Nhiếp Trinh đột nhiên bị bệnh nên không thể nào đến trường được. Xe của nhà họ Nhiếp vẫn đợi ở đó như thường lệ, tài xế nói rằng Nhiếp Trinh đã yêu cầu người này chở Hạ Nhất Dung đến trường học.
Hạ Nhất Dung đứng trước cửa nhà, lần lữa không bước xuống mấy bậc thang kia.
Trời đã bắt đầu mưa lớn từ rạng sáng, suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa ngớt. Cách một màn mưa ào ào, cô cất cao giọng để hỏi tài xế nhà họ Nhiếp: “Sao anh ấy lại bị bệnh vậy ạ? Là bệnh gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế của nhà họ Nhiếp cầm chiếc ô lớn chạy tới trước cửa để đón cô: “Bị sốt. Sáng sớm ông Bạch đã tới khám và nói là cậu chủ bị cảm lạnh rồi.”
“Tôi vẫn nên đưa cô đi học trước đã.”
Hạ Nhất Dung cau mày, nhìn những hạt mưa rất lớn đang liên tục rơi xuống đất rồi vỡ tan như những viên ngọc trai.
Đêm hôm qua Nhiếp Trinh không muốn ngắm pháo hoa, là do cô đã khăng khăng kéo anh ra ngoài. Lúc đó bên ngoài đã nổi lên một trận gió mạnh, bao trùm lấy tiết trời nóng hầm hập, không hề mát mẻ chút nào, thế thì làm sao anh không bị cảm lạnh cho được!
Cô cũng không muốn đi học nữa.
Mưa to như vậy, cứ đi được mấy bước thì giày sẽ bị ướt. Bầu trời cũng âm u khiến lòng người nặng nề.
Hạ Nghị Lâm bước tới, duỗi một chân ra để xối nước mưa cho mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta nói với tài xế của nhà họ Nhiếp: “Chú quay về đi, ngộ nhỡ cần xe đi bệnh viện thì sao? Hôm nay tôi không đi học nên trong nhà đã có sẵn xe đưa đón em ấy rồi.”
Tài xế của nhà họ Nhiếp nhìn về phía Hạ Nhất Dung, gật đầu rồi cầm ô bước đi.
Trời mưa to nên Hạ Nghị Lâm lại có thêm một cái cớ để trốn học. Anh ta luôn có vô số lý do, chẳng hạn như tâm trạng không tốt, lười vận động, trời nóng, trời lạnh. Bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành lý do cho việc không muốn đi học.
Cô cũng không muốn đi.
Kết quả, Hạ Nhất Dung vừa định lên tiếng thì đã bị Hạ Nghị Lâm đẩy xuống một bậc thang, nếu không nhờ chân cô lập tức đứng vững thì bước xuống bậc thềm tiếp theo sẽ bị ướt sũng ngay.
“Đừng tưởng là anh không biết em đang nghĩ gì nhé. Đi học đàng hoàng đi.”
Hạ Nghị Lâm lườm cô một thoáng: “Cho dù muốn trốn học thì em cũng phải có não bộ cỡ như anh đây này.”
Hạ Nhất Dung không cam lòng cũng chẳng tình nguyện, gần như cô đã bị Hạ Nghị Lâm nhét vào xe.
Rõ ràng thời tiết không hề nóng nực nhưng cô cứ nhất quyết đòi tài xế chỉnh nhiệt độ xuống thấp, sắc mặt tái nhợt vì lạnh, thậm chí còn hắt hơi vài lần.
“Tôi cảm thấy hơi khó chịu. Chú hãy chuyển hướng trở về đi ạ.”
Cả người cô nổi da gà, thân thể không ngừng run rẩy. Có lẽ cô cũng đã bị sốt rồi.
Tài xế không khỏi méo môi nhưng cũng khó mà nói được gì, đành phải rẽ ngoặt trở về.
Hạ Nghị Lâm tóm lấy chùm tóc đuôi ngựa của Hạ Nhất Dung, gần như anh ta đã ném cô vào ghế sô pha.
“Nào, em đo nhiệt độ đi.”
Nếu không bị sốt cao thì thể nào anh ta cũng phải đẩy Hạ Nhất Dung vào trong mưa mới được.
Trước khi vào nhà, Hạ Nhất Dung đã cố tình làm tóc ướt một chút và lau mặt. Những giọt nước cứ nương theo sợi tóc của cô mà chảy xuống, trông hơi chật vật và cực kỳ tủi thân.
“Anh ba ơi... Hắt xì!”
Hạ Nhất Dung hắt xì nửa thật nửa giả khiến Hạ Nghị Lâm cũng chẳng biết đường nào mà lần, đành phải ném chiếc nhiệt kế vào tay cô.
“Đo nhiệt độ xong thì lên lầu nằm đi.”
Tất nhiên nhiệt độ cơ thể của cô ở mức bình thường, chỉ có điều Hạ Nhất Dung thực sự không muốn đến trường.
Cô muốn đi gặp Nhiếp Trinh. Tất cả là do cô một mực đòi anh xuống lầu để đốt pháo hoa.
Nhiếp Trinh thực sự đã bị sốt nhưng không phải vì bị cảm lạnh khi xem pháo hoa.
Vào ban đêm, anh lại gặp mộng xuân, đến khi tỉnh dậy thì cả người đầy mồ hôi nhễ nhại, miệng lưỡi khô khốc.
Nhiếp Trinh rót một cốc nước đá lớn, đồng thời chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp mới có thể miễn cưỡng giải tỏa độ khô nóng trong người.
Anh cũng không phải là người có ham muốn tình dục mãnh liệt. Ban ngày xem phim người lớn, buổi tối lại tự phát tiết một lần rồi mà, tại sao anh còn có một giấc mơ như vậy!
Nhiếp Trinh cởi bỏ hết quần áo rồi trần truồng nằm đó, dương vật cứng ngắc đang lẳng lặng mềm đi và hạ xuống từng chút một dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Khi anh tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài đang mưa tầm tã, còn nhiệt độ trong phòng rất thấp, vậy mà trên người anh lại chẳng có bất kỳ quần áo nào.
Phản ứng kỳ lạ của cơ thể khiến Nhiếp Trinh hiểu ra: Có lẽ bản thân đã bị sốt rồi, vậy mà anh lại cảm thấy có phần may mắn.
Anh cũng không muốn gặp Hạ Nhất Dung.
Một số hình ảnh từng xuất hiện trong đầu anh không thể nào tan biến. Nhiếp Trinh không cách nào đối mặt với Hạ Nhất Dung – một người không hiểu gì cả, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo anh và cố chấp muốn cho anh xem pháo hoa.
Đầu óc anh mê man, hỗn loạn. Nhiếp Trinh mở to mắt để chống lại cơn buồn ngủ. Anh không muốn ngủ, bởi mỗi khi chìm vào giấc ngủ, đầu óc của anh sẽ mất kiểm soát. Nhiếp Trinh sợ mình sẽ có những giấc mộng kỳ lạ và mơ thấy người không nên mơ.
Anh dứt khoát ngồi dưới lầu ngắm mưa. Tiếng mưa kêu lách tách, nghe một lúc lâu cũng thấy khá thú vị.
Cũng may hôm qua trời không mưa, nếu không thì Hạ Nhất Dung đã không thể xem pháo hoa được rồi.
Có người cầm ô bước vào màn mưa, mặc váy đồng phục học sinh ngắn cũn cỡn, đôi chân vừa trắng nõn vừa trơn bóng như ngó sen.
Nước mưa nện vào ô của Hạ Nhất Dung rồi rơi xuống người cô dọc theo tán ô, càng ngày càng dày đặc và mạnh mẽ hơn. Khi rơi xuống đất, nước mưa lại bắn lên cao, có lẽ đã làm ướt cả giày rồi.
Nhiếp Trinh lặng lẽ nhìn cô tiến lại gần mình từng bước một.
Cô xếp ô đặt cạnh cửa, đôi giày cũng được cởi ra rồi đặt gần cửa. Sau đó, Hạ Nhất Dung vừa bĩu môi vừa cởi tất ra, cất tiếng oán trách: “Quả nhiên đi mấy bước thì giày sẽ ướt ngay mà.”
Nhiếp Trinh nghĩ: Cô tựa như cơn mưa xối xả này vậy, anh có muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh được.
Hạ Nhất Dung đứng ở lối ra vào với đôi chân trần, vừa cau mày vừa nhìn anh: “Đã bị sốt rồi mà sao anh không đi ngủ thế?”
Nhiếp Trinh nhìn đồng hồ rồi cũng hỏi cô: “Trời mưa nên nhóc không đi học à?”
Hạ Nhất Dung che mũi rồi hắt hơi một cách đúng lúc. Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Trinh với dáng vẻ hợp tình hợp lý.
“Em đã ra ngoài rồi cơ. Nhưng trên đường đi, em cảm thấy không được thoải mái nên lại quay về.”
“Tối hôm qua gió lớn nên anh đã bị cảm rồi đấy. Có lẽ em cũng bị cảm lạnh từ tối hôm qua rồi.”
Nhiếp Trinh quay đầu đi, cụp mi xuống một cách bất lực. Cô thì bị cảm lạnh cái gì chứ!