Trời còn chưa tối, Hạ Nghị Lâm đã vội vàng trở về, chạy thẳng từ dưới tầng lên, tiếng bước chân lộc cộc rất nặng nề.
Anh ta vọt tới trước cửa phòng Hạ Nhất Dung thì thấy cửa mở rộng, gió thổi vào, thổi đến sự ẩm ướt của sông Thames.
Hạ Nhất Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, ngoại trừ gương mặt vẫn còn ửng hồng thì không có gì không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh ngồi bên bàn, trong tay cầm một quả quýt, ngón tay đang kéo từng sợi tơ trắng trên đó ra.
Sau khi anh bóc sạch một múi quýt mới đưa đến bên miệng Hạ Nhất Dung.
Cô nghiêng đầu há miệng ngậm lấy, không hề mất tự nhiên.
Hạ Nghị Lâm nói ra theo bản năng: “Em ấy không thích ăn quýt.”
Nhưng anh ta thấy Hạ Nhất Dung lại há miệng ăn miếng quýt trong tay Nhiếp Trinh, lúc này câu nói của anh ta không còn trọng lượng gì nữa.
Ánh mắt Nhiếp Trinh không hề nhìn anh ta: “Cô ấy ngại bóc tơ phiền phức.”
Đây là đang chê trách Hạ Nghị Lâm không chăm sóc tốt cho cô, giọng nói có hơi trách cứ: “Bình thường cậu cho cô ấy ăn cái gì mà miệng đều lở loét hết cả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung liếm chỗ vừa đau vừa tê trong miệng, không hiểu sao anh lại phát hiện ra.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hạ Nghị Lâm, cô ngẩng đầu vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Cậu vô lý thế, em ấy lớn như vậy rồi, bị nhiệt miệng mà cũng trách tôi à?”
Hạ Nghị Lâm uất ức, vẻ mặt giống như người anh em tốt lớn lên bị em gái bắt cóc mất.
Người khởi xướng lại còn là chính anh ta nhưng đáng ghét hơn là hai người này lại âm thầm lén lút qua lại sau lưng anh ta.
Hạ Nghị Lâm cảm thấy mình như vừa bị phản bội vừa bị lừa gạt, vô cùng đáng thương.
Nhiếp Trinh nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Nhất Dung lên, nhét thêm một múi quýt nữa vào miệng cô.
Nước quýt bắn tung tóe trong khoang miệng, chua chua ngọt ngọt, kích thích đến vết nhiệt có hơi đau làm Hạ Nhất Dung rụt cổ lại.
Nhiếp Trinh lau tay đứng lên, xoa đầu cô: “Đừng bắt nạt anh trai của em.”
Nói như vậy nhưng Hạ Nghị Lâm lại nghe ra ý tứ là: “Bắt nạt cậu ấy cũng không sao, anh sẽ giúp em.”
Hạ Nghị Lâm cực kỳ miễn cưỡng đi theo Nhiếp Trinh và Hạ Nhất Dung ra ngoài ăn cơm. Nhiếp Trinh lái xe, còn cô ngồi ở ghế lái phụ.
Cô nhiệt tình chỉ đường cho anh: “Rẽ trái phía trước.”
Nhiếp Trinh nắm lấy cánh tay cô, chậm rãi trượt xuống nắm tay cô đặt trên đùi anh.
Hạ Nhất Dung cười hì hì, nghiêng người nằm sấp trên trên hộp tay vịn trên xe nhìn anh.
Hạ Nghị Lâm ở phía sau trầm thấp nói: “Tôi muốn gọi điện báo cho người nhà.”
Hạ Nhất Dung cũng không quay đầu lại mà nói: “Anh nghĩ người khác không biết sao?”
Câu nói này rất khéo léo, vừa chứng tỏ có người biết vừa không nói rõ rốt cuộc là có ai biết.
Hạ Nghị Lâm “à” một tiếng, bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Có phải vì những điểm khác của anh ta quá xuất sắc nên hình như EQ của anh ta hơi thấp không?
Khu phố người Hoa đông đúc náo nhiệt, với màu đỏ và vàng rực rỡ đặc trưng của Trung Quốc.
Nhiếp Trinh che chở cho Hạ Nhất Dung đi bên trong, Hạ Nghị Lâm thì đi bên tay phải anh.
Cô lắc cánh tay Nhiếp Trinh, chỉ vào tòa kiến trúc lầu các ở giữa đường.
“Em muốn ăn ở nhà hàng kia, họ bán đồ ăn Trung Quốc chuẩn nhất ở Luân Đôn.”
Góc trên cùng treo đèn lồng đỏ, chỉ có tầng một là cửa sổ kính trong suốt, còn tầng hai và ba là cửa sổ gỗ chạm khắc.
“Anh biết không, nhà hàng đó có cháo Mỹ Linh, hơn nữa hương vị rất chính tông, chỉ là hơi ngọt một chút.”
Nhiếp Trinh không nói gì mà nhéo lòng bàn tay cô.
Có người thấy bọn họ thì nhanh chóng chạy xuống cầu thang nghênh đón, cậu ta đến gần, Nhiếp Trinh mới nhận ra đây là Chu Thiếu Du.
Ánh mắt cậu ta dừng lại ở trên người Hạ Nhất Dung trước, giọng điệu thân thiết: “Mấy hôm trước tụ tập mà cậu cũng không đi.”
Sau đó cậu ta lại chào hỏi với Hạ Nghị Lâm: “Anh Nghị Lâm, đã lâu không gặp.”
Hạ Nghị Lâm không có ý kiến gì với cậu ta, chỉ là nhớ đến cậu bạn này luôn có ý với Hạ Nhất Dung nên anh ta vô cùng hứng thú nhìn về phía Nhiếp Trinh.
Lúc này Chu Thiếu Du mới nhìn về phía Nhiếp Trinh đứng giữa ba người, ánh mắt bình thản không hề tỏ ra ngạc nhiên và vui mừng nào.
Chu Thiếu Du luôn có hình tượng một cậu ấm khiêm tốn làm việc khéo léo, rất cung kính với Nhiếp Trinh.
“Anh Nhiếp về rồi à.”
Nhiếp Trinh cũng không làm mặt lạnh như trong tưởng tượng của Hạ Nghị Lâm mà nắm lấy bàn tay chủ động duỗi ra của Chu Thiếu Du.
Giọng nói anh nhẹ nhàng: “Ừ, tôi không ngờ sẽ gặp cậu ở Luân Đôn.”
Cậu ta cười thản nhiên: “Trong lòng luôn hướng về đây.”
Chu Thiếu Du không nói nhiều nữa mà nhiệt tình lôi kéo họ đến một căn phòng riêng ở góc.
“Quán này rất đông khách, chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, vừa thấy mọi người là tôi lập tức đuổi đám bạn kia đi.”
Nhiếp Trinh cũng không khách sáo, nhìn cậu ta: “Vậy tôi từ chối thì không nể mặt rồi.”
Hạ Nghị Lâm ở phía sau chửi thầm, gặp tình địch mà còn nói chuyện âm hiểm như vậy.
Nhiếp Trinh nắm tay Hạ Nhất Dung, còn cẩn thận kéo ghế cho cô.
Chu Thiếu Du lại làm như không thấy những chuyện này, sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Hạ Nghị Lâm không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái, anh ta biết rõ lúc trước Chu Thiếu Du nhiệt tình theo đuổi Hạ Nhất Dung như thế nào, cứ cách mấy hôm lại tặng hoa, cũng không biết sau đó Hạ Nhất Dung nói cái gì với cậu ta mà lại không tặng nữa.
Món ăn dần được đưa lên, Hạ Nhất Dung vùi đầu ăn cháo Mỹ Linh, không chú ý nghe bọn họ nói chuyện gì.
Chỉ là Chu Thiếu Du vừa nói một câu khiến cuộc nói chuyện đột nhiên dừng lại.
Cô dùng thìa khuấy cháo, cũng không dám phát ra âm thanh nào, vừa nãy Chu Thiếu Du nói.
“Chương Dung bị cách chức rồi.”
Cô không biết Chương Dung là ai nhưng thấy sắc mặt Nhiếp Trinh đột nhiên thay đổi.
Quý Thanh Lâm tỉnh lại thì nhận được tin nhắn của Nhiếp Trinh.
“Cô ấy nói cháo Mỹ Linh hơi ngọt.”
Quý Thanh Lâm gọi điện thoại, trợ lý ở đầu bên kia nơm nớp lo sợ. Không hiểu sao hai năm trước ông chủ đột nhiên muốn mở một nhà hàng Trung Quốc ở Luân Đôn, cũng không hiểu sao sau hai năm bỏ bê ông chủ lại đột nhiên nâng cao hương vị để cải thiện chất lượng.