Nhiếp Trinh đích thân đưa Hạ Nhất Dung đến lớp học một lần, dường như muốn cho cô chỗ dựa.
Vài ngày sau đó, thái độ của Lâm Lăng đối với Hạ Nhất Dung tốt hơn hẳn, trước mặt cô, Lâm Lăng không còn nhìn người bằng khoé mắt, còn tặng cô đồ uống hay vài cái bánh ngọt nhỏ.
Nhiếp Trinh cũng thay đổi thói quen trước kia, vừa hết tiết sẽ ra ngoài ngay, dẫn Hạ Nhất Dung ngoan ngoãn chờ anh trước cửa rời đi trước mặt đám nam sinh kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung rất nhạy bén, đương nhiên cô nhìn ra được thái độ của Nhiếp Trinh đối với cô đã dần tốt hơn, không còn xem cô như không khí.
Hạ Nhất Dung cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một điểm không tốt, cô rất dễ được đà mà lấn tới.
Cô ngày càng to gan hơn trước mặt Nhiếp Trinh.
Nhiếp Trinh không thích ăn rau, bà Bạch phải luôn thay đổi nhiều cách để bổ sung vitamin cho anh, đôi khi băm nhỏ rau gói trong sủi cảo, đôi khi thì nấu cà tím thành vị gà.
Nhiếp Trinh luôn nếm ra được, mặt không biểu cảm nhai cắn, rồi mặt không biểu cảm nhả ra.
Bà Bạch cũng không còn cách nào.
Hôm nay Hạ Nhất Dung đạt hạng nhất môn ngữ văn trong kỳ thi tháng, hào hứng tới mức chân không chạm đất, cứ như con quay chạy tới chạy lui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông Nhiếp cầm bài thi của cô xem tới xem lui, còn không quên mỉa mai Nhiếp Trinh: “Con xem chữ Tiểu Dung viết nắn nót biết bao.”
Nhiếp Trinh rũ mắt nhìn: “Nắn nót cũng không phải đẹp.”
Nhiếp Trinh nhìn thấy Hạ Nhất Dung dẫu môi, lườm anh một cái,
Lúc ăn cơm, Hạ Nhất Dung cố tình gắp rau cho Nhiếp Trinh, đầu tiên anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, nhìn tới nỗi khiến cô rùng mình.
Mới khinh miệt hừ một tiếng, rồi gắp qua bát cô.
Hạ Nhất Dung chỉ có thể ngoan ngoãn ăn luôn.
Hạ Nghị Lâm tranh thủ về nhà ngay ngày cuối cùng của tháng 9.
Anh ta kéo Hạ Nhất Dung xoay hai vòng, thấy sắc mặt cô hồng hào sáng bóng, dường như còn cao hơn một chút.
Hạ Nhất Dung hất tay anh ta ra, chanh nhanh hai bước tới ngồi bên cạnh Nhiếp Trinh, cách anh nửa cánh tay.
Hạ Nghị Lâm bật cười, cô nhóc này đúng là không sợ người lạ, mới đi theo Nhiếp Trinh một tháng mà đã không nhận anh trai ruột.
Ông Nhiếp cũng đẩy xe lăn tới, thở dài nói: “Con bé này rất biết cách để người ta thương mà, tuy ở ngay bên cạnh nhưng ta cũng không muốn con bé về nhà.”
Hạ Nhất Dung nhanh nhẹn nói: “Mỗi ngày con đều qua thăm ông.”
Nhiếp Trinh liếc nhìn cô một cái, đi tới bên cạnh Hạ Nghị Lâm cho anh ta một quyền xem như lời chào hỏi, rồi cười như không cười nói: “Em gái này của cậu, a.”
Chữ “a” này có ý tứ sâu xa, Hạ Nhất Dung ỷ rằng có ông Nhiếp ở đây nên không hề sợ Nhiếp Trinh, điều khiến cô khó chịu nhất ở Nhiếp Trinh chính là không chịu nói rõ ràng, cứ như nói thêm mấy chữ nữa thì cái miệng tôn quý của anh phải chịu sự uất ức vậy.
Trước mặt người lớn cô không dám làm dữ, chỉ hờn dỗi nói: “A cái gì mà a, anh nói rõ ràng đi chứ Nhiếp Trinh.”
Hạ Nghị Lâm và Nhiếp Trinh đều nhìn cô, một người cau mày ra vẻ muốn dạy dỗ lại cô, một người hờ hững đút tay vào túi quần xem trò.
Hạ Nhất Dung ra dáng anh trai: “Hạ Nhất Dung, em không biết lớn nhỏ gì cả, gọi anh trai.”
Nhiếp Trinh quay nửa mặt sang hướng khác, khoé môi không nhịn được nhếch lên.
Dường như phải chỉnh đốn lại cảm xúc một hồi mới khôi phục lại vẻ mặt vô cảm như trước, anh nghiêm túc nói: “Ừm, gọi anh trai.”
Căn bản Hạ Nhất Dung sẽ không để bản thân chịu thiệt, cô bĩu môi tủi thân nhìn ông Nhiếp rồi nói: “Gọi anh trai thì anh phải đối xử tốt với em.”
Nhiếp Trinh cảm thấy không còn gì để nói, trừng mắt lườm Hạ Nghị Lâm một cái.
Hạ Nhất Dung mặt mày méo xẹo, bày ra bộ mặt “em gái tôi lợi hại chứ” nhìn Nhiếp Trinh.
Ông Nhiếp cũng gật đầu: “Đúng, anh trai không phải chỉ nói không.”
Có lời ngọc miệng vàng của ông cụ, Hạ Nhất Dung không chờ Nhiếp Trinh lên tiếng, chạy tới trước mặt anh ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh trai Nhiếp Trinh.”
Nụ cười đơn thuần đó thật đáng yêu, đôi mắt chớp chớp như nai con, trông thì ngây thơ vô hại nhưng thật ra lại rất xảo quyệt.
Nhiếp Trinh nhẫn nhịn, mới không xoay người rời đi.
Hạ Nhất Dung nghiêng đầu, giống như tủi thân: “Anh bảo em gọi anh là anh trai mà.”
Nhiếp Trinh tức giận nói: “Nhóc có 3 anh trai rồi!”
Cô đảo mắt một vòng, xu nịnh nói: “Nhưng anh rất tốt với em.”
Nhiếp Trinh mở to mắt, khó tin: “Tôi tốt với nhóc khi nào?”
Hạ Nhất Dung cúi đầu đếm đầu ngón tay: “Anh sợ bạn cùng lớp ức hiếp em nên đã đưa em đến tận cửa lớp học; anh thấy mấy nam sinh cấp 3 cứ nhìn em mãi nên kêu em đứng chờ ở cửa lớp anh; anh còn bảo em muốn hỏi gì thì cứ hỏi anh, không cần đè nén!”
Đừng nói là ông nội của Nhiếp Trinh, ngay cả Hạ Nhất Dung cũng quan sát Nhiếp Trinh.
Tính tình Nhiếp Trinh quái gở bao nhiêu năm nay, hiếm khi thấy anh chu đáo với Hạ Nhất Dung như vậy.
Nhiếp Trinh bị chặn họng, không thể giải thích. Dưới ánh mắt khen ngợi “rất tốt rất tốt” của ông nội mình, anh thở phào một hơi.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần Hạ Nhất Dung nhìn thấy Nhiếp Trinh thì đều liên tục gọi “anh trai Nhiếp Trinh” “anh trai Nhiếp Trinh”.
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, mỗi câu đều có cụm từ “anh trai Nhiếp Trinh”.
Đôi khi Hạ Nghị Lâm nhìn thấy cũng khá buồn, nghiêm mặt giữ Hạ Nhất Dung lại dạy bảo: “Sao không có ngày nào thấy em gọi anh là anh trai thế hả?”
Không thể không nói, giọng của cô nhóc này mềm mỏng, lúc gọi anh trai nghe rất êm tai, cuối cùng Hạ Nhất Dung cũng hiểu được vì sao Hạ phó tư lệnh nghiêm túc như vậy, nhưng khi vừa nghe cô nhóc gọi cha thì lập tức trở thành một người cha hiền hậu cưng chiều con gái.
Hạ Nhất Dung che miệng nhỏ giọng nói: “Anh không biết rằng, chọc anh ấy rất vui sao?”
Hạ Nghị Lâm liếc mắt nhìn khuôn mặt đen sì của Nhiếp Trinh đang cúi xuống tỏ vẻ bất lực, anh ta cũng không ngăn được khóe môi cong lên.
Anh ta ôm vai em gái mình, hai người đi tới trước mặt Nhiếp Trinh: “Nhất Dung, sao anh trai Nhiếp Trinh của em lại trông không vui thế.”
Cô lanh trí nói: “Đúng ha, anh trai Nhiếp Trinh, sao anh không vui vậy?”
Sau đó Nhiếp Trinh lại được Hạ Nghị Lâm chọn trúng, buổi chiều cuối tuần sẽ ném Hạ Nhất Dung cho anh.
Dẫn Hạ Nhất Dung tới xem phim, chọn lựa một hồi, Nhiếp Trinh tìm thấy một chiếc đĩa CD rồi bỏ vào đầu thu.
Vừa nhìn thấy đoạn mở đầu Hạ Nhất Dung đã muốn bỏ chạy, nhưng Nhiếp Trinh ghì chặt tay cô, không cho cô động đậy.
Buộc cô phải nghe giọng người phụ nữ rên rỉ gọi “anh trai” “anh trai”, máu đổ dồn lên mặt Hạ Nhất Dung.
Cô đánh liều nhìn thoáng qua, người phụ nữ đang ngồi trên đùi đàn ông, uốn éo mông nhào nặn bầu ngực, miệng không ngừng gọi “anh trai”.
Nhiếp Trinh bấm tua ngược lại, không để Hạ Nhất Dung nhìn thấy nội dung mà trẻ con không nên xem, dường như vẫn chưa đủ, anh bật lại từ đầu.
“Còn gọi nữa không?”
Hạ Nhất Dung muốn rút bàn tay đang nóng lên của mình, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi, thật sự rất khó chịu.
“Không gọi nữa.”