Căn bản Vương Ngật không thèm ngó ngàng đến Minh Châu, họ Hạ thì làm sao, chỉ cần Hạ Nhất Dung làm bạn gái cậu ta, thì mọi vấn đề đều không là gì cả.
Hạ Nhất Dung cố gắng loại bỏ xúc cảm trên tay, cô không vùng ra được thì cũng không vùng nữa.
Nâng mắt lên nhìn, trong mắt không có chút tia bối rối nào: “Nếu cậu còn như vậy, thì có tin ngày mai cả trường sẽ không còn thấy cậu không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt không hiện sự căng thẳng nhưng trong lòng lại đánh trống liên hồi, cô Hạ Nhất Dung cũng biết uy hiếp người khác. Nhưng cô sợ càng uy hiếp thì càng kích thích thiếu niên phản nghịch này.
Hạ Nhất Dung nhìn đồng hồ trước phòng học, kim phút chuyển động, cô chỉ mong nó di chuyển nhanh hơn một chút, Nhiếp Trinh không thấy cô thì chắc chắn sẽ chạy tới phòng học tìm cô.
Cô dần bĩnh tĩnh lại, vô thức bắt chước ánh mắt nhìn người của Nhiếp Trinh.
Vương Ngật suy nghĩ một lát, căn bản không quan tâm: “Không được học nhưng đổi lại cậu làm bạn gái tôi cũng đáng.”
Cậu ta ngả ngớn nâng cằm Hạ Nhất Dung, cau mày: “Chậc, bị ngã đỏ rồi này.”
Hạ Nhất Dung tránh ra sau, nhưng gáy lại bị cậu ta giữ lấy, cậu ta bày ra nét mặt yêu thương, muốn dùng ngón cái lau đi vệt đỏ chói mắt kia: “Nếu cậu ngoan thì đã không ngã rồi.”
Hạ Nhất Dung chỉ cảm thấy ghê tởm, sao lại có kiểu nam sinh thế này chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa bực vừa xấu hổ, dùng hết sức tránh né ngón cái của cậu ta: “Lấy bàn tay bẩn thỉu của cậu ra.”
Giống như một con mèo nghịch ngợm, một chút uy hiếp cũng không có.
Như vậy Vương Ngật càng cảm thấy thú vị, cười quay đầu nói với người bên cạnh: “Giận rồi.”
Đổi ngón tay thành bàn tay, muốn vỗ nhẹ lên cằm cô.
Hạ Nhất Dung nhắm chặt hai mắt, dâng lên cảm giác khuất nhục, sự bình tĩnh gượng ép của cô đã sắp bị phá vỡ, cô cắn chặt môi, không muốn rơi lệ trước mặt những người này.
“Ông đây thấy mày không vừa mắt lâu rồi.”
Giọng của Triệu Ân Vũ.
Hạ Nhất Dung vừa mở mắt đã thấy Triệu Ân Vũ đá văng cửa lớp, trong tay còn cầm quả bóng rổ, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đúng rồi, sau khi tan học Triệu Ân Vũ thích chơi bóng một lát rồi mới về.
Cậu ta mập mạp đô con nhưng khí thế không hề thua kém, hai ba bước đi tới lập tức hất bay tay Vương Ngật.
“Thằng quỷ này, não hỏng rồi hả?”
Đứng trên bàn, vừa lùn vừa béo, nhưng lại giống như một tiểu bá vương.
Vương Ngật lùi ra sau hai bước, không dám xông về phía Triệu Ân Vũ. Nhưng cũng không muốn từ bỏ cơ hội tốt này.
Lấy lòng: “Anh Vũ, tôi thích Hạ Nhất Dung, đang cầu xin cô ấy làm bạn gái tôi.”
Triệu Ân Vũ giống như nghe truyện cười không thể tin được, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới: “Lúc bạn chơi bóng rổ ở lớp bên cạnh tới nói với tôi, tôi còn tưởng tên nào chán sống, mày cũng không nhìn lại bản thân xem.”
Cậu ta đập mạnh quả bóng rổ xuống đất, bật lên trước mặt Vương Ngật vài cái.
“Cậu cũng xứng?”
Nhiếp Trinh đút tay vào túi quần đi tới từ cửa sau, đầu tiên là chậm rãi quét mắt một vòng.
Cười lạnh một tiếng.
Hạ Nhất Dung dựa theo ánh nhìn của mọi người mà từ từ nhìn sang, vừa nhìn thấy anh, miệng cô như mếu, mũi cau lại như muốn bật khóc.
“Nhiếp Trinh…”
Anh nghiêng đầu, dường như không thích giọng điệu nói chuyện của cô. Nghe cứ đáng thương thế quái nào đó.
Triệu Ân Vũ đứng trên bàn, từ trên cao nhìn xuống.
“Bây giờ anh đến có ích gì?” Ra vẻ ông đây đã dọn sạch chiến trường.
Nhiếp Trinh không để ý tới cậu ta, đi tới phía trước nắm cằm Hạ Nhất Dung, nhìn trái nhìn phải.
Bàn bị đá bay không thương tiếc, ghế đập vào người Vương Ngật.
Cậu ta muốn cử động cũng không dám cử động. Tuy rằng thân phận của Triệu Ân Vũ hơi khó đối phó, nhưng là bạn cùng tuổi thì vốn dĩ cũng không có sức uy hiếp lớn.
Nhưng Nhiếp Trinh lớn hơn họ 3 khoá, còn cao hơn họ một cái đầu, lại là người kỳ quái u ám nhất trong truyền thuyết, đứng trước mặt anh cho dù chưa nói lời nào thì bản thân đã tự động mất hết uy phong.
Không phải cậu ta không biết mỗi lần tan học Hạ Nhất Dung đều đi cùng Nhiếp Trinh, hôm nay hiếm lắm mới thấy cô một mình, cơ hội tốt ngàn năm có một, cho dù cậu ta có chút khó xử thì cũng muốn thử xem.
Chỉ cần Hạ Nhất Dung đồng ý làm bạn gái cậu ta thì không còn gì sợ cả.
Xương bánh chè của Vương Ngật bị đập vào, chịu đựng nỗi đau kéo đến từng cơn.
Nghe thấy Nhiếp Trinh hỏi: “Tên gì?”
Không nghe thấy câu trả lời, Nhiếp Trinh lại quay đầu, mặt không chút thay đổi nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm lại khiến người ta run sợ.
“Hỏi cậu tên gì?” Giọng điệu thản nhiên, như thể đang nói chuyện rất bình thường.
Vương Ngật cũng không dám trả lời.
Triệu Ân Vũ liếc mắt một cái, nhảy xuống: “Nó tên Vương Ngật.”
Nhiếp Trinh gật đầu, nhìn mấy nam sinh bên cạnh Vương Ngật: “Bọn họ thì sao?”
Mấy nam sinh đó sợ tới mức chân tay mềm nhũn, xua xua tay: “Không liên quan đến tụi em.”
Nhiếp Trinh và Triệu Ân Vũ cùng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhất Dung, cô cẩn thận suy nghĩ, cũng không trách lên đầu những người đó.
“Không liên quan đến họ.”
“Ừm.”
Chờ bọn họ rời đi rồi, Triệu Ân Vũ mới bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nói với Nhiếp Trinh: “Nhiếp Trinh, anh cảm ơn tôi đi.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Triệu Ân Vũ há to miệng, không còn lời nào để nói. Một hồi sau mới giậm chân chạy đi.
Nhiếp Trinh kéo bàn của Hạ Nhất Dung trở lại vị trí ban đầu, trên sàn rơi một ngôi sao giấy.
Cô chỉ xuống đất, vô cùng uất ức: “Ngôi sao.”
Nhiếp Trinh nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, Hạ Nhất Dung oà lên khoá.
Nhiếp Trinh hờ hững đứng đó, thấy cô càng khóc càng thương tâm, mới đi tới hai bước xoa đầu cô.
“Đừng khóc.”