Biển thủ

Bây giờ quả thực đúng là Nhiếp Trinh có lòng nhưng không đủ lực, toàn bộ phần từ dưới ngực trở xuống bụng rồi xuống đến thắt lưng, anh gần như không thể nào động đậy được thân trên.
 
Sau khi triệt phá đường dây này xong, lại ngồi máy bay bay đến đây, hành trình kéo dài hơn năm tiếng đồng hồ khiến anh đã mỏi eo đau lưng.
 
Nhưng cũng không phải không có cách nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cứ làm giống lần em uống say đấy là được. Lần đó vẫn luôn là em động, em cưỡi trên người anh, có nhớ không?”
 
Anh vừa nói vừa đi đến gần Hạ Nhất Dung, nhìn cô cúi đầu mặt mày từ từ đỏ bừng lên, cũng không còn tiếp tục giương nanh múa vuốt với anh nữa.
 
“Nghe nói nữ ở bên trên lại càng dễ đạt được hơn.” Anh cũng cúi đầu theo cô, ghé sát vào vành tai đang đỏ bừng của cô nhỏ giọng dụ dỗ.
 
Cuối cùng Hạ Nhất Du cũng kiềm chế sự khó chịu trong lòng mình, lẩm bẩm nói: “Anh nghĩ lung tung cái gì thế.”
 
“Ý của anh cũng không phải ý kia.”
 
Cô ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào những gioỵ nước mắt lại lăn dài trên mi.
 
Dáng vẻ đỏ mắt khóc lóc này của cô trông rất tủi thân nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn hung dữ lắm: “Em vẫn đang tức giận đấy nhé, anh còn không dỗ em cho tốt đi, lại còn nghĩ lung tung vớ vẩn cái gì đấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh nhớ đến cảm nhận chung của anh và Hạ Nghị Lâm về Hạ Nhất Dung: “Đối xử với con bé tốt một chút là con bé lại bắt đầu được đà lấn tới.”

 
Ừm, rốt cuộc cũng tìm về được chút Hạ Nhất Dung khiến anh đặt trên đầu quả tim nâng niu trong lòng bàn tay trong trí nhớ anh rồi.
 
Lấn lướt thành thói, được đà lấn tới, tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Anh yêu một Hạ Nhất Dung như vậy quên cả lối về rồi.
 
Cuối cùng cô cũng bẻ ngón tay bắt đầu tính sổ với anh: “Ông ngoại của em nói, đàn ông nào bỏ rơi người khác đều không phải thứ tốt lành gì, đàn ông để người khác phải chờ đợi cũng không phải người tốt.”
 
Nhiếp Trinh gật đầu: “Ông ngoại nói rất đúng.”
 
Cô lại ngẩng đầu: “Nhưng em không chờ đợi anh, thế nên cũng không tính là anh kém cỏi đến cùng.”
 
Nhiếp Trinh tiếp tục gật đầu: “Em nói đúng.”
 
Hạ Nhất Dung trừng mắt nhìn anh, anh cứ thế này thì cô còn tính sổ thế nào được nữa!
 
Còn Nhiếp Trinh lại hai mắt sáng long lanh, chờ cô nói câu tiếp theo, anh lại tiếp tục gật đầu nhận sai.
Cuối cùng cô nhớ ra điều gì đó nên không nói nữa mà đi đến đầu giường lấy tờ lấy đã được gấp gọn gàng ra.
 
Cổ tay cô vung lên, tờ giấy xoạt một tiếng mở tung ra, cô cầm góc viền ờ giấy: “Muốn em đọc cho anh nghe không?”
 
“Anh nói xem lúc đó anh viết tờ giấy này cho em làm gì hả? Đồ nói dối!”
 
Nhiếp Trinh tiếp tục gật đầu, thật lòng thật dạ nói: “Em nói đúng.”
 
Hạ Nhất Dung xé vụn tờ giấy kia như để trút giận, từng mảnh giấy nhỏ tung bay trong không khí rồi rơi xuống đất.
 
Nhiếp Trinh cảm thấy thực ra bản thân mình tệ bạc vô cùng nhưng lời nói không có sức nặng, anh khó có thể mở miệng nói gì đó.
 
Hạ Nhất Dung vứt mảnh vụn giấy cuối cùng trong lòng bàn tay đi, sau đó tiến lên hai bước giang tay ra nhẹ nhàng ôm lấy anh.
 
“Lát nữa anh phải nhặt nó lên.”
 
“Nhặt từng mảnh từng mảnh một.”
 
Nhiếp Trinh ôm lại cô, lúc này cõi lòng trống rỗng lâng lâng của anh mới trở về hiện thực: “Được.”
 
Hạ Nhất Dung dụi đầu vào ngực anh mấy cái, mãi cho đến khi mái tóc cô trở nên rối tung lên mới dừng lại.
 
“Anh phải dỗ dành em, dỗ dành em cho tốt em sẽ tha thứ cho anh.”
 

Sau đó cô nhỏ giọng lại, có chút xấu hổ nói: “Thật ra em cũng không tức giận gì đâu, chỉ là trong lòng em có chút không thoải mái mà thôi.”
 
Nói đến đây cô lại sợ Nhiếp Trinh hiểu lầm gì đó, thành ra cô lại cố gắng chứng minh cho bản thân: “Em không quá nhớ anh đâu, em bận rộn lắm làm gì có thời gian.”
 
Nhiếp Trinh tựa đầu vào cổ cô, hít sâu một hơi: “Anh biết, là anh vẫn luôn rất nhớ em.”
 
Đương nhiên Hạ Nhất Dung sẽ không thật sự để Nhiếp Trinh nhặt từng mảnh từng mảnh giấy vun lên, anh không được khom lưng.
 
Nhiếp Trinh ôm cô nằm trên mặt đất, Hạ Nhất Dung không dám nằm đè vào người anh nên cô dùng khuỷu tay chống vào nền nhà bên cạnh anh.
 
Nhiếp Trinh đưa tay ra nhặt mảnh giấy vụn đầy trên đất, nhìn cô cười: “Em như thế này…”
 
Anh nói lấp lửng khiến Hạ Nhất Dung nghi ngờ không hiểu gì, anh lại kéo cô nằm hẳn xuống, đặt cằm lên đỉnh đầu cô.
 
“Em như thế này khiến anh thay lòng đổi dạ, không tập trung làm việc được.”
 
Nói xong, anh nhét những mảnh giấy trong tay vào cổ áo Hạ Nhất dung, lúc này Hạ Nhất Dung mới phát hiện chỗ cổ áo mình cảnh xuân lồ lộ.
 
Bản thân cô cũng cúi đầu nhìn xem, giống như giọt nước rớt xuống vậy, chỉ động đậy một chút thôi là bầu ngực lắc lư chập chùng không ngừng.
 
Bây giờ, Nhiếp Trinh nào còn tâm trạng gì mà nhặt mảnh giấy vụn nữa, anh nắm chặt lấy bầu ngực cô cách một lớp áo.
 
“Để anh xem chỗ này có lớn lên không.”
 
Hạ Nhất Dung vẫn cúi đầu nhìn vào từ cổ áo mình.
 
Cô chưa bao giờ nhìn cơ thể mình ở góc độ như thế này cả, hóa ra trong góc nhìn của anh, bộ ngực mình là như thế này.
 
Bầu ngực mềm mại đàn hồi của cô đang không ngừng thay đổi hình dạng trong lòng bàn tay anh.

 
Cô nhớ đến chuyện duy nhất chưa được kiểm chứng trên mảnh giấy vụn đầy đất.
 
Cô chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Ngực phụ nữ vùng Trung Đông to không, có phải dáng người cũng rất đẹp như người da đen không?”
 
Nhiếp Trinh đêm một tay dưới đầu, một tay khác vẫn nắm vào bầu ngực của cô, nghe cô hỏi vậy thì trầm tư suy nghĩ một lát.
 
“Nói thế nào đây nhỉ…”
 
Anh lại bóp bầu ngực mềm mại trong tay một cái.
 
Tay Hạ Nhất Dung đã duỗi đến chỗ giữa hai chân Nhiếp Trinh, chỉ còn chờ anh nói ra câu tiếp theo là sẽ hành động.
 
“Mấy cô ấy đều mặc băng sa, chỉ để lộ đôi mắt, không nhìn ra được.
 
Anh rút cánh tay gối dưới đầu ra, dùng bàn tay đó ấn tay cô vào chỗ giữa hai chân mình.
 
“Sao vậy? Em cũng muốn nhìn xem nó trông lớn hay không sao?”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận