Hạ Nhất Dung giật mình, cảm giác như bản thân vừa quay lại khoảng thời gian mà Nhiếp Trinh dạy kèm môn toán cho cô.
Khi ấy anh sẽ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô làm bài tập, giờ đây lại thành nhìn cô viết luận văn, chỉ cần cô có một phút lơ là là anh sẽ lập tức cau mày nghiêm nghị.
Sống mũi của anh rất cao và thẳng, mỗi khi cau mày thì sống mũi cùng với hai hàng lông mày sẽ nhăn thành một nhúm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung sợ nhất là vẻ mặt ấy của anh.
Nhưng điểm khác biệt là, trước đây anh sẽ giục cô ‘làm xong bài thi này thì hôm nay học đến đây thôi’, còn bây giờ thì sẽ hối cô ‘làm nhanh lên rồi anh đưa em ra ngoài chơi’.
Vậy nên cô cũng có động lực hơn hẳn, đến hai ba ngày sau cô quả thật đã hoàn thành được gần xong bài luận.
Chỉ còn thiếu một đoạn tổng kết, đây mới thực sự là kiếp nạn bấy lâu của cô.
Cô quay đầu nhìn thấy Nhiếp Trinh lại đang cau mày, bèn nhanh chóng quay trở lại với vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Giọng điệu cũng trở nên khó chịu: “Anh đừng có ngồi bên cạnh nhìn em nữa!”
“Em đang viết phần tổng kết, không phải một lát là nghĩ ra được luôn đâu, đầu óc em đang rối thành một mớ bòng bong rồi đây này!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh xuống dưới tìm Hạ Nghị Lâm đi.”
Nhiếp Trinh nhẹ nhàng đứng dậy, không dám phát ra một tiếng động mạnh nào, rõ ràng là anh còn chưa làm gì cô mà.
Anh vừa mới kéo được cánh cửa ra thì Hạ Nghị Lâm đã hùng hùng hổ hổ xông vào phòng.
Anh ta ngó lơ Nhiếp Trinh mà nhìn thẳng về phía Hạ Nhất Dung, hít một hơi rồi mới bình tĩnh lại.
“Dì của anh và bà ngoại đang ở Luân Đôn, họ vừa gọi điện cho anh nói là sắp tới đây.”
Hạ Nhất Dung đóng cuốn sổ kêu ‘sập’ một cái, tâm trạng đang cực kỳ không tốt.
“Vậy để em với Nhiếp Trinh ra ngoài đi dạo.”
Hạ Nghị Lâm nhìn Nhiếp Trinh cầu cứu, tự hỏi liệu có phải vì lời nói của mình mà Hạ Nhất Dung không vui hay không.
“Không phải.”
Anh ta có chút khó xử: “Bọn họ biết là em cũng ở đây, vừa nãy gọi điện thoại còn hỏi một câu mà.”
Bà ngoại của Hạ Nghị Lâm đã cùng dì của anh ta định cư ở Canada từ lâu, mấy ngày lễ tết cũng chưa về nước bao giờ, chỉ có mấy anh em nhà họ Hạ là thỉnh thoảng vẫn gọi điện sang bên đó hỏi thăm.
Tất nhiên Hạ Nhất Dung không nghĩ rằng bà ngoại của Hạ Nghị Lâm muốn gặp cô, dù sao cũng chẳng có quan hệ gì với nhau, thế nhưng nếu như bây giờ cô cố tình tránh gặp mặt bà ta thì ắt hẳn người ta sẽ nghĩ cô là phận làm con làm cháu mà lại không biết phép tắc.
Hạ Nghị Lâm kéo Nhiếp Trinh đứng dậy rồi cuống cuống dọn dẹp ghế sô pha, ôm tất cả những đồ lặt vặt trong tay ném vào phòng làm việc, phòng khách trở nên gọn gàng sáng sủa hơn hẳn.
Hạ Nghị Lâm lại còn đứng đó nhìn quanh một vòng, anh ta lần theo bệ cửa sổ, tủ quần áo và bàn học rồi cất hết các loại tinh dầu thơm của Hạ Nhất Dung đi.
Hạ Nhất Dung nãy giờ mặt vẫn không biểu cảm, khoanh tay đứng ở góc cầu thang, nhìn thấy cảnh này mới kêu ‘ơ kìa’ một tiếng.
Hạ Nghị Lâm ném vài món đồ có hình thù khác nhau vào người Nhiếp Trinh.
“Em họ của anh cũng tới đây, hình như em ấy bị dị ứng với hoa thì phải, anh sợ mấy thứ này của em để ở đây...”
Anh ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Hạ Nhất Dung, biết cô đang khó chịu nhưng cũng không quá để ý: “Nhưng anh không nhớ là em ấy dị ứng với hoa gì, thôi thì cứ cất hết đi vậy, hình như em không biết là tính cách của dì anh...”
Thấy sắc mặt của Hạ Nhất Dung càng ngày càng tệ, Hạ Nghị Lâm bèn kéo Nhiếp Trinh ra làm bia đỡ đạn cho mình.
“Nhiếp Trinh, cậu có nhớ dì của tôi không?”
Nhiếp Trinh lúng túng, anh nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu lia lịa với Hạ Nhất Dung: “Dì của cậu ấy đúng là rất khó tính.”
Hạ Nhất Dung không thèm để ý đến bọn họ nữa, cô xoay người đi thẳng lên lầu.
Cánh cửa bị Hạ Nhất Dung đóng mạnh đến mức suýt chút nữa thì rụng ra, Hạ Nghị Lâm lắc đầu: “Tôi đã bảo mà, con bé này ngày càng nóng tính.”
Hạ Nhất Dung chỉ đi xuống khi nghe thấy có tiếng ô tô ở dưới lầu.
Nhiếp Trinh nhìn cô, thấy cô đã thay sang một bộ váy màu be dài tới đầu gối, trông vừa tao nhã lại vừa lịch sự.
Cô nhếch khóe môi cười lấy lệ với Nhiếp Trinh, Nhiếp Trinh tươi cười bước đến bên cạnh cô.
Anh nắm tay cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Tính cách dì của Hạ Nghị Lâm quả thực hơi kỳ quái, nếu đã đến đây rồi thì em có thể chịu đựng một chút không?”
Ba người chuẩn bị bước vào cửa Nhiếp Trinh mới thả tay Hạ Nhất Dung ra, cùng cô đi về phía trước.
Cô gái trẻ mặc chiếc váy hai dây mỏng manh nhìn thấy Nhiếp Trinh bèn che miệng ngạc nhiên một cách lố lăng, còn chưa đợi Hạ Nhất Dung phản ứng lại cô ta đã lao tới và ôm chầm lấy Nhiếp Trinh.
“Anh Tiểu Trinh!”
Nhiếp Trinh bình tĩnh bỏ cánh tay đang ôm vai bá cổ mình ra, lùi lại một chút giữ khoảng cách.
“Lâu rồi không gặp, Trân Kỳ.”
“Ai da Tiểu Trinh, lại đây cho dì ôm cái nào!”
Hạ Nhất Dung cố tình phớt lờ đi ánh mắt vờ như vô ý lướt qua người cô, từ lúc mấy người đó bước vào cửa đến giờ, trên gương mặt mỗi người bọn họ vẫn luôn treo một nụ cười nhạt. Nhiếp Trinh nói đúng, đây là địa phận của cô, cô chẳng việc gì phải tỏ ra gượng gạo ở đây cả.
Nhiếp Trinh nhích lên trước vài bước rồi nói: “Dì Hàn.”
Anh chủ động nghiêng người về phía trước và lập tức đứng thẳng người lại ngay khi tay vừa chạm vào vai của bà ta.
Một người phụ nữ trung niên biết cách chăm sóc bản thân, cho dù có đang khó chịu đi chăng nữa thì trông bà ta cũng vẫn rất đẹp.
Bà ta giơ tay ra trước mặt Nhiếp Trinh: “Ngày bé cháu toàn gọi dì là dì Tuế Tuế, cái miệng của Tiểu Trinh hồi nhỏ ngọt ghê cơ.”
Hạ Nghị Lâm đỡ bà ngoại đến ghế sô pha, Hạ Nhất Dung cũng nghiêng mình nhường đường và bắt gặp ánh mắt của bà cụ đang nhìn về phía mình.
Dì của Hạ Nghị Lâm chỉ vào Hạ Nhất Dung: “Nghị Lâm, đây là…”
Đầu của Hạ Nghị Lâm như muốn nổ tung, rõ ràng là bà ta biết rất rõ, việc gì phải cố ra vẻ mà hỏi anh ta như vậy?
Anh ta đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế rồi đi tới bên cạnh Hạ Nhất Dung, kéo cô lại khoác vai rồi nói: “Dì à, đây là em gái của cháu.”
Sau đó anh ta khom lưng xuống vừa tầm chiều cao của Hạ Nhất Dung và bảo: “Tiểu Dung, đây là dì và em họ của anh.”
Còn chưa đợi Hạ Nhất Dung kịp nói câu nào, anh ta đã lại nhấn vai cô và xoay người cô lại: “Nào, chào bà ngoại đi.”