Biển thủ

Hạ phó tư lệnh bận rộn tới lui cuối cùng mới nhớ đến việc để ý thành tích học tập của Hạ Nghị Tố và Hạ Nhất Dung.
 
Hạ Nghị Tố thì khá tốt, tuy không lên lớp nhưng vẫn có thể duy trì trong top 10 của lớp.
 
Hạ Nhất Dung từng đứng đằng sau nhìn anh ta viết mã, rồi bị anh ta cười nhạo không chút lưu tình: “Xem hiểu không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Môn toán và tiếng anh của anh ta có nền tảng rất tốt, Hạ Nhất Dung chỉ đành phồng má không nói gì.
 
Hạ phó tư lệnh nhìn bài thi toán của con gái thì rất đau đầu, quá trình học tập của mấy đứa con trai thì ông ấy chưa từng nghi ngờ, nhưng bây giờ khi thấy Hạ Nhất Dung đang nghịch ngón tay lén nhìn sắc mặt ông ấy, thì đúng là không làm được gì.
 
Nhưng cô đã nhiều lần không đạt tiêu chuẩn môn toán, làm sao có thể để mặc như vậy chứ.
 
Ông ấy ôn hoà nói: “Có phải giáo viên giảng con nghe không hiểu không?”
 
Hạ Nhất Dung cắn môi cười gượng, lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, giống hệt với biểu cảm lúc mẹ cô làm nũng. Đảo mắt đã tràn đầy tinh thần, sự xinh đẹp của cô con gái đã khiến Hạ phó tư lệnh xoá bỏ mọi yêu cầu, chết tiệt, toán học chó má gì, không học thì thôi.
 
Cô thuận thế ngồi trên thảm, tay gác lên đầu gối của cha, phồng má kê cằm trên mu bàn tay.
 
“Con không nghe vào, vừa đến tiết toán thì cả người mệt lã.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Toán học thật nhàm chán.”
 
Hạ Nghị Tố bên cạnh quay đầu: “Đó là do em không có não.” Đối với anh ta mà nói, toán học là môn thú vị nhất.
 
Hạ phó tư lệnh đầu tiên là trừng mắt lườm Hạ Nghị Tố một cái, rồi xoa đầu Hạ Nhất Dung: “Tiểu Dung vẫn phải cố gắng đạt được điểm chuẩn chứ đúng không nào, như vậy mới vào cấp 3 được.” Dù xếp hạng chót thì chỉ cần 1 câu nói của ông ấy, Hạ Nhất Dung vẫn có thể vào trung học phổ thông Hồng Tinh Nhất Trung.
 
Nhưng tâm trạng Hạ Tăng Kiến lại có chút mâu thuẫn, vừa cho rằng nếu con gái không thích thì cứ mặc kệ nó, vừa cho rằng cô là giỏi nhất, mọi mặt đều tốt mới phải.
 
Ông ấy quyết định giao vấn đề nan giải này cho Hạ Nghị Lâm: “Con phụ đạo cho em gái đi, nếu là con giảng thì không chừng con bé sẽ nghe vào.”
 
Hạ Nghị Lâm cảm thấy cha mình cưng chiều em gái vô bờ bến: “Con có cuộc thi.” Anh ta bận sứt đầu mẻ trán, sao không thấy cha đau lòng cho mình nhỉ.
 
Dừng một chút, Hạ Nghị Lâm quen tính nghĩ đến Nhiếp Trinh: “Kêu Nhiếp Trinh phụ đạo đi ạ, cậu ấy cũng học toán giỏi.”
 
Hạ Tăng Kiến đích thân sang nhà bên cạnh nhờ Nhiếp Trinh giúp đỡ, Nhiếp Trinh nhìn Hạ Nhất Dung, nhưng cô lại nháy mắt với anh, không biết đang tính toán cái gì.
 
“Vậy chú Hạ thiếu con một ân tình nhé.”
 
Hạ Tăng Kiến cười to, thật sự chưa từng có ai dám đưa ra yêu cầu trước mặt ông ấy: “Thằng nhóc này!” “Nếu môn toán của con bé lọt vào top 10 trong lớp, thì ta thiếu con một ân tình.”
 
Vốn dĩ Hạ Nhất Dung chỉ định làm cho có hình thức, tránh được lần này rồi thôi, dù sao cha cũng bận rộn, e là qua vài ngày sẽ không còn nhớ đến chuyện này nữa.
 
Không ngờ hai người họ lại nghiêm túc bắt tay kết thành đồng minh.
 
Từ ngày hôm đó, thái độ đảm đương trách nhiệm của Nhiếp Trinh khiến Hạ Nhất Dung lo rằng, có phải cha cô đã giao dịch thua lỗ rồi không, chắc chắn anh muốn đổi lợi ích gì đó nên mới dốc hết sức như vậy.
 
Hạ Nhất Dung không ngừng than khổ, cuối tuần cũng không cho cô nghỉ ngơi, từ sáng đến tối, hoàn toàn dựa theo thời khoá biểu trên trường để học tập và nghỉ giải lao.
 
Ở trường còn có thể lơ là không tập trung, còn có môn học khác, nhưng đối mặt với Nhiếp Trinh, một ngày học 8 tiếng, tất cả đều là toán học.
 
Vốn dĩ cô không muốn phối hợp, bị Nhiếp Trinh huấn luyện như một người lính, oán khí tỏa ra khắp người, cô ném bút, không quan tâm đến hình tượng mà nằm bò trên bàn.
 
Nhiếp Trinh gõ gáy sách lên mặt bàn: “Hạ Nhất Dung.”
 
Cô mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm hàng sách đầu tiên trên giá sách, đếm xem có tổng cộng bao nhiêu quyển.
 
Nhiếp Trinh lấy quyển vở bài tập nằm dưới đầu cô, nhìn sơ qua hai cái tức đến bật cười.
 
“Hạ Nhất Dung, tôi đã giảng 3 lần về hàm số bậc 2 rồi, sao nhóc vẫn không biết làm?”
 
Cô có một đống lý do, nằm bò trên bàn nói: “Rất kỳ lạ, sao đường parabol lại hướng lên hướng xuống chứ, còn trục đối xứng gì đó lúc thì ở bên này lúc thì ở bên kia.”
 
“Nếu đã lập đẳng thức* rồi thì thôi đi chứ, sao phải giải ra nữa?”
 
*Đẳng thức: là mối quan hệ giữa hai đại lượng, hay tổng quát hơn, hai biểu thức, khẳng định rằng hai đại lượng hay giá trị đó bằng nhau.
 
Nhiếp Trinh thở dài một hơi, qua vài ngày phụ đạo, anh nhận ra đầu óc của Hạ Nhất Dung không giống những người khác, cô vốn dĩ không có tư duy toán học.
 
“Đây là quy định.”
 
“Sao phải quy định như vậy?”
 
Hạ Nhất Dung quay đầu đối mặt với anh, thấy Nhiếp Trinh cắn chặt răng, xương quai hàm càng thêm sắc bén.
 
“Là do ai quy định chứ? Nhà toán học đã quy định một đống quy tắc đó sao, sau đó tự ra mấy đề bài khó cho chính mình hả? Sao bọn họ rảnh rỗi thế?”
 
Nhiếp Trinh khó khăn đè nén cảm xúc đang gào thét trong người, anh ghét bỏ mà đẩy đầu cô, đập vở bài tập trước mặt cô.
 
“Không vì sao cả, nghe theo là được.”
 
Hạ Nhất Dung rầu rĩ nói: “Nhưng em muốn biết vì sao.”
 
Cuối cùng Nhiếp Trinh quay đầu, đối mặt với cô gái nhỏ khiến anh cảm thấy rất khổ sở mấy ngày nay.
 
Tầm mắt không nhịn được mà bị thu hút bởi đôi gò bồng đảo của cô đang tì vào mép bàn.
 
Cô mặc chiếc áo len mỏng ôm sát màu vàng, khuôn mặt trắng trẻo sáng bóng.
 
Có lẽ vì nhích tới nhích lui và phần ngực bị cọ xát, nên có vẻ hạt đậu nhỏ đã hơi nhô lên dưới lớp vải mịn, trông vô cùng bắt mắt.
 
Lúc mới đến Bắc Kinh, cô vẫn là một cô bé nhỏ nhắn gầy teo, đột nhiên trưởng thành trở thành một cô gái xinh đẹp khiến người ta không thể không chú ý.
 
Nhiếp Trinh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức hướng mắt lên trên.
 
Bây giờ mới phát hiện, đường nét khuôn mặt cô cũng thay đổi rất nhiều, một cái cau mày hay một nụ cười, thì cũng là sự hấp dẫn độc nhất vốn có của thiếu nữ.
 
Anh đá ghế đi ra khỏi thư phòng, Hạ Nhất Dung còn tưởng rằng cuối cùng Nhiếp Trinh cũng hết cách với cô nên tức giận rời đi, lắc đầu cười hì hì.
 
Không lâu sau Nhiếp Trinh trở lại, cầm trong tay một chiếc áo khoác, đứng từ xa ném về phía Hạ Nhất Dung, che kín cô từ đầu đến chân.
 
“Tôi muốn mở điều hoà, nhóc mặc vào đi.”
 
Hạ Nhất Dung khua tay lung tung, đẩy áo khoác ra, lộ ra cái đầu tròn tròn rối xù.
 
“Nhiếp Trinh, anh có bệnh à, thời tiết này còn mở điều hoà.”
 
Nhiếp Trinh không để ý tới cô, bấm mở điều hoà, trong lòng nghĩ thầm cô mới có bệnh, bên cạnh đều là đàn ông, thời tiết này còn không mặc nội y.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui