Biển thủ

Sau khi ăn mì sinh nhật, Nhiếp Trinh đã nhanh chóng rời đi.
 
Anh không thể giải thích sự hoảng loạn trong phút chốc đó của mình, và tim đập nhanh hơn như ấn phải công tắc, nhịp tim của cô và anh như hoà lẫn vào nhau, từng cơn từng cơn, dù thế nào cũng đập thình thịch liên hồi không thể xem nhẹ.
 
Anh chào ông nội một tiếng rồi trốn vào phòng nghe nhìn, ngồi yên trong đó nửa ngày trời vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu đều là tiếng cười nhàn nhạt của Hạ Nhất Dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi cậu mợ của Hạ Nhất Dung tới đây, giọng điệu của cô càng thêm dịu dàng, vô cùng ỏn ẻn. Một số trợ từ ngữ khí khó khăn lắm mới sửa được nay đều đã quay lại, mở miệng thì “a” ngậm miệng thì “nha”, cứ chớp chớp hai mắt nhìn người ta rồi mở miệng “ai nha” một tiếng.
 
Chất giọng này của cô, căn bản không thể khiến người khác dùng mặt lạnh với cô, dù muốn dạy dỗ cô cũng không nói nên lời.
 
Vốn dĩ hôm nay anh muốn nói, não hỏng hay sao mà cô lại mặc chiếc đầm đó.
 
Đến cuối cùng còn chẳng nhắc tới được chuyện đó.
 
Nhiếp Trinh lục lọi chiếc hộp mà Hạ Nghị Lâm cho anh, đã lâu rồi anh không mở ra, sau khi xem vài đĩa thì cũng không còn hứng thú.
 
Đột nhiên hôm nay anh muốn xem cảnh thanh sắc kích thích một chút.
 
Chọn bộ phim dài 2 tiếng, sau gần 40 phút đã xem xong, Nhiếp Trinh mặt không cảm xúc lấy đĩa ra, thay vào một đĩa khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Oán thầm khẩu vị của Hạ Nghị Lâm là thế quái nào, chọn phim đều nhàm chán.
 
Chán đến cực điểm, nhắm mắt cũng đoán được tình tiết là gì, đầu tiên là khiêu khích một hồi, hôn hít đủ kiểu, rồi đàn ông hôn cửa mình phụ nữ, đến phụ nữ ngậm cậu nhỏ của đàn ông, bắt đầu tiến vào với tư thế bình thường, rồi đổi tư thế khác, tiếng rên càng lúc càng lớn, rồi đến mấy cảnh giả vờ không xuất tinh được, làm hơn 40 50 phút vẫn mà người đàn ông vẫn không kết thúc. Nếu không phải là rối loạn cương dương thì là dùng dương vật giả.
 
Cực kỳ nhàm chán.
 
Anh lại chọn đĩa gần đây nhất của Asuka Kirara*, hy vọng rằng nó sẽ có điểm khác biệt so với những cái còn lại.
 
*Diễn viên JAV.
 
Điện thoại rung lên, góc điện thoại hơi xoay xoay trên sàn nhà.
 
Là Hạ Nhất Dung gọi tới.
 
Nhiếp Trinh cũng không muốn nhận, bây giờ anh không muốn nghe giọng cô. Ỏn ẻn mềm mại, phiền lòng chết đi được.
 
Ánh sáng từ điện thoại loá mắt, rung không ngừng. Nhiếp Trinh úp màn hình xuống sàn, tăng âm lượng xem phim.
 
Lại sắp xem xong một đĩa nhưng anh hoàn toàn không có hứng thú nào.
 
Asuka Kirara, cũng chỉ có thế thôi.
 
Nhiếp Trinh không cứng cũng không bắn, nhưng tinh thần và thể xác lại mệt mỏi khó hiểu. Nhìn xuống điện thoại, Hạ Nhất Dung chỉ gọi đến một cuộc.
 
Bên ngoài có tiếng đùng đùng, chiếu sáng cả căn phòng, hệt như ban ngày.
 
Anh che tầm mắt.
 
Đùng, rầm rầm rộ rộ đủ màu sắc.
 
Nhà bên cạnh bắn pháo hoa nhỉ. Đột nhiên Nhiếp Trinh nghĩ đến, không biết đã bao lâu rồi anh chưa được nhìn thấy pháo hoa.
 
5 năm? 6 năm?
 
Sau khi cha mẹ qua đời, anh cũng chưa từng đón sinh nhật. Anh và ông nội, một ông lão hơn 70 tuổi và một cậu nhóc vừa trưởng thành, những ngày lễ đều không thể khơi dậy sự hứng thú trong họ, nếu thật sự muốn đón một vài dịp lễ thì lại không tránh khỏi cảm giác hiu quạnh, vậy thì còn gì thú vị nữa.
 
Anh là một người nhà tan cửa nát, cuộc sống đã mất đi niềm vui từ lâu.
 
Cũng may, Hạ Nhất Dung vẫn có cậu mợ, có cha ruột, còn có 3 người anh trai.
 
Hoàn cảnh không sa sút đến mức như anh.
 
Nhiếp Trinh nhanh chóng tắm rửa lên giường nằm, dường như bên nhà họ Hạ chỉ bắn tầm 20 pháo, bùm bùm một lúc đã dừng lại.
 
Nhiếp Trinh cảm thấy có chút buồn cười, Hạ Nhất Dung tới đây hơn hai năm, chỉ sinh nhật năm nay mới bắn pháo hoa chúc mừng, hơn nửa lý do là vì có cậu mợ cô tới.
 
Cô nhóc sống trong gia đình chỉ toàn là đàn ông, cũng coi như trọn vẹn.
 
Chẳng qua nghe nói Hạ Nghị Dương sắp đính hôn, trong nhà có thêm nữ chủ nhân, không biết cuộc sống của Hạ Nhất Dung sẽ tốt hơn hay tệ hơn.
 
Mò tay xuống nửa thân dưới, hôm nay anh đặc biệt muốn phát tiết.
 
Nhắm mắt lại, đụng tới đầu trên của dương vật, cảm giác trơn nhẵn mềm mại đã hơi ướt át.
 
Nhiếp Trinh lập tức nhớ đến khoảnh khắc anh lau môi Hạ Nhất Dung và cô không cẩn thận vươn đầu lưỡi ra.
 
Thứ trong tay căng trướng lên, anh nghiêng người cong lưng, cố gắng kiềm chế sự nhức nhói trướng lên, không nhúc nhích.
 
Sao anh có thể nghĩ đến hành động của Hạ Nhất Dung chứ, không thể nào.
 
Nhưng đã không thể cứu vãn, đủ loại hình ảnh hiện lên một cách dồn dập.
 
Chân cô thẳng tắp trắng trẻo, giống như lời Hạ Nghị Tố nói, nếu hơn một chút thì quá ngấy, còn nếu bớt đi một chút thì quá gầy.
 
Anh từng thấy làn váy của cô bị gió thổi phồng lên làm lộ ra mép mông.
 
Anh cũng từng thấy lúc cô ngủ trên chiếc giường này, quần áo không che đậy được nửa cái mông căng tròn của cô.
 
Nhiếp Trinh không nhịn được, thứ đó đã bị gấp tới mức không kiềm chế được mà giật giật hai cái.
 
Anh cam chịu mà giữ lấy nó, cắn chặt răng, không để lộ ra tiếng thở dốc.
 
À đúng rồi, còn có lúc dạy phụ đạo cho cô, cô không mặc nội y, hình dáng của nó đều được phác hoạ rất chi tiết, lúc dựng thẳng trông giống hệt đầu nhọn của quả đào(1).
 
Nếu thêm vài năm nữa, thì có lẽ vừa đủ một nắm tay của anh.
 
Chút lý trí yếu ớt lôi kéo anh, làm sao một người như Nhiếp Trinh có thể mơ tưởng đến cô chứ.
 
Nhưng tay anh ngày càng làm nhanh hơn.
 
Đầu lưỡi của cô, đôi môi dẩu lên của cô.
 
Hạ Nhất Dung.
 
Trong lòng anh thầm đọc tên cô, Hạ Nhất Dung.
 
Thắt lưng run lên, trong lòng bàn tay dính đầy chất dịch.
 
Anh không bị rối loạn cương dương, ngược lại còn bắn khá nhanh.
 
Có lẽ vì lâu rồi chưa phát tiết.
 
Nhiếp Trinh sững sờ nhìn chằm chằm vào trần nhà, nằm một hồi mới lấy giấy lau tay.
 
Đi vào nhà vệ sinh rửa lại sạch sẽ, lúc thay quần cộc đi ra ngoài thì bất ngờ nhìn thấy Hạ Nhất Dung trong phòng.
 
Vẻ mặt anh căng thẳng: “Sao nhóc lại tới đây?”. Trong phòng còn chưa bay hết mùi.
 
Phía trên anh mặc một chiếc áo phông, nghĩ thầm may là anh mặc quần cộc đi ra.
 
Mở cửa ban công cho gió lùa vào, cô còn nhỏ tuổi, chắc hẳn sẽ không biết mùi đó là gì.
 
Nhưng sao bây giờ cô không báo một tiếng mà đã vào phòng anh như chốn không người vậy.
 
Nên để cô biết giữa nam nữ có điểm khác biệt, và anh cũng là người khác.
 
Hạ Nhất Dung giơ cây pháo trong tay lên.
 
Vẻ mặt tươi cười, trong mắt như có pháo hoa bắn tung toé: “Đến đốt pháo cho anh xem nè.”
 

 
(1) Đầu nhọn của quả đào (như hình)

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui