Hạ Nhất Dung khóc không ngừng, cô sợ ông Nhiếp nghe thấy nên không dám khóc thành tiếng, che miệng nức nở giống hệt một con thú nhỏ.
Khóc một hồi lâu, hai bên tóc mai đều bị ướt đẫm bởi mồ hôi.
Nhiếp Trinh cảm thấy tiếng khóc nghẹn này phiền lòng chết đi được, đầu cô đang vùi trên đầu vai anh bỗng bị đẩy ra, vẻ mặt anh bất đắc dĩ: “Người bị đánh là tôi, người bị phạt quỳ cũng là tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao cô lại quỳ xuống khóc thảm như vậy, mắt đỏ thành thỏ rồi.
Anh sầm mặt cố tình hung dữ: “Hạ Nhất Dung!”
Hạ Nhất Dung vẫn đang đắm chìm vào cảm xúc của mình, mắt điếc tai ngơ.
Nhiếp Trinh ngồi xổm trên chân, lẳng lặng quan sát Hạ Nhất Dung, mãi đến khi cô thấy xấu hổ, tự đứng dậy rút giấy lau nước mắt, cũng không ngại mà lau nước mũi.
Giọng khàn khàn quay lại, rút giấy vò thành một cục rồi ném vào người Nhiếp Trinh: “Đều tại anh.”
Cũng không biết trách anh cái gì.
Cuối cùng Nhiếp Trinh cũng quỳ thẳng lưng lại, không ai nhìn thì anh cũng tự giác, phạt quỳ thì quỳ thật nghiêm túc, không giở trò.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung nhặt số thuốc rơi dưới sàn, đi tới sau lưng anh, đập một cái lên bả vai không bị thương của anh.
Mặc dù nghe tiếng khá to nhưng Nhiếp Trinh lại không thấy đau.
“Anh làm chuyện xấu gì thế?”
Nhiếp Trinh không trả lời, cười nhạo cô: “Sao nhóc biết xem bói à, còn chuẩn bị sẵn thuốc?”
Hạ Nhất Dung khịt khịt mũi, đẩy anh ra, khiến lưng anh hơi cong lên: “Anh ba em nói rằng, anh không tránh được một trận đòn.”
Nhiếp Trinh mắng một câu, còn nói: “Do cậu ta trù à.”
Hạ Nhất Dung nghiêm túc quan sát vết thương sau lưng anh, 4 5 đường dài ngoằng, chiều rộng cỡ một ngón tay. Cô lại cảm thấy mắt cay mũi nóng giống như muốn rơi lệ, nhanh chóng ngoảnh đầu đi vặn nắp lọ thuốc.
Vừa mới thoa iot, Nhiếp Trinh đã không nhịn được mà hơi run lên.
Ngay khoảnh khắc đó, anh âm thầm nắm chặt tay thành quyền.
Cảm giác kích thích kéo theo sau một cơn đau tê dại ngắn ngủi, Nhiếp Trinh cảm thấy vết thương ngứa ngáy, cứ như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.
Sau khi cơn tê dại qua đi, anh nhận ra rằng Hạ Nhất Dung đang thổi hơi bằng miệng.
Nhiếp Trinh có chút buồn cười, cô coi anh như con nít à. Chỉ khi còn bé, mỗi lần té ngã hay đụng trúng gì đó, anh mới chạy tới trước mặt mẹ, dù chỉ đau một chút nhưng cũng muốn gào lên là rất đau, như vậy mẹ sẽ thổi thổi vào miệng vết thương, vừa thổi vừa nói: “Phù phù sẽ không đau nữa.”
Đã lâu lắm rồi, chưa từng có ai đối xử chu đáo dịu dàng với anh như một đứa trẻ thế này.
Nhiếp Trinh có chút không thoải mái, nghiêng người tránh né: “Không đau.”
Hạ Nhất Dung vừa định nói anh cứng miệng ra vẻ, thoáng trông thấy sau tai anh đỏ lên, ngay cả cổ cũng hơi ửng hồng.
Cô khẽ nhếch khoé môi, lúm đồng tiền mờ mờ.
Rồi dùng ngón tay quẹt thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
Dọc xuống một đường, tới chỗ lưng quần, không biết miệng vết thương kéo dài xuống bao nhiêu.
Hạ Nhất Dung nhìn chằm chằm vị trí cạnh lưng quần, thông qua khe hở nhỏ xíu để nhìn vào trong.
Quần lót màu đen, hơi lộ phần mông.
Tim cô đánh trống liên hồi như ấn phải công tắc, cô sợ Nhiếp Trinh nghe thấy nên nhanh chóng ngã người ra sau, cách xa anh một chút.
Vươn tay bôi thuốc miệng vết thương khác.
Cố gắng không nghĩ đến vết thương dưới lưng quần anh nữa.
Chờ đến khi đã bôi thuốc xong, Nhiếp Trinh chuyển động bả vai.
Hạ Nhất Dung ngơ ngác nhìn thấy cơ bắp anh hiện ra bởi động tác vừa rồi.
Rãnh vừa dài vừa sâu, chỗ bả vai còn có chỗ lõm vào, cả phần lưng có dạng hình tam giác ngược.
Nhiếp Trinh quay đầu lại, Hạ Nhất Dung nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn anh một cách vô cùng bình tĩnh.
Không hiểu sao cô lại nói ra một câu: “Phần vết thương dưới eo anh vẫn chưa được bôi thuốc, anh cởi quần ra một chút đi.”
Đương nhiên Nhiếp Trinh cũng không ngờ cô sẽ nói những lời này, giật mình nhìn Hạ Nhất Dung, thấy hai má cô đã đỏ lên, còn nghiêm túc chớp chớp hai mắt nhìn anh, giơ lọ thuốc trên tay lên giả vờ trấn tĩnh bản thân.
Trong lòng anh bật cười, cố tình trêu cô.
Tay anh mò tới chỗ gài dây nịt: “Được.”
Cạch một tiếng, ấn nút cởi ra, lưng quần lập tức nới lỏng.
Hạ Nhất Dung nhanh chóng nhìn thoáng qua, thấy miệng vết thương bên dưới chỉ có một chút.
Cô nhắm mắt lại duỗi tay ra trước: “Anh tự bôi đi! Bị điên à!”
Nhiếp Trinh lại ấn nút gài lại dây nịt, sợ rằng nếu tiếp tục trêu chọc thì cô gái da mặt mỏng này sẽ không thể chịu nổi.
Ho nhẹ một tiếng: “Biết rồi, nhóc về đi.”
Nói tới đây, anh mới nhớ đến việc làm sao Hạ Nhất Dung có thể qua đây.
Nghĩ đến một trường hợp duy nhất, anh có chút khó tin: “Trèo ban công qua đây?”
Hạ Nhất Dung thành thật gật đầu, dáng vẻ giống như vừa nghĩ lại đã sợ.
Làm sao đây, vừa rồi vì lo lắng cho Nhiếp Trinh nên cô mới dũng cảm như vậy, chẳng lẽ bây giờ trèo lại sao?
Nhiếp Trinh gõ đầu cô, không hề giảm lực, Hạ Nhất Dung ôm đầu bĩu môi trừng anh.
Nhiếp Trinh tức giận nói: “Nhóc mới bị điên.”
Lầu 3, độ cao ít nhất là 10 mét, không cẩn thận trượt chân thì người thật sự bị thương chính là cô Hạ Nhất Dung.
Nhiếp Trinh kêu Hạ Nhất Dung đi về bằng cửa lớn, nếu đi trong âm thầm thì ông nội sẽ không bị đánh thức. Nhưng Hạ Nhất Dung lại quên mang chìa khoá, căn bản không thể từ cửa lớn vào nhà. Nếu gọi người ra thì chắc chắn ai cũng sẽ biết cô vì lo lắng cho Nhiếp Trinh, lo tới mức trèo ban công.
Cân nhắc kỹ càng một hồi, cô hùng tráng bẻ cổ tay tự động viên bản thân: “Không sao, em trèo ngược lại.”
Nhiếp Trinh giữ chặt cánh tay cô.
“Bỏ đi, nhóc lên giường ngủ đi.”
Dù sao anh cũng bị ông nội phạt quỳ một đêm.
“Thím Trần nhà nhóc dậy rất sớm, trời vừa sáng nhóc cứ âm thầm trở về.”