ?
 
Cô phải sống tốt hơn mới được. Sống tốt hơn anh mới được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng "rùm rùm" lại vang lên.
 
Cuối cùng Nhiếp Trinh cũng chịu trở mình, đứng lên, đi chân trần tới bàn, cầm balo lên mò mẫm điện thoại ra.
 

Anh bỗng trợn tròn mắt.
 
"Nhiếp Trinh, sao hôm nay em uống rượu rồi mà vẫn không ngủ được?"
 
"Em đè giấy cam kết thi hành quân lệnh dưới gối rồi."
 
"Là giấy cam kết thi hành quân lệnh đó, anh không làm được là đi đời nhà ma."
 
"Hai năm lâu quá, có rượu gì uống vào mất trí nhớ được không, để em tạm quên anh đã."
 
Câu cuối cùng.
 
"Khi nào anh xong đến tìm em, em nhớ lại là xong."
 
Tay anh run rẩy, anh gọi điện cho cô.
 
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
 
Cô khẽ "ưm" một tiếng.
 
Nhiếp Trinh hơi nín thở. Đã bao nhiêu lâu, đã bao nhiêu lâu anh không được nghe tiếng nỉ non mềm mại này của cô?
 
"Nhiếp Trinh, anh đang ở đâu vậy?"
 
Dường như lạc giữa giấc mộng êm đẹp, anh nghe thấy mình trả lời thật khẽ khàng: "Anh đang ở nhà."
 
Hình như cô trở mình: "Lâu lắm rồi anh không ôm em, sao anh không đến ôm em hả?"
 
"Được, em chờ anh một lát."
 
Trái tim Nhiếp Trinh đập thình thịch như tiếng sấm rền, máu nóng dâng trào như tên nhóc miệng còn hôi sữa chưa trải sự đời.
 
Anh đột nhiên hiểu tại sao bức tường giữa hai ban công cao ơi là cao nhưng lại chừa một khoảng bằng nửa người rồi.
 
Cô đã để lại đường cứu chữa cho cuộc tình của hai người!
 
Nhiếp Trinh bò qua một cách dễ dàng, rồi lặng lẽ đáp xuống đất.
 
Anh mở cửa ban công, Hạ Nhất Dung đang ngồi trên thảm trải sàn, hơi sửng sốt khi thấy anh đột nhiên xuất hiện.
 
Nhưng rồi cô tươi cười hớn hở nhìn anh tiến về phía mình, sau đó ôm ghì lấy anh bằng cả chân lẫn tay.
 
Nhiếp Trinh khuỵu gối cúi xuống, nửa thân trên thành một hình cung bao bọc lấy cô.
 

Cô đu trên người anh hệt một chú Koala, vùi mặt vào lồng ngực anh mà dụi đi dụi về, tóc trên đỉnh đầu bù xù cả lên.
 
Cô thì thầm: "Nhiếp Trinh, Nhiếp Trinh."
 
Anh lấy tay làm lược, vuốt lại tóc trên đỉnh đầu cho cô, đáp: "Ừ."
 
Cảnh tượng lạ lẫm lại quen thuộc ấy khiến cho Hạ Nhất Dung sực nhớ ra điều gì.
 
Cô buông anh ra, chống tay lên thảm trải sàn đằng sau, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Không đúng, anh phải đi."
 
Nhiếp Trinh im lặng.
 
Cô bổ sung thêm câu nữa: "Hừm, em cũng phải đi."
 
Hạ Nhất Dung chìa tay ra chọt ngực Nhiếp Trinh, ngón tay cô mềm mại nhưng anh lại ngỡ đó là một thanh kiếm sắc nhọn, mỗi lần cô chọt là một lần đâm ra máu thịt.
 
Cô chậm rãi nằm ra sàn nhà, lẩm bẩm như đang thề: "Em không thèm ngốc nghếch chờ anh đâu, anh có biết không?"
 
"Em không giống mẹ em đâu, bà ấy quá khờ."
 
Tuy Nhiếp Trinh chẳng thể nào kìm nổi sự đau đớn đang giằng xé cõi lòng mình nhưng vẫn đáp lại lời cô nói.
 
Hạ Nhất Dung lại nhổm dậy, cười khúc khích hôn lên má anh, lúc thốt lên câu tiếp theo thì giọt nước mắt cũng lăn dài trên má: "Em thật sự thích anh nhiều lắm, khi nào anh xong việc hẵng đến tìm em được không?"
 
Cô ôm lấy gương mặt lạnh lẽo của anh, thơm cả má bên kia nữa, rồi cô nhắm nghiền mắt, lệ tràn mi, chảy xuống dọc theo gò má Nhiếp Trinh.
 
Hạ Nhất Dung chỉ rơi hai giọt nước mắt, lát sau nhẹ nhàng đẩy Nhiếp Trinh nằm ra sàn nhà như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
 
Chẳng biết có chuyện gì làm cô buồn cười mà lại cười phá lên, thật lâu sâu mới bò dậy, vừa càu nhàu vừa leo lên người Nhiếp Trinh, đè anh dưới thân mình.
 
Sau đó, cô chống người ngồi trên bụng dưới Nhiếp Trinh như một nữ tướng quân oai phong, thô bạo giật áo sơ mi của anh nhưng giằng co cả buổi vẫn không kéo ra được, còn mình lại trề môi la hét tay đâu.
 

Cổ Nhiếp Trinh đã đỏ bừng vì bị siết chặt nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
 
"Em định làm gì?"
 
Hạ Nhất Dung nghiêng đầu cười: "Làm một nháy trước khi chia tay."
 
Nhiếp Trinh quay mặt đi, anh không muốn nghe thấy từ này bèn đanh giọng uốn nắn cô: "Không có chia tay."
 
Hạ Nhất Dung nhíu mày, mũi cũng chun lại như thể không hiểu tại sao, sau khi hiểu ra thì xua tay: "Ôi thôi thôi, sao cũng được, thế là ịch trước khi chia tay!"
 
Nhiếp Trinh thở hắt ra: "Đừng chửi thề."
 
Không ngờ chơi một hồi lại tạo cho cô thói chửi thề, cái gì cũng dám nói.
 
Hạ Nhất Dung cúi đầu, tóc cô rơi trên mặt Nhiếp Trinh, cô vẫn còn đang loay hoay với việc cởi cúc áo.
 
"Biết rồi."
 
Nhiếp Trinh ngẩng đầu nhìn cô, hai má cô hồng hồng, đáng yêu hệt như lúc thấy cô uống rượu đào lúc trước.
 
Cô không mặc đồ lót, hai bầu ngực gần như kề sát bên cằm anh.
 
Anh chỉ bối rối một lát rồi nắm tay cô cởi áo sơ mi của mình ngay: "Anh giúp em."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận