Hạ Nghị Lâm bị Nhiếp Trinh đẩy ra ngoài cửa, Nhiếp Trinh đứng ngây người trước cửa một lúc lâu vẫn không biết mình nên mở miệng nói gì.
Hạ Nhất Dung là người đứng dậy trước, cô bước tới chỗ cầu thang, quay đầu lại nhìn anh.
Ánh sáng chia căn phòng thành hai nửa sáng tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lại đây đi.”
Ánh mắt bỏng cháy của Nhiếp Trinh như nhìn xuyên qua dòng thời gian, thấy lại rất nhiều lần Hạ Nhất Dung vội vàng chạy về phía anh như chú chim nhỏ, cũng mở miệng gọi anh một tiếng nhẹ nhàng như vậy: “Nhiếp Trinh à.”
Cô chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn y nguyên như người anh trân trọng giữ gìn trong tâm trí.
Thế nhưng, cũng có đôi chút thay đổi.
Anh đi theo sau lưng Hạ Nhất Dung lên trên tầng, bước chân của cô bình tĩnh hơn nhiều, không còn nhảy chân sáo nữa.
Eo mông đong đưa khi bước đi, cánh tay để buông hờ hai bên sườn khẽ đưa nhè nhẹ đầy tự nhiên, đường cong duyên dáng trở nên trưởng thành, không còn là một cô bé nữa.
Hạ Nhất Dung nghiêng người để Nhiếp Trinh đi vào trước, sau đó không đóng cửa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước hết, cô bước tới bên chiếc kệ sát tường cao bằng nửa thân người thắp một chiếc nến hình hoa hồng.
Mùi hương tỏa ra từ ngọn lửa, mới đầu chỉ thấy thoang thoảng, sau đó đậm dần như thể không thể tan đi hết.
Nhiếp Trinh không biết gì về mấy thứ này, anh chỉ biết là Hạ Nhất Dung thích chúng.
“Em tự làm à?”
Cô chống khuỷu tay lên kệ, thả que diêm sắp tắt xuống khay bạc đã tương đối cũ.
“Ừm, tên của nó là Old Flame.”
Nhiếp Trinh bất giác nhìn về phía Hạ Nhất Dung, thấy cô chỉ chăm chú nhìn ngọn lửa lắc lư, không có biểu cảm gì khác.
Anh cũng bước tới đứng bên kia chiếc kệ rộng nửa mét.
Anh cúi đầu thấy chiếc kệ này có những vết xước khá rõ, màu sắc cũng đã trầm xuống theo thời gian.
Hạ Nhất Dung nhìn theo hướng anh nhìn rồi cười một tiếng.
“Chiếc kệ này là đồ vintage.” Nói xong, cô còn cầm chiếc khay bạc hơi cũ lên, những hoa văn phức tạp và đẹp mắt uốn lượn quanh viền khay.
“Cái này cũng vậy, em phải đi lùng cả con phố mới tìm được nó đấy.”
Nhiếp Trinh nhận lấy nó, chiếc khay bạc nhỏ này khá nặng, có lẽ là một món đồ tương đối cổ.
Anh cười: “Sao vậy, giờ em thích những món đồ cũ rồi à?”
“Không đến mức thích nhưng mà em thấy chúng rất đẹp, thiết kế không giống đồ bây giờ. Ở Luân Đôn có rất nhiều cửa hàng như thế này, chuyên bán…”
Nhiếp Trinh tới gần cô, kề sát ngực vào cánh tay của cô.
Cánh tay cô gác lên kệ từ từ trượt xuống, bàn tay siết chặt cạnh chiếc kệ, cạnh kệ tròn lì có phần hơi cứng với tay cô.
Hơi thở phả lên sợi tóc bên tai cô.
“Vậy em có thích người yêu cũ không?”
Tim Hạ Nhất Dung đập hẫng một nhịp, cô thầm than hỏng bét rồi, lại bị lừa nói tới chủ đề này rồi.
Cô giả vờ vươn tay ra sao cho thật tự nhiên, khẽ đẩy ngực Nhiếp Trinh một cái rồi định xoay người bỏ đi.
Cô cố ý phớt lờ sự mơn trớn giữa những lớp vải áo, sự cận kề giữa hai thân thể, cố làm như thể mình hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.
“Mới là tạm thời mà cũ cũng chỉ là tạm thời, sự vật luôn luôn phát triển không ngừng.”
Cánh tay cô bị Nhiếp Trinh nắm chặt hại cô không thể đi tiếp được nữa.
Anh bật cười thành tiếng sau lưng cô.
“Xem ra em nghiêm túc học tập phết nhỉ, đã có thể dùng triết học để giải thích về cũ và mới rồi sao?”
Tay của anh trượt xuống dưới, nắm chặt cổ tay cô rồi nắm tới lòng bàn tay của cô.
“Quan điểm của thầy em là triết học không giải thích được sự vật, nó chỉ là môn khoa học nghiên cứu quan hệ và chiều hướng phát triển của sự vật, nó ít bị ảnh hưởng bởi thời gian hơn, lâu lỗi thời hơn nên hiện thời thì có vẻ như triết học rất thông thái.”
Cô nói trọn hết câu mà răng không hề va lập cập, nói xong chính cô cũng buồn bực, mình đang làm gì thế này.
“Trước khi anh tới, em đang đi xuống dưới lầu lấy ly cà phê, mà thôi.”
“Anh cứ tự nhiên đi, đứng ở ban công có thể trông thấy sông Thames.”
Cô nói hết chuyện này sang chuyện khác cứ như thể làm vậy thì có thể giấu được nhịp tim đập như sấm rền của mình vậy.
Cô tưởng rằng mình có thể hết sức bình tĩnh đối mặt với thời khắc trùng phùng, quả thực cô cũng đã cố gắng để làm được như vậy nhưng tại sao chỉ vì mấy câu không nhẹ không nặng của anh mà cô đã rối bời.
Hạ Nhất Dung nghĩ, nhất định là do cô buồn ngủ tới mức đầu óc không tỉnh táo, cô cần phải đi pha một ly cà phê.
Nhất định cô có thể rất tự nhiên và bình tĩnh như mình đã từng tưởng tượng vô số lần để đối diện với cuộc trùng phùng này.
Nhiếp Trinh đột nhiên mềm lòng, buông tay cô ra.
“Vừa rồi em gọi anh lên đây là có gì muốn hỏi vậy?”
Nghe vậy, cô mới tìm lại được một chút tỉnh táo giữa mớ hỗn độn trong tâm trí, cô xoay lưng về phía Nhiếp Trinh, điều chỉnh lại cảm xúc.
Tới khi quay người lại, cô lại khôi phục sự bình tĩnh như lúc mới vừa gặp lại.
Giọng nói của cô đầy tự nhiên: “Cởi áo ra.”
“Anh…” Cô trông thấy đồng tử của Nhiếp Trinh chợt thu nhỏ lại, cánh môi hé mở vì ngạc nhiên.
Cô chỉ hờ lên má trái của anh: “Em thấy anh có vết thương ở đây nên muốn xem xem trên người anh có không.”
Nhiếp Trinh dang tay ra, cười nhìn cô, sau đó đặt bàn tay lên vạt áo.
“Em chắc chứ? Vóc dáng của anh đẹp hơn xưa rồi đấy, em thực sự muốn xem à?”
Hạ Nhất Dung không thay đổi thái độ: “Em còn từng nhìn thấy cái đẹp hơn rồi.”
Bàn tay Nhiếp Trinh cầm vạt áo chợt buông ra, đồng thời đôi mắt anh cũng trở nên lạnh giá.
“Em nhìn của ai?”
Hạ Nhất Dung sốt ruột chỉ hờ ngón tay giữa không trung: “Đừng ngắt lời, nhanh lên.”
Cuối cùng cô cũng đã tìm về được thế trận có lợi đúng như cô tưởng tượng.