Biển thủ

Tiếng khịt mũi cũng ngừng lại, cô kinh ngạc ngồi đó, qua chốc lát lại cảm thấy bối rối, vô thức nhìn về phía Hạ Nghị Lâm.
 
Hạ Nghị Lâm cũng đang xuất thần, mạch suy nghĩ của anh ta quay lại thời điểm Nhiếp Trinh vẫn là một cậu bé người gặp người thích.
 
Quá mơ hồi rồi, Nhiếp Trinh khi đó với Nhiếp Trinh bây giờ hoàn toàn khác xa nhau, anh ta chỉ có thể nhớ rõ khoảng thời gian ngắn trước đó, anh ta và Nhiếp Trinh gây nhau khóc cười cùng nhau, bọn họ chơi mệt rồi thì sẽ chạy vào lòng mẹ Nhiếp Trinh, bà ấy sẽ luôn ngồi xổm xuống ôm mỗi đứa một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Hạ Nghị Lâm cũng có chút buồn phiền, anh ta không muốn nhớ lại.
 
Vỗ nhẹ lên mu bàn tay em gái, lặp lại: “Em đừng để trong lòng.”
 
Đôi mắt của Hạ Nhất Dung bắt đầu cay cay, nước mặt ngấn thành giọt lớn rồi mới rơi xuống.
 
Đôi mắt cô mờ đi, có chút mất tập trung, nhỏ giọng nói: "Em biết."
 
Cô nhớ tới năm ngoái cũng vào thời điểm này, Nhiếp Trinh không muốn dẫn cô theo, cũng không đến trước.
 
Chú Chính nhàn rỗi ở nhà đã lâu cũng trở nên có ích, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần đứng chờ trước cửa nhà để đưa cô đi học.
 
Lúc đó cô còn tưởng rằng Nhiếp Trinh bị bệnh, vài lần đến thăm nhưng anh đều đóng cửa không gặp, ông Nhiếp kéo tay cô, tuy ông cười nhưng cũng không nói nhiều như trước, xương cốt đột nhiên yếu đi, cả người không còn tinh thần. Mặc dù ngày trước ông không tính là khoẻ mạnh nhưng tốt xấu gì vẫn tràn đầy tinh thần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bây giờ nghĩ lại những chi tiết bị xem nhẹ đó, Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy đau lòng.
 
Cô không thể hiểu được nỗi đau mất đi người thân trong một ngày, nhưng dù chỉ đứng ngoài quan sát họ chìm trong nỗi đau vô bờ bến, thì những cảm xúc nhỏ nhoi mà cô cảm nhận được cũng đủ khiến người ta xót xa.
 
Mặc dù Hạ Nhất Dung cũng mất mẹ từ sớm, nhưng cô không có ký ức về mẹ mình, mẹ chỉ là một danh xưng đối với cô.
 
Mặc dù mẹ của Hạ Nghị Lâm cũng mất sớm nhưng đó là do căn bệnh đã dần dần nuốt chửng sinh mạng của bà ấy.
 
Còn Nhiếp Trinh, chỉ trong một đêm, cha mẹ đều qua đời.
 
Năm nay Nhiếp Trinh vẫn đến trường, chỉ là mặt anh vô cảm, cũng không nói năng gì, lúc lên xe thường lấy áo khoác che mặt, giống như tách bản thân ra khỏi thế giới này.
 
Vốn dĩ Hạ Nhất Dung tưởng rằng anh sẽ tạm ngừng việc phụ đạo, nhưng anh lại không nói gì, cứ như bình thường mà quan sát Hạ Nhất Dung làm bài tập.
 
Hạ Nhất Dung cảm thấy buồn thay anh, nhưng cũng sợ chạm vào nỗi đau của anh, với tinh thần vô cùng căng thẳng thì tỷ lệ chính xác cực cao, Nhiếp Trinh đã tiết kiệm được rất nhiều lời vô nghĩa.
 
Mãi đến cuối tháng 5, Hạ Nghị Lâm mới bày ra dáng vẻ vờ như không biết gì, qua nhà lôi kéo Nhiếp Trinh chơi game cả buổi chiều.
 
Trong lúc làm bài Hạ Nhất Dung cũng lặng lẽ nhìn qua, muốn biết họ đang chơi trò gì mà ồn ào như vậy, cứ như đang dỡ nhà vậy.
 
Thì ra hai người họ đang chơi The King of Fighters, Hạ Nhất Dung lo rằng máy chơi game trong tay họ sẽ bị đập vỡ mất.
 
Nhà họ Nhiếp giống như ao tù nước động, mới quăng một đón vào thì lập tức có gợn nước dập dờn, bầu không khí sôi động đã lâu không có.
 
Buổi tối Hạ Nghị Lâm hiếm khi ngồi ăn cơm chung, anh ta thua trận nên nói rất nhiều: “Khó trách Tiểu Dung béo lên, tay nghề của bà Bạch quá tốt.”
 
Bà Bạch được khen thì cười toe toét: “Nhà con năm nào cũng không khai súng, tay nghề của thím Trần đều bị bào mòn rồi, mấy món này bà cũng luyện từ đây ra.”
 
Hạ Nhất Dung quay mặt nói với ông Nhiếp: “Ông Nhiếp, ông nói con béo một chút mới đáng yêu mà.”
 
Ông Nhiếp cười ha ha, xoa khuôn mặt mềm mại của Hạ Nhất Dung, mở to mắt nói lời không thật lòng: “Thằng nhóc Tiểu Lâm này nói hưu nói vượn, Tiểu Dung của chúng ta béo chỗ nào, ông thấy vẫn rất thon gọn.”
 
Hạ Nhất Dung lại nghe thành lời thật lòng, càng ăn nhiều hơn.
 

 
Nhiếp Trinh tinh mắt phát hiện váy đồng phục mùa hạ của Hạ Nhất Dung ngắn hơn bình thường.

 
Ngồi trên xe mà gần như không thể che hết được phần đùi, lộ ra một mảng thịt trắng nõn trên đùi rất bắt mắt.
 
Anh tới gần vén áo đồng phục của cô lên, quả nhiên, cuộn lên hai vòng bên hông.
 
Hạ Nhất Dung hất tay anh ra: “Làm gì thế.”
 
Bị người ta nhìn ra tâm tư, vẫn có chút mất tự nhiên, kéo áo khoác xuống.
 
Nhiếp Trinh xuỳ một tiếng, ngồi lại vị trí.
 
Vốn dĩ anh không nên quản, nhưng nhịn nửa ngày trời vẫn không thể kiềm chế được: “Kéo cao lên như vậy làm gì, khỏi mặc cho rồi.”
 
Hạ Nhất Dung xoay người đi chỗ khác không để ý tới anh, giả vờ không nghe thấy. Nhìn ra ngoài cửa phát hiện Vu Ái Ái đang đứng ở vỉa hè, cô bấm cửa sổ xuống gọi một tiếng.
 
Nửa thân trên đều ló ra ngoài, vẫy tay về phía ven đường: “Ái Ái!”
 
Nhiếp Trinh vươn tay kéo cô lại, căng mặt, Hạ Nhất Dung nhìn mặt anh từ dưới lên trên, chỉ thấy phần cằm lỏm chỏm chút râu ngắn, mắt nổi quầng thâm.
 
“Ngồi yên!”
 
Hạ Nhất Dung nhỏ giọng nói: “Em muốn xuống xe đi cùng Ái Ái.”
 
Nhiếp Trinh liếc mắt nhìn, chỉ còn vài bước là tới cổng trường, lườm sang cô một cái: “Bây giờ không sợ nắng nữa à?”
 
Không biết ai vừa tới mùa hạ thì không còn muốn đi bộ dù chỉ vài bước, xe cũng phải dừng ngay cầu thang mới chịu xuống xe.

 
Nhiếp Trinh cũng không cản cô, từ khi Hạ Nhất Dung gọi người, tài xế đã sớm lái chậm lại rồi dừng hẳn.
 
Một cô gái trẻ luôn là phong cảnh đẹp nhất, huống chi cô còn để lộ hơn nửa phần đùi bắt mắt kia.
 
Chỉ cần nhảy lên một cái thì làn váy lập tức bồng bềnh lên xuống, tuy được thiết kế kiểu váy quần nhưng khi có gió thì vẫn có thể lộ ra mép mông.
 
Trong lòng Nhiếp Trinh thầm đếm, đây đã là nam sinh thứ 8 đi ngang qua ngoảnh đầu lại nhìn cô.
 
Ha, lớn nhanh thật đấy, đã cao hơn rất nhiều, vì béo lên nên trên đùi cũng có thêm chút thịt, không còn là nhánh cây khô như trước kia, tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư phía sau, đúng là có chút cảm giác thanh xuân của một cô gái xinh đẹp.
 
Tài xế cũng nhìn vào gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: “Tiểu Trinh, có cần gọi Nhất Dung trở lại không?”
 
Xe vẫn tiếp tục chạy tới dưới toà nhà giảng dạy của cô, bây giờ trong đám đông, Hạ Nhất Dung giống như một đoá hoa mềm mại dễ dàng thu hút được sự chú ý, khó trách mấy tên nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào cô.
 
Nhiếp Trinh thu hồi tầm mắt, cười lạnh một tiếng: “Tuỳ cô ấy.”
 
Nếu không thì sẽ lãng phí 2 lằn váy cuộn lên.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui