Lúc tan học Hạ Nhất Dung thả váy xuống, Nhiếp Trinh nhìn thấy cũng không vạch trần.
Phải để cô đi một vòng, tự cảm thấy rằng có nhiều người nhìn thì không hề thoải mái, như vậy mới ngoan ngoãn thả váy xuống.
Có lẽ những cô gái khác ở độ tuổi này sẽ thích được nam sinh vây quanh, nhưng Hạ Nhất Dung không giống vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô là người sẽ nhiệt tình thật lòng vỗ tay cho người trên sân khấu, nhưng chính cô lại không muốn là người trên sân khấu.
Xuất thân của Hạ Nhất Dung đã khiến cô phải nhận rất nhiều sự chú ý trong trường học, cô muốn hạ thấp sự tồn tại của bản thân mình còn không kịp.
Nhưng chính Hạ Nhất Dung không biết rằng, cơ thể cô giống như mầm non, ngày càng đâm chồi phát triển.
Cho dù cô im hơi lặng tiếng đứng đó, thì cũng toả sáng một cách thầm lặng.
Hôm nay lớp 12 bắt đầu tiến hành kỳ thi thử cuối cùng trong năm, Nhiếp Trinh nói sẽ tới trễ hơn nửa tiếng so với thường ngày.
Hạ Nhất Dung đợi trong phòng học của mình, nghĩ rằng đến lúc đó sẽ tới tìm anh.
Vừa hết tiết mọi người lập tức ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ còn lại người trực nhật đi tới đi lui trên hành lang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung vùi đầu gấp sao, gần đây trong lớp đang phổ biến trend viết nguyện vọng lên giấy gấp sao rồi gấp lại, gấp đủ 999 ngôi sao thì điều ước sẽ thành hiện thực.
Hạ Nhất Dung không tin rằng điều ước sẽ trở thành hiện thực, nhưng cô cảm thấy nếu gấp đủ 999 ngôi sao thì đó một là chuyện rất có cảm giác thoả mãn.
Cô gái đầu tiên mở đầu trò này đã cho đống sao này vào một chiếc lọ thuỷ tinh lớn, đủ loại màu sắc trông rất đẹp.
Hạ Nhất Dung cũng muốn bỏ vào lọ thuỷ tinh, rồi đặt lên hàng cao nhất trên giá sách.
Bỗng nhiên có tiếng cười phá lớn xông vào toà giảng dạy yên tĩnh.
Nghe giọng có vẻ là từ trên xuống, đám người ồn ào đang đi xuống cầu thang, có lẽ họ thích xem sân thượng như một nơi tụ tập của nhóm mình.
Mấy đứa con gái ồn ào trong lớp cũng hay trà trộn vào.
Cô nghe thấy giọng của nữ sinh trong đám đó rất giống cô gái dẫn đầu đội đánh bóng chuyền lần trước nhắm vào cô, bây giờ Hạ Nhất Dung đã biết cô ta tên là Minh Châu.
Động tác trong tay cô chậm dần, chú ý tới động tĩnh bên ngoài, có vẻ họ đang đi về phía này.
Cô cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ, bình thường nếu thấy họ từ đằng xa, cô và Vu Ái Ái sẽ trốn đi.
Giọng của Minh Châu ngày càng gần: “Tôi vào phòng học lấy đồ đã.”
Không hiểu sao Hạ Nhất Dung cảm thấy căng thẳng, cô biết trong nhóm bọn họ có vài nam sinh, mỗi lần qua đây đứng trước cửa lớp chờ Minh Châu, họ đều ló đầu vào nhìn cô.
Có lần Vu Ái Ái đứng lên nạt họ: “Nhìn cái gì? Mắt có tật hả?”
Bọn họ bị mắng vẫn hào hứng, cười một hồi, tên tóc vàng đi đầu còn huýt sáo: “Nhìn gái đẹp” “Không có tật nha, có tật làm sao nhìn gái đẹp.”
Ngôn ngữ thô tục, hành động đáng ghét, Hạ Nhất Dung chỉ liếc mắt nhìn một cái đã thấy khó chịu. Sao lại có kiểu người thích phô trương sự thô tục như vậy chứ.
Hạ Nhất Dung nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa Nhiếp Trinh mới thi xong, cô qua đó trước cũng không phải không được.
Chỉ là bây giờ ra ngoài thì sẽ đúng lúc gặp phải họ.
Do dự cân nhắc một hồi, Hạ Nhất Dung vẫn ngồi im gấp sap, cô nghĩ chắc là chỉ có một mình Minh Châu vào phòng học.
Tiếng bước chân lộn xộn kéo dài, dù thế nào thì Hạ Nhất Dung cũng không ngờ, hành động của họ lại nhất trí như vậy, người không biết còn tưởng rằng quân biên chế gì đó, hành động vô cùng đồng nhất.
Cô không khỏi căng thẳng, ngôi sao đang gấp một nửa trong tay cũng không thể gấp tiếp, giấy đã bị dụi nát, căn bản không gấp nổi, chỉ có thể đổi tờ khác.
“Ối, công chúa nhỏ ở đây à.”
Minh Châu cũng không ngờ Hạ Nhất Dung còn ở trong lớp, động tác muốn bật đèn bỗng khựng lại, quay đầu ngăn đám người sắp bước vào trong: “Các người đừng vào, lớp tôi vừa tổng vệ sinh xong, nếu lại bẩn thì người đầu tiên lớp trưởng nghi ngờ chính là tôi.”
Nam sinh tóc vàng cũng không thèm quan tâm, rảo bước đi thẳng vào trong, đẩy bàn trước mặt Hạ Nhất Dung ra, tiếng sắc nhọn khi kim loại va chạm khiến người ta khó chịu, cậu ta nhấc ghế ngồi ngay trước mặt Hạ Nhất Dung.
“Hây, công chúa nhỏ.”
Thấy Hạ Nhất Dung cúi đầu không để ý tới mình, cậu ta càng láo xược hơn, gác khuỷu tay lên bàn Hạ Nhất Dung, kê mặt lên tay, dường như muốn chen mặt vào dưới mặt Hạ Nhất Dung, nhìn Hạ Nhất Dung từ dưới lên.
Hạ Nhất Dung sợ tới mức đứng bật dậy.
Cậu ta bốc sao giấy trước Hạ Nhất Dung, giọng điệu nhỏ nhẹ, cố gắng khiến bản thân trông dịu dàng hơn: “Gấp sao à, viết nguyện vọng gì thế?”
Hạ Nhất Dung bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi không quen cậu.”
Cậu ta cũng ngồi thẳng dậy, ngón tay di chuyển trên mặt bàn, trước khi Hạ Nhất Dung rụt tay về thì cậu ta đã lập tức bắt lấy tay cô.
“Nói chuyện là quen thôi.”
Hạ Nhất Dung không vùng tay ra được, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, mặt đỏ lên, khuất nhục, e lệ, sợ hãi, đủ loại cảm xúc dâng trào.
Người bên cạnh ồn ào, cười la. Nam sinh tóc vàng càng nắm chặt tay cô.
Cô cắn chặt răng, mạnh mẽ trấn an bản thân: “Tôi không muốn làm quen với cậu, mời cậu buông tay ra.”
Minh Châu ở bên cạnh quan sát một người, cũng đi tới cản lại: “Đừng làm thế.”
Tóc vàng trừng mắt lườm cô ta, rõ ràng trong băng này cậu ta mới là nhân vật trung tâm, Minh Châu cuồng ngạo cũng không dám nói tiếp.
Cậu ta hiếm khi bắt được cơ hội, một tay nắm tay Hạ Nhất Dung, một tay muốn sờ đầu cô.
Hạ Nhất Dung gần như đã hét lên: “Cậu đừng chạm vào tôi!”
Mặt cô căng thẳng, mắt trợn to, rõ ràng đang tức giận, nhưng tên tóc vàng lại vờ như không thấy, nở nụ cười.
“Tức giận cũng đáng yêu như vậy, hẹn hò với tôi không, tôi sẽ đối xử tốt với cậu!”
Hạ Nhất Dung hung hăng đá bàn, khiến nó đập vào bụng cậu ta, tay còn lại cố gắng gỡ tay cậu ta ra.
Rõ ràng tóc vàng không ngờ Hạ Nhất Dung lại nổi giận như vậy, càng dùng lực nắm chặt tay cô, cả người Hạ Nhất Dung lảo đảo, thân trên bổ nhào về phía trước, cằm đập xuống bàn.
Minh Châu cũng bị doạ sợ, cô ta hét lên: “Vương Ngật cậu điên rồi, cô ta họ Hạ đấy!”