Lúc Hạ Nhất Dung nhìn thấy giấy báo đại học của Nhiếp Trinh, cô mới mơ hồ biết được một số tin tức về Nhiếp Trinh.
Anh đăng ký ngành quốc phòng của trường đại học trực thuộc trung ương, nghe nói điểm chuẩn có thể sánh ngang với mấy trường nổi tiếng.
Hạ Nhất Dung nghĩ lại liền đoán ra được, vì đứa con duy nhất của ông Nhiếp cũng xuất thân là bộ đội, dẫn đến kết cục cuối cùng là chết trẻ, hơn nữa có lẽ vì liên quan đến vấn đề đấu tranh chính trị nên mới mất mạng. Cho nên ông ấy không muốn Nhiếp Trinh cũng bước vào con đường này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có thể hiểu được mong muốn của ông cụ là để cháu trai sống một cuộc đời bình yên.
Nghe anh trai vô tình nhắc tới, dường như cuối cùng ông Nhiếp cũng gật đầu đồng ý cho Nhiếp Trinh báo danh vào ngành quốc phòng, còn có cha cô vẫn đang nói chuyện bên trong.
Hạ Nghị Lâm đạt được nguyện vọng của mình, nhờ có nhiều kinh nghiệm thi đấu và các loại giấy chứng nhận, anh ta đã trúng tuyển vào trường đại học xuất sắc nhất về chuyên ngành máy tính.
Chỉ là anh ta và Nhiếp Trinh, một người ở phía bắc một người ở phía nam, Nhiếp Trinh cuồng sạch sẽ, Hạ Nghị Lâm lại không thích đến trường, vì vậy hai người đã quyết định không ở lại trường.
Mà trên đường Nhiếp Trinh đến trường, nhất định phải đi ngang qua Hồng Tinh Nhất Trung, dù thế nào cũng phải vòng qua đó.
Vốn dĩ Hạ phó tư lệnh muốn vung tay, cho Hạ Nhất Dung và Hạ Nghị Lâm mỗi người một chiếc xe để đi lại từ nhà đến trường.
Vẫn là Nhiếp Trinh ngăn lại, nói chú Hạ sắp thăng chức, nên khiêm tốn hơn, trong nhà nếu tính cả ông ấy và Hạ Nghị Dương, bốn chiếc xe tương ứng với bốn tài xế thì thật sự quá bắt mắt. Anh chủ động nhận đưa đón Hạ Nhất Dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ phó tư lệnh lại cảm thấy nợ anh ân tình, lần này không cần Nhiếp Trinh nhắc, ông ấy đã chủ động nói: “Thiếu con một lần.”
Hạ Nhất Dung ngồi bên cạnh suy nghĩ một hồi lâu, mở ứng dụng chỉ đường lên xem, cảm thấy quá thuận đường không thể nào thuận hơn, dường như Nhiếp Trinh lại nhận không được một “ân tình”.
Lúc khai giảng, Nhiếp Trinh mặc bộ quân trang số 7 vừa được phát, màu xanh lá cứng cáp làm tôn lên dáng người vai rộng eo thon của anh, dáng dấp cao ráo.
Hạ Nhất Dung nhìn suýt ngây người, Nhiếp Trinh mặc quân trang quét sạch sự u ám, tư thế oai hùng hiên ngang đầy khí thế, cả người lộ ra tinh thần hăng hái mạnh mẽ.
Đây là Nhiếp Trinh mà Hạ Nhất Dung không quen biết.
Mãi đến khi Nhiếp Trinh đi tới trước mặt cô, Hạ Nhất Dung mới cúi đầu, trong lòng gợn sóng cuộn trào mãnh liệt, nhưng nét mặt không chút thay đổi.
Đẹp thì đẹp đó, nhưng cũng không thể ăn.
Nhiếp Trinh đi đến thân xe bên trái, dừng lại ngay cửa xe, rồi đi vòng qua đuôi xe nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dung một cái.
“Nhóc là cao lên hay là sửa váy?”
Cô chỉ xách theo một chiếc túi, miếng vải đó không thể che được cặp đùi kia.
Anh biết chân Hạ Nhất Dung rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, gợi cảm thoả đán, đường cong của bắp đùi rất hoàn mỹ.
Nhiếp Trinh không đợi cô trả lời đã đóng sầm cửa lên xe.
Không hiểu sao trong lòng có chút tức giận, bây giờ mới có bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà đã biết ăn diện, không thấy cô chăm chỉ học tập, mọi tâm tư đều dồn vào thứ này hết rồi.
Rõ ràng đồng phục cấp 3 là một bộ quần dài và một bộ váy, nếu mặc chiếc váy này thì sẽ để lộ đôi chân cực kỳ hút mắt.
May là không phải em ruột anh, nếu không anh đã đánh gảy chân cô.
Lúc Hạ Nhất Dung lên xe, cô tức giận nói: “Nghỉ hè em cao lên 3cm!”
Nhiếp Trinh nghịch điện thoại không để ý tới cô.
Mãi tới khi Hạ Nhất Dung sắp xuống xe, anh mới vứt lại một câu: “Con gái cấp 3 sẽ không cao nữa.”
Động tác định mở cửa của Hạ Nhất Dung chợt cứng đờ, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh cũng không ngẩng đầu: “Kiến thức cấp 3 phức tạp, nhóc không đặt hết tâm tư vào việc học thì e là mới một tuần sẽ không theo kịp.”
“Sao hả, anh mặc quân trang vào thì đòi dạy đời người ta?”
Nhiếp Trinh nhìn bóng dáng của Hạ Nhất Dung, đôi chân dài kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh.
Anh lại nhớ tới đêm đó, khi Hạ Nhất Dung trèo ban công đến bôi thuốc cho anh.
Cô luyên thuyên nói chuyện với anh, nói từ việc thím Trần không nấu ngon bằng bà Bạch, nói anh đi hơn 10 ngày nên cô rất buồn chán, anh hai lại có bạn gái mới, cô đã đọc xong nguyên bộ Harry Potter…”
Nhiếp Trinh nghe được đủ chuyện lớn nhỏ đã xảy ra trong lúc anh rời đi.
Sau đó cô lại ghé vào giường, chống đầu hỏi anh: “Anh có mệt không, nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau lần anh từ chối thì Hạ Nhất Dung không thèm hỏi lại nữa, dùng ánh mắt nghi hoặc trộn lẫn chút đồng tình mà nhìn anh.
Cuối cùng cô cũng không chống đỡ được cơn buồn ngủ, nghiêng người, duỗi thẳng một chân, một chân cong gối lên, anh vươn tay qua đắp chăn cho cô, lập tức bị đá văng.
Nhiếp Trinh quỳ gối ở cuối giường, giương mắt nhìn đầu ngón tay tròn trĩnh của cô, rút sát vào nhau trông cực kỳ đáng yêu.
Bàn chân cô nhỏ nhưng đôi chân thì dài.
Từ cổ chân hướng lên là một vòng cung tuyệt đẹp.
Tầm mắt anh không khống chế được mà tiếp tục di chuyển lên trên, nhìn chiếc quần đùi rộng thùng thình bị vén lên cao, lộ ra nửa cái mông.
Căng tròn, trắng như ngọc.
Nhiếp Trinh nhắm mắt lại, quỳ ba bốn tiếng, đầu gối đã mất cảm giác từ lâu.
Bỗng nhiên anh mở mắt ra, giống như cam chịu số phận, đứng dậy đi tới bên giường, kéo chăn đắp lên người cô từ đầu đến mắt cá chân.
Chỉnh điều hoà xuống 2 độ.
Cuối cùng cô không đá chăn nữa.
Lúc này cơn tê dại từ lòng bàn chân len lỏi tiến vào lòng, anh cúi người nắm lấy mép giường, suýt chút nữa không đứng vững được.
Vừa rồi Hạ Nhất Dung kêu anh nghỉ ngơi một lát, anh đã đáp thế nào?
À, anh nói: “Đã làm sai thì phải chịu phạt, một giây cũng không thể thiếu.”