Trời tờ mờ sáng, Nhiếp Trinh khe khẽ nhấc cánh tay Hạ Nhất Dung ra.
Cô luôn thích ôm vai hoặc cánh tay của anh trong lúc ngủ.
Anh mặc quần áo vào lại đàng hoàng rồi ngồi quỳ chân bên giường, in nụ hôn đầy yêu thương lên thái dương của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm nay, cô ngủ rất say.
Vậy mà anh lại thức trắng suốt đêm không ngủ, mải mê ngắm nhìn khuôn mặt của cô, hồi tưởng lại những kỷ niệm mấy năm ngắn ngủi ở bên cô còn lưu dấu trong tâm trí của anh.
Hai người họ mây mưa dữ dội ngoài sức tưởng tượng, ga giường nhăn nhúm hết cả, vết bẩn dây ra khắp mặt thảm, lúc anh đặt cô ngồi lên mặt bàn, cô còn tiện tay vứt những món đồ để bên cạnh đi, rướn cao cổ ngân nga.
Anh đành phải bịt chặt miệng cô lại.
Cô cực kỳ hưng phấn, mút chặt đầu lưỡi của anh không chịu buông ra.
Không biết đến khi cô tỉnh dậy, trông thấy búp bê và nến thơm mà mình nâng niu như báu vật bị vỡ hỏng, liệu cô có trách tội anh không.
Sau khi làm xong, cô nằm thư giãn trên người anh, dường như chợt tỉnh táo trở lại, đôi mắt long lanh nước của cô ánh lên vẻ lanh lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hôn lên vị trí trái tim của anh như thể một phần thưởng: “Thoải mái quá.”
Sau đó, cô uể oải nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị.
Nhiếp Trinh nằm yên một chỗ không nhúc nhích, giường nệm bên dưới người anh đều đã ướt hết.
Trong không khí quanh quẩn một thứ mùi mãi không tan đi, toàn thân anh cảm thấy dễ chịu, trên người anh là cơ thể dịu êm như làn nước của Hạ Nhất Dung.
Tất cả đều gợi nhắc anh nhớ đến cuộc mây mưa mất kiểm soát vừa rồi.
Anh bế Hạ Nhất Dung đi tắm rửa. Cô đã mệt lắm rồi nên chẳng buồn hé mắt ra nữa.
Hạ Nhất Dung chỉ mở mắt ra nhìn anh đúng một lần lúc anh mới bế cô lên, nhận ra là anh thì vui vẻ cười: “Nhiếp Trinh, lâu lắm không thấy anh tới thăm em.”
Sau đó, cô tựa vào bờ vai của anh, yên tâm giao bản thân mình vào vòng tay của anh.
Nhiếp Trinh thả cô vào trong bể nước, tách chân cô ra, tắm rửa nửa người dưới cho cô.
Dòng nước chảy qua mép hoa làm nó run lên khe khẽ, anh nhẹ nhàng tách mở cánh hoa ra, cẩn thận rửa sạch dịch nhầy bên trong.
Anh đang định đưa ngón tay vào sâu hơn thì bị Hạ Nhất Dung xô ra.
Có vẻ như cô đã tỉnh lại, cô lạnh lùng bảo với anh: “Anh đừng mơ hão, giờ anh đừng hòng đụng được vào em!”
Cô khoanh tay nhìn anh ở trần đứng giữa bể nước, mở miệng khiêu khích: “Các chị em hay kháo nhau rằng học sinh cấp ba là lợi hại nhất, càng lớn tuổi lại càng bất lực, hai năm nữa…”
Nhiếp Trinh không chờ cô nói tiếp, anh đập tay xuống mặt nước chẳng khác gì một tia sét bổ xuống làm mặt nước nổ tung.
Những giọt nước vỡ tan ra, bắn tung tóe lên khắp mặt Hạ Nhất Dung.
“Em bớt chơi với mấy người nói chuyện không biết chừng mực là gì ấy đi.”
Cứ để cô nói tiếp thì chắc chẳng còn chuyện gì cô không dám nói nữa. Sắc mặt Nhiếp Trinh lạnh như băng.
Hạ Nhất Dung rụt đầu lại, thập sâu cổ xuống dưới nước, co chân lên đá vào ngực anh.
“Em lạnh rồi, cũng buồn ngủ lắm rồi, em muốn đi ngủ.”
Người chọc giận anh là cô, người làm nũng với anh cũng là cô nhưng anh lại hoàn toàn bó tay chẳng làm gì nổi cô, chuyện gì cũng cam lòng chịu đựng.
Tới tận tám giờ hơn, Hạ Nhất Dung vẫn chưa dậy, thím Trần đã nhìn lên trên tầng mấy lần, lẩm bẩm: “Hôm qua Tiểu Dung còn phàn nàn hễ đám chim cất tiếng hót vào buổi sáng là không ngủ nổi nữa, sao hôm nay lại ngủ lâu vậy nhỉ.”
Chu Thanh Thanh đang ăn bánh mì nướng, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Để cháu ăn sáng xong lên đó xem thử xem sao.”
Thím Trần cười: “Các cô gái còn trẻ đều thích ngủ nướng, hồi chúng ta còn trẻ cũng đều như vậy. Chỉ có điều, buổi sáng lúc tư lệnh đi ra ngoài đã dặn thím phải giám sát Tiểu Dung uống thuốc. Cháu mới tới đây nên không biết chứ cô bé này nhõng nhẽo lắm, lúc cô bé mới tới đây, chê đắng nên không chịu uống thuốc, còn lén lút đổ thuốc đi làm mọi người cãi nhau ầm ĩ …”
Chu Thanh Thanh liếc xéo thím Trần một cái, thím Trần mới im miệng.
Sau khi Chu Thanh Thanh cũng đã đi ra ngoài rồi, thím Trần đợi một lát vẫn không thấy Hạ Nhất Dung dậy, nghĩ đến chuyện phải giám sát cô uống thuốc buổi sáng nên bà ấy bèn bê nước và thuốc lên trên tầng.
Thím Trần nhẹ tay mở cửa ra, đi vào phòng, thấy đúng là Hạ Nhất Dung vẫn đang ngủ say, cuộn tròn người nằm trong chăn y như một chú tôm trong khi điều hòa không khi trong phòng lại để mức nhiệt thật thấp, bà ấy lại lẩm bẩm: “Ôi chao, sao còn chưa hết cảm đã bật điều hoà không khí lạnh như thế này rồi.”
Đầu giường để cốc nến thơm bị vỡ tan tành và con búp bê bị mẻ cạnh, cốc thủy tinh đựng nến được ghép lại đầy đủ, để trên một mặt phẳng.
Thím Trần đang định dọn mảnh thủy tinh vỡ vứt đi nhưng rồi lại dừng lại: “Giữ mảnh thủy tinh vỡ lại làm gì chứ, lỡ chẳng may đứt tay thì sao?”
Thím Trần đứng nói luyên thuyên một hồi vẫn không thấy Hạ Nhất Dung có phản ứng gì mới lấy làm lạ, bước lại gần rồi la lên: “Sao trán lại ra nhiều mồ hôi thế này.”
Bà ấy sờ thử mới biết cô lại bị sốt trở lại rồi.
Lần này, Hạ Nhất Dung sốt liền hai ngày mới khỏi.
Cô kéo danh sách tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, thấy có tin nhắn của Vu Ái Ái, Chu Thiếu Du và Giang Thần.
Cô kéo xuống thêm một chút thì thấy khung chat với Nhiếp Trinh.
Cô mượn hơi rượu, cố tình phớt lờ vấn đề giữa hai người, giả ngu với anh như thể không hề có chuyện gì.
Không biết anh có nghĩ rằng cô say thật không.
Hạ Nhất Dung biết rõ một sự thật.
Người chớm ngấm men say chính là người giả vờ say giống thật nhất.