Biển thủ

Cuối cùng cũng nhận thức được, đối với Hạ Nhất Dung, nếu không thể giảng giải rõ ràng thì cô luôn có hàng vạn câu hỏi vì sao.
 
Với người khác thì xem đó như chuyện đương nhiên, còn cô thì làm thế nào cũng không thể hiểu được.
 
Nhiếp Trinh không có kiên nhẫn, ném cho cô một quyển bài tập rất dày, có hơn 10 câu hỏi cho một điểm kiến thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không có vì sao, nhóc cứ dựa theo phương pháp mà làm.”
 
Người ngốc thì luôn làm theo cách ngốc, may là anh vẫn giảng một điểm kiến thức, có thể rút ra được cách làm từ ví dụ đó, hiệu quả cao hơn, cũng giúp cô giảm bớt gánh nặng.
 
Nhưng đầu óc của Hạ Nhất Dung, không biết cấu tạo từ thứ gì, uống phí công sức của anh.
 
Hạ Nhất Dung cầm lên nhìn một lượt, há miệng: “Vì s…”
 
Nhiếp Trinh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn cô chằm chằm, chờ cô nói ra chữ tiếp theo.
 
Hạ Nhất Dung rụt cổ, nhích cái mông cách xa anh một chút.
 
Qua một hồi, bút trong tay Hạ Nhất Dung đã bị cầm tới nóng, cô mới quan sát biểu cảm của Nhiếp Trinh, vô cùng dè dặt.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái gì?” Anh cũng không ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Dung oán thầm, người này tinh mắt thật đó.
 
Cô tủi thân nói: “Buồn ngủ quá đi, làm xong cái này có thể ngủ một chút không?”
 
Hạ Nhất Dung nhìn cái đầu cao quý của Nhiếp Trinh, chậm rãi cúi xuống.
 
Vất vả lắm Hạ Nhất Dung mới trông bầu vẽ gáo* làm được hai đề, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
 
*Trông bầu vẽ gáo: ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài, ở đây có thể hiểu là dựa theo câu ví dụ mà làm bài.
 
Cô huýt khuỷu tay vào Nhiếp Trinh, hạ thấp âm lượng thần bí nói: “Anh muốn xin cha em giúp anh chuyện gì thế.”
 
Nhiếp Trinh buông sách, liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thản nhiên: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
 
Hạ Nhất Dung lắc đầu, trong mắt lộ ra tia gian xảo: “Anh nói cho em biết đi, không chừng em có thể xin cha giúp anh.”
 
Nếu như vậy thì anh không cần hao tâm tổn sức dạy phụ đạo cho cô, cô cũng không cần qua đây làm bài vào cuối tuần.
 
Nhiếp Trinh không nói gì, anh nghĩ chẳng lẽ mục đích của mình rõ ràng đến vậy sao, Hạ Nhất Dung cũng nhìn ra được.
 
Hạ Nhất Dung có chút kiêu ngạo nói: “Thật đó, cha rất thương em, em xin cái gì thì chắc chắn ông ấy sẽ đều đồng ý.”
 
Hạ Nhất Dung biết rõ sức nặng trong lời nói của mình đối với htk, cô mất mẹ từ nhỏ đã đủ khiến cha đau lòng, hơn nữa ông ấy còn cảm thấy áy náy với mẹ bao nhiêu năm nay. Không biết tình yêu cỡ nào, nhưng sự áy náy cũng đủ nặng rồi.
 
Hạ Nhất Dung chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chuyện đó để đưa ra yêu cầu gì, cô biết cha cũng sống không vui vẻ gì, cô không thể xem nỗi đau của ông như là lợi thế của chính mình.
 
Nói không chừng, Nhiếp Trinh muốn mượn chuyện phụ đạo cho cô để trao đổi ân tình, vì anh thấy cô rất dễ giải quyết. Cô muốn giúp Nhiếp Trinh một tay.
 
Nhiếp Trinh đáng thương, cha yêu đáng thương. Tất cả mọi người đều cảm thấy Hạ Nhất Dung cô đáng thương.
 
Nhưng Hạ Nhất Dung cảm thấy mình rất hạnh phúc, cô là người biết tốt xấu, cuộc sống của cô đang rất tốt. Cha thật lòng thương cô, mấy anh trai cũng coi như thương cô, cũng không vì mối quan hệ cùng cha khác mẹ khiến cô phải nhìn sắc mặt họ mà sống, cậu mợ cũng trông mong cô, tháng nào cũng gọi điện gửi quà cho cô.
 
Nhiếp Trinh, cho dù không có chung huyết thống, nhưng anh thật sự rất chu đáo với cô, so với mấy người anh trai kia thì anh càng giống anh trai hơn.
 
Đột nhiên cô có chút đau lòng, sao Hạ Nhất Dung cô lại được nhiều người yêu thương chăm sóc như vậy, chỉ vì mẹ cô mất sớm nên trông cô đáng thương sao.
 

Nói vậy, chẳng phải Nhiếp Trinh càng đáng thương hơn sao. Cô được nhận nhiều tình thương như vậy, nhưng Nhiếp Trinh không có.
 
Cô muốn chia một phần tình thương xung quanh cô cho anh.
 
Đột nhiên mu bàn tay của Nhiếp Trinh được bao phủ bởi một hơi ấm, anh nghi hoặc ngẩng đầu, sự thương xót của Hạ Nhất Dung không thể giấu diếm được.
 
Cô cố gắng khiến biểu cảm của mình trở nên tự nhiên hơn, nhưng trông càng kỳ quái hơn.
 
Nhiếp Trinh đã nhận được đủ loại sắc mặt thế này, mấy năm đầu sống trong đại viện, ai cũng nhìn anh như vậy.
 
Bỗng nhiên Nhiếp Trinh rụt tay lại, khiến tay Hạ Nhất Dung rơi xuống mặt bàn “bộp” một tiếng.
 
“Không liên quan tới nhóc, lo làm bài đi.”
 
Đúng là buồn cười, cô cho rằng chuyện gì cũng có thể mượn cớ vì tình thân thì mới đạt được sao.
 
Tình thân và tình yêu, chính là thứ gông xiềng lớn nhất.
 
Lâu rồi Nhiếp Trinh mới dùng giọng điệu ghét bỏ lạnh lùng này để nói chuyện với Hạ Nhất Dung.
 
Trong một năm rưỡi, thời gian hai người ở cạnh nhau còn nhiều hơn so với Hạ Nghị Lâm.
 
Người Hạ Nhất Dung thân thuộc nhất chính là Nhiếp Trinh.
 
Cô biết anh có bao nhiêu cái áo phông đen giống nhau y như đúc, biết lúc ngồi anh thường đặt trọng lượng cơ thể về bên trai, biết buổi tối anh khó ngủ, vậy nên lúc ngồi xe đến trường hay tan trường, đó là thời điểm anh bổ sung giấc ngủ.
 

Đột nhiên bị Nhiếp Trinh trách một câu, sự yêu thương và đồng cảm cô vừa bày ra bỗng chốc biến mất.
 
Lại có chút tủi thân, cô có ý tốt muốn giúp anh, không cảm động thì thôi, còn tỏ ra ghét bỏ là có ý gì.
 
Hô hấp của Hạ Nhất Dung nặng nề hơn, tay cô dùng sức, chữ viết ra muốn đâm lủng trang giấy.
 
Nhiếp Trinh nghe được tiếng thở dốc như động vật nhỏ và cái mũi liên tục hừ lạnh của cô, có lẽ cô đã nổi giận vì bị anh mắng một câu.
 
Nhưng anh cũng lười quan tâm cô, tất cả mọi người đều thích bày ra sự thương hại và thiện ý của mình, tựa như nếu bản thân có nhiều ý tốt thì sau khi chết sẽ được lên thiên đàng.
 
Không quan trọng liệu những ý tốt khó sao nói rõ này có khiến anh khó thở hay không.
 
Ngoại trừ anh Quý nhà họ Quý và người nhà họ Hạ, thì dường như không ai xem Nhiếp Trinh anh như người bình thường.
 
Anh đá văng ghế rời đi, Hạ Nhất Dung lại đánh dấu vài câu, sau đó giống như bị hút cạn sức lực dập đầu xuống bàn.
 
Nhắm mắt lại cắn môi, dù tức giận thì cũng không nên nói mấy lời độc ác.
 
Một hồi sau cô mới đá ghế Nhiếp Trinh: “Anh đúng là đáng ghét.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận