Hôm tết âm lịch của Trung Quốc, tiểu đội của Nhiếp Trinh vừa khéo đến ngày được nghỉ, mười mấy người lái xe tới một thành phố ven biển cách chỗ đóng quân ba trăm cây số. Nơi này là nút giao vận tải biển duy nhất ở gần đây, có ý nghĩa mậu dịch quốc tế hết sức quan trọng lại không chịu tác động nhiều của chiến tranh.
Trên con đường lớn hoang tàn vắng vẻ trong chuyến hành trình tới thành phố cảng, có người thò tay ra ngoài cửa sổ, liên tục thay đổi vị trí để dò sóng điện thoại.
Mọi người không nhịn được trêu chọc: “Tiểu Lưu sốt sắng muốn liên lạc với bạn gái đấy à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông tên là Tiểu Lưu xoa đầu một cái rồi rụt nửa người thò ra ngoài vào trong xe: “Cái chỗ này ghẻ thật đấy, chẳng phải đội số hai nói là có thể bắt được tín hiệu trên đường đi hay sao?”
Nhiếp Trinh ngồi khoanh tay chợp mắt bên ghế phụ lái, nghe mọi người nô đùa nhau đòi xem bằng được ảnh của bạn gái của Tiểu Lưu trong điện thoại.
Sau đó, bỗng nhiên mọi người nhắc tới anh.
“Cậu phải học hỏi anh Nhiếp đi, người ta cũng có bạn gái đấy thôi, sao không thấy người ta nôn nóng như cậu.”
Mọi người ồn ào: “Đúng đấy, phó đội trưởng mới là người biết giữ chừng mực chứ ai lại sốt sắng như cậu, cứ làm như thể mất sóng thêm một lúc thì bạn gái cậu sẽ bỏ chạy mất vậy.”
Nhiếp Trinh lập được thành tích xuất sắc trong một lần thực hiện nhiệm vụ nên được đặc cách thăng lên làm phó đội trưởng. Khác với đại đội trưởng, tuổi tác của anh cũng chỉ sàn sàn như mọi người nên bình thường mọi người vẫn hay nói đùa với nhau.
Tiểu Lưu vươn người ra đằng trước, vỗ vai Nhiếp Trinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phó đội trường, trước khi anh đi, bạn gái có làm ầm lên không? Bạn gái em làm căng lắm, khăng khăng đòi chia tay, bảo là em làm lỡ tuổi trẻ của cô ấy. Phải đính hôn rồi cô ấy mới không nói gì nữa.”
Anh ta ngượng ngùng xoa đầu: “Thực ra bao giờ về, chắc chắn em sẽ kết hôn với cô ấy thôi nhưng em sợ lỡ như mình không may thế nào đó… Đợi an toàn trở về rồi hẵng tính tới chuyện này chẳng phải tốt hơn sao?”
Nhiếp Trinh cúi đầu cười: “Tôi không bằng cậu rồi, cô ấy không thèm để ý tới tôi nữa.”
Chỉ còn lại tiếng những cơn gió khô rang thổi ù ù qua tai. Mọi người im lặng không nói gì nữa. Trước đó, mọi người đều đã đoán được một chút về tình hình của Nhiếp Trinh nên không ai dám hỏi nhiều.
Có người đóng cửa sổ xe lại: “Sao đã ra tới tận bờ biển rồi mà gió vẫn lắm cát thế nhỉ, thổi rát hết cả mặt.”
Lúc này, đến cả tiếng gió cũng bị chặn lại bên ngoài xe.
Đột nhiên, tiếng rung và đổ chuông đua nhau réo lên.
Chiếc điện thoại trong túi của Nhiếp Trinh là chiếc rung nhiều nhất, điện thoại của những người khác đều đã lục tục dừng lại rồi nhưng điện thoại của anh vẫn còn tiếp tục rung ù ù.
Mọi người cười bảo: “Phó đội trưởng được yêu mến thật đấy, nhận được biết bao nhiêu là tin nhắn.”
“Chắc là bạn gái đây mà, dỗi thì dỗi nhưng nhớ thì vẫn nhớ.”
Mọi người đều cúi đầu xem điện thoại của mình.
Nhiếp Trinh lấy điện thoại di động ra, có vài cuộc gọi nhỡ của Hạ Nghị Lâm, 99+ tin nhắn chưa đọc, có một vài tin nhắn là của Quý Thanh Lâm, còn lại đều là của Hạ Nghị Lâm.
Khung chat của Hạ Nhất Dung được ghim lên trên cùng vẫn nằm im lìm.
Anh không tin nên nhấp vào xem, cuộc nói chuyện của họ vẫn còn dừng lại ở tin nhắn anh gửi cho cô trước khi đi.
“Chờ anh tới Luân Đôn đón em.”
Anh đưa ngón tay vuốt ve màn hình một lúc lâu mới bấm thoát khỏi giao diện nhắn tin với cô.
Chẳc hẳn người nhà của anh đã biết tin về vụ mất tích hồi tháng mười.
Nếu không đã không huy động nhiều lực lượng như vậy đi tìm anh.
Anh mất tích nửa tháng, mặc dù thập tử nhất sinh nhưng cũng may mắn lập được công.
Thực ra, Nhiếp Trinh biết nhiệm vụ kia được cố ý phân công cho anh là do có sự tác động của Triệu Thiên Trạch.
Anh không hiểu tâm lý của Triệu Thiên Trạch là gì, vừa muốn tra tấn anh nhưng lại không nỡ để anh chết.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh bị thương nằm dưỡng bệnh nửa tháng, chắc chắn Hạ Nhất Dung có biết.
Cô gái này thật nhẫn tâm, không ngờ cô lại không hề hỏi han anh một tiếng nào.
Nhiếp Trinh cảm thấy trái tim như bị thủng một lỗ, có vài thứ róc rách chảy ra ngoài nhưng anh vẫn giữ lại thật chặt những gì có liên quan tới Hạ Nhất Dung.
Anh nhấp mở khung chat với Hạ Nghị Lâm, tin nhắn mới nhất là: “Cậu giỏi lắm, cậu cứ đợi đấy cho tôi.”
Bên trên là một loạt nhãn dán hình trái bom phát nổ ầm ầm.
Nhiếp Trinh không tiếp tục kéo lên trên nữa, chỉ nhắn lại cho anh ta một dấu hỏi chấm.
Màn hình thông báo đối phương đang soạn tin nhắn nhưng mãi một lúc lâu sau vẫn không hề có động tĩnh gì.
Nhiếp Trinh không để ý tới anh ta nữa, chạy đi đọc tin nhắn Quý Thanh Lâm gửi cho anh.
“Chương Dung được điều tới khu vực Trung Đông làm tổng chỉ huy lực lượng gìn giữ hòa bình rồi.”
“Lần trước, sau khi ông ta bị điều chuyển công tác đi xa, quan hệ với Triệu Thiên Trạch đã trở nên lạnh nhạt, có thể lợi dụng một cách thích đáng.”
Kéo lên trên nữa là tin nhắn từ hồi tháng mười một.
“Lần này em mất tích, Triệu Thiên Trạch cũng lên tiếng, hứa hẹn đặt an toàn của em lên trên hết.”
Trước đây, Chương Dung là phụ tá của cha Nhiếp Trinh. Lần biến cố ấy, ông ta đi công tác cùng với cha mẹ Nhiếp Trinh, các nhân viên tháp tùng đều về nước đúng theo kế hoạch đã định, chỉ có mình cha mẹ Nhiếp Trinh về sớm một ngày, sau đó xảy ra “tai nạn ngoài ý muốn”.
Hạ Nhất Dung cầm điện thoại của Hạ Nghị Lâm, núp sau điện thoại, đỏ hoe mắt nhìn anh ta.
Hạ Nghị Lâm tỏ ra rất dữ dằn, bình thường anh ta chẳng có biểu cảm gì, vậy mà hiện tại lại quắc mắt nhìn trừng trừng, Hạ Nhất Dung nhất thời không dám nói tiếng nào.
Anh ta nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung: “Trả đây cho anh.”
Hạ Nhất Dung chớp mắt mấy lần, cố gắng rặn ra chút nước mắt rơm rớm.
“Em đừng dùng chiêu này với anh!”
Hạ Nhất Dung lắc đầu: “Anh à, chuyện này không liên quan gì tới anh ấy cả.”
Hạ Nghị Lâm tức quá, bật cười: “Em còn mặt mũi nói vậy nữa à? Tự em vụng trộm thích cậu ta, em còn mặt mũi nói vậy nữa sao?”
Hạ Nghị Lâm đi qua đi lại hai vòng, tức điên người, cứ nghĩ tới là lại thấy tức.
Lần trước nghe nói Nhiếp Trinh mất tích, anh ta sốt ruột tới mức bị mọc hai vết nhiệt miệng đau điếng chỉ trong một ngày.
Không ngờ Hạ Nhất Dung lại như người mất hồn.
Anh ta cẩn thận để ý mới phát hiện ra dưới gối của Hạ Nhất Dung lén giấu ảnh của Nhiếp Trinh.
Bị anh ta ép hỏi, cô mới thừa nhận mình thích Nhiếp Trinh.
Thích ai chẳng được, chẳng hiểu sao lại thích Nhiếp Trinh.
Thích đã đành lại còn là thích thầm.
Hạ Nghị Lâm cảm thấy anh ta đã thua đau Nhiếp Trinh.