Ở một quốc gia nào đó vừa mới trải qua chiến tranh Trung Đông, gió từ Địa Trung Hải thổi rít tới mang theo vị mặn của muối biển nhưng vẫn nóng nực và khô rang.
Suốt mấy năm trời, ngọn lửa chiến tranh đã thiêu rụi tất cả mọi thứ ở nơi này, khắp nơi là những đống đổ nát, hiếm thấy còn sót lại công trình kiến trúc nào nguyên vẹn, duy chỉ có tòa giáo đường trong thành phố là vẫn còn đứng sừng sững, vươn mình thẳng tắp, cao vút.
Chính quyền thay đổi, lực lượng vũ trang phiến loạn ở địa phương được dịp mạnh lên, một số thế lực nước ngoài thừa cơ xâm nhập vào mảnh đất này. Nhiếp Trinh đóng quân ở đây cùng với đội quân đồn trú, nhiệm vụ hằng ngày của anh là tuần tra, giúp đỡ kiến thiết lại thành phố, rà phá bom mìn, đương nhiên cũng không thể tránh được chuyện giao tranh trực diện với các đội quân phiến loạn có vũ trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu trời ở đây cao vời vợi, anh nằm trên mái nhà chỉ còn sót lại một nửa, ngẩn người chăm chú nhìn bầu trời không có lấy một bóng chim nào.
Côn trùng bay vo ve lại gần, đáp xuống mặt anh, tìm kiếm những giọt máu tươi ngọt ngào.
Anh cứ làm như thể không hề phát hiện ra nó, mãi tới khi bị cắn, anh mới bực bội xua nó đi.
Sáng nay, lúc đi tuần tra, đồng đội của anh giẫm phải mìn tự chế, bị nổ bay ngay trước mặt anh, máu tươi bắn lên tung tóe cùng với bụi đất.
Lúc bọn anh chạy tới, người đồng đội này ôm bẹn la đau, toàn bộ phần chân bên phải đã biến mất, nổ thành năm bảy mảnh, không thể ghép lại nguyên vẹn được nữa.
Tới tận khi làm sạch xong khu vực đó, xác nhận không còn sót lại trái bom mìn nào nữa, Nhiếp Trinh mới phát hiện ra cổ mình hơi dính nhơm nhớp, anh lần theo vết dính bẩn này sờ lên trên thì hóa ra có một mảnh mìn nổ găm vào mặt anh.
Anh tiện tay nhổ nó ra, vết thương sâu chừng một đốt ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lâu, mọi người đều đã quen với những vết thương như thế này nên chỉ cười trêu khuôn mặt này của Nhiếp Trinh sẽ bị để lại sẹo.
Anh cũng cười, quệt ngón tay chùi vết máu đã khô một nửa bong ra thành những mảnh vụn.
Anh hơi buồn phiền, làm thế nào bây giờ, trong quân lệnh trạng đưa cho Hạ Nhất Dung, điều số một chính là phải lành lặn, đầy đủ tay chân.
Lúc ấy, cô cầm quân lệnh trạng xem một lúc lâu rồi đưa trả lại cho anh, bảo anh viết thêm yêu cầu “không được hủy dung” vào sau vế lành lặn, đầy đủ tay chân.
Lành lặn, đủ tay chân là đã khó lắm rồi, mặt mày có bị hủy dung hay không thì phải xem vận may lớn đến đâu.
Kể từ khi tới thế giới hoàn toàn xa lạ này, tất cả những ký ức trước đây nhanh chóng mai một khỏi tâm trí của anh bằng tốc độ ánh sáng, ngay cả Hạ Nhất Dung cũng chỉ còn là một hình ảnh hư ảo, mờ mịt mà ít khi nào anh nhớ tới. Anh không thể không thừa nhận, khi đối mặt với chiến tranh, tình cảm cá nhân thực sự nhỏ bé đến mức dường như vô hình.
Khi thức phải luôn trang bị vũ khí đầy đủ trên người, khi ngủ phải để súng ngay bên cạnh. Tổng chỉ huy nói thế lực quân phiến loạn lớn nhất ở đây là lực lượng nhận được sự hậu thuẫn của quân Mỹ, dạo gần đây bọn chúng đang nóng lòng muốn nổ súng, rất có khả năng sẽ tập kích bất ngờ vào ban đêm.
Người ở nơi này thích nổ súng vào ban đêm nhất. Dường như ánh lửa bừng lên trong đêm tối khiến bọn họ thấy phấn khích hơn.
Nhiếp Trinh trở mình, mải mê không biết chán, lục tìm những hình ảnh có liên quan tới Hạ Nhất Dung trong trí nhớ của mình.
Anh không nhớ nổi tâm trạng của mình khi viết quân lệnh trạng là như thế nào, tại sao lại viết ra chuyện mà bản thân anh biết rõ là không thể như thế.
Lúc anh viết đơn xin gia nhập lực lượng gìn giữ hòa bình, anh vốn được phân tới châu Phi.
Tuy nhiên, trước khi anh lên đường lại bất ngờ có lệnh điều động, điều anh tới Trung Đông. Lúc biết chuyện này, ông nội tức quá bật cười: “Không ngờ tầm ảnh hưởng của cậu ta lại lớn như vậy, thế này thì nếu như ở lực lượng tên lửa chẳng phải là sẽ bị cậu ta chơi cho ra bã hay sao?”
Trái lại, anh lại không thấy có vấn đề gì, thậm chí anh còn nghĩ rằng Trung Đông ở gần nước Anh hơn một chút.
Anh lấy điện thoại ra, ghi vào trang ghi chú: Đêm ngày mười một tháng ba, anh Nghiêu bị nổ bay chân phải. Anh nghĩ, lần sau, không thể cứ em cười với anh là chuyện gì anh cũng nghe theo em được. Cả ngày hôm nay anh cứ nghĩ mãi phải ăn nói thế nào với em về vết sẹo trên mặt, tất cả là vì bị em lừa ghi thêm câu “không được hủy dung”. Anh nghĩ nguyên một ngày mà vẫn không nghĩ ra phải giải thích với em như thế nào. Nếu em biết anh Nghiêu bị vụ nổ hất bay ngay trước mặt anh sang bên kia đường, đùi phải liên tục chảy máu, chắc chắn em sẽ không để bụng vết sẹo nhỏ này của anh. Thế nhưng, anh lại không thể để em biết chuyện này, bởi chắc chắn chuyện này sẽ làm em sợ. Tối nay, anh không sao ngủ được, em đã vào năm học được hai tháng rồi. Triết học khó lắm phải không? Nếu thấy bực bội thì cứ trút giận lên Hạ Nghị Lâm ấy. Trước khi đi, anh đã nói với cậu ấy rồi, chắc hẳn cậu ấy đã có nhận thức sâu sắc hơn về trách nhiệm của một người anh trai. Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc anh sẽ tới gặp em.
Ở Luân Đôn, đúng là Hạ Nhất Dung đang nổi giận với Hạ Nghị Lâm.
“Hạ Nghị Lâm, sao anh ăn pizza xong không vứt hộp đi!”
Hạ Nghị Lâm ngầm muốn cãi lại cô. Ban đầu, anh ta muốn thuê giúp việc chăm lo việc nhà, dù sao anh ta cũng là người kém cỏi không có khả năng tự lo liệu cuộc sống của mình.
Thế nhưng, Hạ Nhất Dung lại nổi hứng, nói không cần thuê người giúp việc, cô phải nhân cơ hội này rèn luyện tay nghề nấu nướng.
Hai tháng qua, Hạ Nghị Lâm toàn ăn bánh bao và sủi cảo cấp đông hâm lại.
Lần duy nhất anh ta được ăn bánh kem ga-tô là vì Hạ Nhất Dung đến sinh nhật nên rủ lòng từ bi nướng một chiếc bánh bông lan, đổi lại, anh ta phải mua cho cô một món đồ của Chanel.
Hạ Nghị Lâm đang điên cuồng bấm máy chơi game cầm tay, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình nên hơi bực bội vì bị Hạ Nhất Dung làm phiền, ảnh hưởng tới tốc độ chơi game.
Anh ta nhớ Nhiếp Trinh nói, Hạ Nhất Dung còn nhỏ tuổi, chỉ có duy nhất một người anh trai ở nước Anh chính là anh ta.
Hạ Nghị Lâm điều chỉnh lại nhịp thở và tốc độ đánh game: “Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ vứt nó đi sau.”
Hạ Nhất Dung vẫn tiếp tục càm ràm: “Mới sáng sớm thức dậy đã thấy phòng ngập ngụa mùi pizza, mùi nến thơm của em bị át hết mất rồi, anh làm sụt giảm chất lượng cuộc sống của em rồi đó.”
Hạ Nghị Lâm ở đằng kia bị knock out trong game.
Anh ta vứt chiếc máy chơi game cầm tay đi, nhìn Hạ Nhất Dung từ góc ngược sáng, không muốn để ý tới cô nên cố tình ném cho cô một câu hỏi khó.
“Em thử giải thích từ góc độ triết học hành vi không vứt hộp pizza của anh đi xem nào.”
Hạ Nhất Dung mắng anh ta “mặt dày” rồi xoay người đi lên trên tầng.
Hạ Nghị Lâm khụt khịt mũi, gân cổ lên gọi: “Em nói điêu, rõ ràng mùi nến thơm của em đang còn rõ nồng cơ mà.”
Sau đó, anh ta nhíu mày, hít sâu một lần nữa rồi lẩm bẩm: “Lạ thật, sao bỗng nhiên lại thấy mùi này hơi giống mùi trên người Nhiếp Trinh nhỉ.”