Hạ Nghị Lâm vừa hoàn thành một cuộc thi thì lại có liên tục hai ba cuộc thi khác, đến trường thì bữa đực bữa cái, âm thầm xin nghỉ nửa học kỳ sau của lớp 12, bảo lưu một lớp và cùng khối với Nhiếp Trinh.
Chú Chính tài xế gia đình đưa họ đến trường, vì thương anh ta nên không báo lại chuyện này với Hạ Tăng Kiến.
Phần lớn thời gian, Hạ Nhất Dung vẫn bị Hạ Nghị Lâm vứt cho Nhiếp Trinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trải qua thời gian dài, cô đã tự quên đi những chuyện kia, không còn xấu hổ khi đối diện với Nhiếp Trinh.
Sau khi Hạ Nhất Dung lên lớp 9, có vài nữ sinh cứ quẹo tới đây năn nỉ cô, nhờ cô đưa thư tình cho Nhiếp Trinh.
Thật ra cô cũng không muốn quan tâm mấy chuyện này, nhưng có vẻ mọi người đều biết rõ tính cách của cô, biết cô có quan hệ tốt với Vu Ái Ái, nên họ cứ nhờ Vu Ái Ái năn nỉ cô giúp đỡ chuyện này.
Số lượng rất đông nên Vu Ái Ái cũng ngại nhờ vả Hạ Nhất Dung, vì thế hai người đã nghĩ ra một biện pháp, những phong thư nào không đẹp, chữ viết trên phong thư nào không nắn nót thì sẽ loại bỏ đầu tiên, những phong thư đưa cho Nhiếp Trinh đều đã qua chọn lọc kỹ càng của hai người, cảm thấy mình cực kỳ có thành ý.
Cũng có người mạnh dạn gửi thẳng thư tình cho Nhiếp Trinh, nhưng dù chắn đường thì anh cũng không để ý tới, cúi người tiếp tục đi đường mình.
Nhét thư tình vào hộc bàn anh thì đều bị anh ném vào thùng rác trước mặt bạn cùng lớp.
Dần dần, ngay cả các đàn chị cấp 3 cũng biết Hạ Nhất Dung là nơi có thể gửi thư tình cho Nhiếp Trinh, ít nhất là không bị ngó lơ hay vứt bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay từ đầu Nhiếp Trinh cũng không quan tâm việc này, Hạ Nhất Dung đưa anh một xấp thì anh cứ bỏ vào cặp một xấp, dù thế nào cũng không thèm nhìn tới, đều như nhau thôi.
Sau đó xấp thư tình ngày càng dày hơn, Nhiếp Trinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dung, khiến cô phải rút sát vào cửa xe, rồi mới châm chọc một câu: “Hạ Nhất Dung, nhóc rảnh lắm sao?”
Hạ Nhất Dung quyết định nâng cao tiêu chuẩn, cô sẽ tiến hành sàng lọc theo chất lượng của thư tình và nhan sắc của người gửi.
Trong giờ toán, cô và Vu Ái Ái thường xuyên thảo luận xem người nào xinh hơn, nhưng ai có ngũ quan bình thường thì họ lại cảm thấy tính cách người đó đáng yêu, ai có dáng vóc bình thường thì họ lại cảm thấy người đó có khí chất rất tốt. Bàn tới bàn lui, kiến thức toán thì chẳng nghe được bao nhiêu, mà thư tình trong tay chất lên ngày càng nhiều.
Cô thay đổi ý tưởng, quyết định dựa theo sở thích của Nhiếp Trinh để đánh giá.
Hạ Nhất Dung không đạt tiêu chuẩn môn toán trong bài kiểm tra tháng, nhưng cô không hề lo lắng, trong lòng cô chỉ nghĩ xem làm thế nào mới tìm ra được sở thích của Nhiếp Trinh.
Cô hỏi thẳng: “Nhiều người thích anh như vậy, anh thích ai?”
Nhiếp Trinh không thèm để ý tới cô.
Cô không nổi giận, vẫn tiếp tục cố gắng: “Hay là anh thích kiểu người nào?”
Nhiếp Trinh gõ gõ lên hộp tỳ tay giữa hai người, cũng không ngẩng đầu lên: “Hạ Nhất Dung, tôi vừa thấy nhóc không đạt tiêu chuẩn bài thi toán.”
Hạ Nhất Dung tức giận nhìn anh, cả người đang ghé vào hộp tỳ tay bỗng rụt về, nhấc mông nhích người sang bên cạnh, dùng sức phát tiết sự khó chịu của mình.
Một hồi sau mới trả lời: “Cũng không biết bọn họ thích anh ở điểm nào!”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, Nhiếp Trinh ngày càng đẹp trai hơn.
Sau khi lên lớp 12, bà Bạch còn cố tình bồi bổ cho anh, dường như thân hình của Nhiếp Trinh không còn gầy gò như trước, cảm giác khỏe khoắn hơn rất nhiều, hai má cũng đầy đặn hơn, thoạt nhìn không còn dáng vẻ đẩy người ra xa ngàn dặm nữa.
Mặt mày anh thanh tú, càng thu hút phụ nữ hơn, nhưng tính cách lạnh lùng, thành tích có vẻ rất tốt, không biết bao nhiêu nữ sinh thích điểm này của anh.
Nhưng anh thật sự rất đáng ghét, chẳng qua vừa rồi cô soạn lại cặp sách trên xe, lấy bài thi ra gấp lại, ai ngờ bị anh nhìn thấy điểm không đạt tiêu chuẩn, đúng là vừa nham hiểm vừa tiểu nhân.
Tối về tới nhà, Hạ Nhất Dung lại nấu cháo điện thoại cùng Vu Ái Ái, Vu Ái Ái ở đầu dây bên kia lo lắng nói: “Căn bản anh ta không hề xem trọng việc này, sao chúng ta phải áp lực như vậy chứ?”
Hạ Nhất Dung cũng không rõ, chỉ đành nói vì hai người đang gánh vác rất nhiều tấm lòng chân thành của các cô gái.
Cô cho rằng sự chân thành là điều đáng quý nhất.
Đột nhiên Vu Ái Ái tò mò: “Không biết kiểu người như Nhiếp Trinh có xem phim 18+ không nhỉ, nếu anh ta có xem thì tốt rồi, rất dễ tìm được mẫu hình lý tưởng của anh ta.”
Cô ấy luyên thuyên không ngừng, vậy mà trong câu nói vẫn có sự ái mộ dành cho Nhiếp Trinh: “Thế nhưng kiểu người như Nhiếp Trinh, trông có vẻ là một công tử cao quý lạnh lùng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tới gần, sao anh ta có thể xem mấy loại phim 18+ tục tĩu đó chứ.”
Hạ Nhất Dung lại nhớ tới đoạn ký ức không hay mà cô đã cố gắng quên đi.
Trong lòng cô cười lạnh: Anh ấy có xem, còn có cả một hộp đĩa, anh ấy chẳng phải kiểu công tử cao quý lạnh lùng gì đâu.
Nhưng tốt xấu gì thì coi như đã vạch ra một con đường cho Hạ Nhất Dung.
Cô âm thầm đến nhà họ Nhiếp, lượn lờ hai vòng không thấy Nhiếp Trinh, vô cùng ngoan ngoãn phụ giúp ông Bạch, đỡ ông Nhiếp đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô nói muốn tới thư phòng tìm sách, hôm trước vẫn chưa xem xong.
Ông Nhiếp cười: “Con bé này, tìm sách thì cứ đi thẳng lên đó tìm, còn ở đây làm tới làm lui cái gì, con còn xem đây là nhà người lạ à?”
Hạ Nhất Dung cong môi, nghiêng đầu, lại là dáng vẻ nũng nĩu vốn có của cô.
“Chẳng phải con đến chúc ông ngủ ngon sao.”
Thậm chí cô còn cởi dép lê, chân trần giẫm lên bậc thang, nín thở nhẹ tay nhẹ chân, mở cửa thư phòng như một diễn viên kịch câm.
Quả nhiên chiếc hộp đó đặt ở dưới giá sách, cô từng phải tránh né nó bao nhiêu lần, mỗi khi tìm sách đều phải cách nó ba bước.
Chắc vì có tật giật mình, Hạ Nhất Dung còn nghe được nhịp tim đập thình thịch của mình, cô đè lên ngực, thở dài một hơi rồi mới mở hộp ra.
Bên trong tràn ngập đĩa CD, ngoài bìa đều là ảnh phụ nữ khoả thân với tư thế gợi cảm.
Cô cẩn thận tìm kiếm cái nào có nhiều dấu vết sử dụng nhất, nhưng cứ nhìn hết cái này đến cái khác, chính cô cũng không khỏi đỏ mặt nóng tai.
Dường như rất khó phân biệt, cái nào cũng rất mới, có cái vẫn còn seal chưa bóc.
Còn mấy cái đã bóc seal, thì ngoại hình của nhân vật chính hoàn toàn không cùng một kiểu người nào cả.
Hạ Nhất Dung bày chúng ra thảm, rất vất vả.