Biển thủ

Nhiếp Trinh đi ngược chiều ánh sáng, tiến về phía trước một bước.
 
Anh vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đầu tiên véo nhẹ bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn đó, sau đấy mới giơ lên bên miệng hôn vào tay cô.
 
Dường như lòng bàn tay anh có một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho bàn tay ấm áp của anh có hơi ẩm ướt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nói: “Em mà không ngoan thì anh sẽ hôn em đấy.”
 
Lúc nói câu này, anh cũng không nhìn cô, nói nhỏ như đang thì thầm.
 
Hạ Nhất Dung muốn lên tiếng cãi lại, gì mà ngoan với không ngoan chứ nhưng lại bị anh hôn vào mu bàn tay mấy lần, nghe anh nhỏ giọng thì thầm nói xong mấy câu này, tay chân cô như nhũn ra, cho dù muốn nói cũng không nói ra được.
 
Anh biết rõ phản ứng cơ thể của cô, lại tiến thêm một bước đến gần cô hơn, cười xấu xa nói: “Không tranh thủ nắm bắt thời gian đi, anh trai em sắp quay về rồi.”
 
Lúc này Hạ Nhất Dung mới thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh anh một cái.
 
Đột nhiên bị đẩy, Nhiếp Trinh không đứng vững, lui về sau hai bước va phải lưng ghế để đằng sau mình.
 
Tay anh chống vào mặt bàn, hơi cong eo, trên trán cũng túa ra chút mồ hôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nắm chặt bàn tay đang túm vạt áo anh của Hạ Nhất Dung, trốn tránh ánh mắt của cô nhưng vẫn nói vài câu đùa bỡn.
 

“Nghĩ đến người yêu cũ rồi à?” 
 
Hạ Nhất Dung trợn tròn mắt sắp nổi cơn tam bành, đúng lúc này anh khom lưng hôn cô từ dưới lên.
 
Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này.
 
Hai cánh môi chồng lên nhau, hơi thở của hai người cũng hòa quyện vào với nhau, mãi một lúc lâu Nhiếp Trinh vẫn không có hành động tiếp theo.
 
Trái tim cô như hẫng một nhịp, cam chịu số phận nhắm mặt lại.
 
Ranh giới giữa tình yêu và dục vọng sụp đổ trong phút chốc, anh khó có thể tự kiềm chế được, cũng như rất nhiều lần trước đây, anh lại rơi vào hố sâu dục vọng khiến mình nhếch nhác chẳng ra làm sao.
 
Bờ môi đang ngậm môi cô thầm đọc tên cô, siết chặt cơ thể cô lại gần mình.
 
Mi mắt Hạ Nhất Dung không ngừng rung lên, hàng lông mi lướt qua phần xương gò má nhô cao của anh, sau đó cuối cùng lặng lẽ khép chặt lại.
 
Tay cô vẫn túm chặt vạt áo anh.
 
Anh vuốt ve gáy cô, ngậm bờ môi cô hôn càng sâu hơn.
 
Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng vươn ra, vừa chạm phải anh đã vội rụt về.
 
Anh đuổi theo không buông, sau khi bắt được thì ngậm lấy, mút hút, nụ hôn trở nên dịu dàng hơn, dùng đầu lưỡi nhảy múa với lưỡi cô.
 
Anh từ từ hôn mạnh hơn, đầu lưỡi cũng nhảy múa với tốc độ nhanh hơn, bàn tay giữa chặt phần gáy của Hạ Nhất Dung không cho cô lui bước.
 
Lửa nóng hừng hực xâm nhập và tấn công trong khoang miệng cô, lúc này anh mạnh bạo khác hẳn trước đây, Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy đầu lưỡi mình đã bắt đầu tê rần đi.
 
Anh lần lượt liếm láp rồi lại dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô, hàm răng cắn nhẹ vào mép, trêu chọc cô khiến cô không ngừng thở gấp.
 
Đứng trong lòng anh, xương cốt cô như giòn đi rồi nát vụn, yếu đuối dựa vào anh như người không xương, anh cực kỳ thích cô ngoan ngoãn như vậy.
 
Lát nữa chắc chắn đôi mắt cô sẽ long lanh ánh nước, nhìn anh với ánh mắt giống như tức giận nhưng lại không phải tức giận, đôi mắt đó nhìn thẳng vào mắt anh, câu hồn anh đi không biết chốn về.
 
Đang suy nghĩ như thế, bỗng nhiên anh khom lưng xuống nhưng cũng đã không thể che giấu được nữa.
 
Vết thương bị lòng bàn tay cô chạm vào, vẫn hơi râm ran đau đớn.
 
Anh mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đầy tỉnh táo của cô, đôi mắt đó nào có vẻ vừa thẹn vừa sợ hãi gì đó, nào có ánh nước long lanh như anh nghĩ.
 
Bờ môi cô rời đi, khi đi còn kéo theo sợi chỉ bạc nhưng cô chẳng hề để ý, chỉ cười lạnh một tiếng rồi lui về phía sau.
 

Trên bụng anh có một vết sẹo nghiêng, vừa mới cắt chỉ, vết thương đang mọc da non trắng nõn không bằng phẳng.
 
Vết sẹo gần như vắt ngang toàn bộ bụng dưới, chặt đứt phần cơ rõ ràng ở háng của anh.
 
Cô nghiêm mặt cau mày, ánh mắt nhìn xuôi theo vết sẹo kia, vết sẹo kéo dài một đường thẳng tắp từ chỗ ẩn sâu trong quần đến dưới xương sườn.
 
Nhiếp Trinh kéo áo xuống che đi vết sẹo xấu xí kia.
 
Cô cũng không chống lại mà thông minh thuận theo động tác của anh thả tay xuống.
 
Anh đưa tay ra định bắt lấy tay cô nhưng cô lại xòe tay ra ngăn cản.
 
Lúc bấy giờ, cô mới nhìn về phía Nhiếp Trinh, nghiêng đầu cười: “Vết sẹo rất gợi cảm.”
 
Nhiếp Trinh cũng cười, giả vờ như hoàn toàn không thèm để ý: “Đúng đấy, có lẽ em nhìn sẽ thấy đáng sợ nhưng thật ra không có chuyện gì đâu.”
 
Hạ Nhất Dung lắc đầu: “Không đáng sợ, là một vết sẹo có ý nghĩa to lớn,”
 
Lúc này Nhiếp Trinh mới cảm nhận được có gì đó không đúng nhưng trong chốc lát anh cũng không biết mình phải nói gì.
 
“Thật sự không sao đâu, chỉ là vết thương để lại lúc truy quét tội phạm mà thôi, đám người đó thực hiện đánh lén, bọn anh lại nhận được chỉ thị phải cố gắng thuyết phục đám người đó, giảm bớt thương vong, do không biết rõ địa hình nên đã bị bắt.”
 
Anh dè dặt quan sát sắc mặt Hạ Nhất Dung: “Cuộc thương lượng thất bại, lúc bọn anh đột phá vòng vây lại xảy ra chuyện, anh đỡ một dao thay cho tổng chỉ huy.”
 
“Trước đây ông ấy… Là người làm việc dưới tay cha anh, lần hành động này ông ấy cũng rất chăm sóc quan tâm anh.”
 
Anh tiến lên trước mặc kệ sự giãy dụa phản kháng của Hạ Nhất Dung, nắm lấy cánh tay cô.
 
Sau đó anh nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt cô, nói từng câu từng chữ: “Tiểu Dung, may mắn có một nhát dao kia, anh đã có chứng cứ.”
 

Đôi mắt anh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Dung.
 
Dĩ nhiên Hạ Nhất Dung biết chứng cứ anh ám chỉ là gì, giống như việc anh lựa chọn đi gìn giữ hòa bình trên mảnh đất này, cô biết mình không có tư cách nói bất cứ điều gì về chuyện này.
 
Đây là gông xiềng đã trói buộc kìm hãm Nhiếp Trinh nhiều năm như vậy. Bây giờ gông xiềng đó đã được cởi ra, đáng lẽ cô phải vui vẻ thay cho anh mới đúng.
 
Thế là cô cong khóe miệng lên cười: “Tốt quá, rất đáng giá.”
 
Nhưng nghe thấy cô nói vậy, ánh mắt Nhiếp Trinh lại bắt đầu hốt hoảng, anh nâng mặt cô lên, hôn lên khóe mắt mi tâm cô.
 
Anh không ngừng nói: “Anh xin lỗi.”
 
Hạ Nhất Dung lại nghĩ có cái gì mà phải xin lỗi cô chứ, những lựa chọn anh đưa ra đều đúng. Không có gì đáng trách cả.
 
Nhưng vì sao dường như vết sẹo kia cũng xuất hiện trong lòng mình, vết sẹo sần sùi nhăn nhúm, thật sự có hơi đau.
 
Không bao lâu sau, Hạ Nhất Dung đẩy anh ra, nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt vẫn đang chảy trên gương mặt mình.
 
“Anh vội vàng chạy đến đây làm gì?”
 
“Anh cho rằng anh như thế này rồi còn có thể làm được gì hay sao?”
 
Cô nhìn vào chỗ vẫn chưa cờ im trống lặng kia của anh, ánh mắt vô cùng khiêu khích.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận