Biển thủ

Vu Ái Ái hẹn Hạ Nhất Dung đi ăn ở một cửa hàng bánh ngọt rất hot gần đây.
 
Hạ Nhất Dung cũng đã thấy mấy bức ảnh bạn bè gửi tới kia rồi. Cái cốc xinh xắn chỉ lớn chừng lòng bàn tay, bên trên phủ bơ và hạt dẻ, còn được trang trí bằng hai hạt dẻ vàng ươm nữa.
 
Trước kia Hạ Nhất Dung rất thích ăn hạt dẻ nóng hổi. Mỗi lần cô có thể ăn hai ba chục hạt lận. Tách vỏ, lấy từng hạt dẻ bóng loáng thơm phức ra gom đầy lòng bàn tay rồi từ từ ăn từng hạt một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô rất hưởng thụ cảm giác chậm rãi tách vỏ rồi cẩn thận lột hạt bên trong ra đó.
 
Nhưng ăn nhiều hạt dẻ sẽ bị đầy bụng nên mợ của Hạ Nhất Dung không cho cô ăn nhiều. Trước nay cô luôn ngoan ngoãn nghe lời nên dù có thích đến mấy cũng nhẫn nhịn không ăn. Dần dần, không ăn nhiều biến thành không ăn luôn. Sau đó Hạ Nhất Dung cũng không còn thèm ăn nữa.
 
Bây giờ Vu Ái Ái bỗng nhiên rủ cô tới cửa hàng bánh ngọt ăn thứ này đã lôi con sâu thèm ăn ẩn nấp trong người cô ra.
 
Bình thường khách hàng của cửa hàng tổng hợp gần trường học chủ yếu là học sinh ở trường và người dân gần đó.
 
Không ngoài dự đoán, Vu Ái Ái chạm mặt rất nhiều người quen. Từ khi vào cửa đến giờ, cứ đi mấy bước là lại có người chào cô ấy.
 
Hạ Nhất Dung chỉ đi theo bên cạnh, môi mím nhẹ tạo thành một nụ cười nhạt. Cô không cố gắng làm thân, cũng không lộ ra vẻ hời hợt quá.
 
Trong số những người đến bắt chuyện với Vu Ái Ái, luôn có người để mắt đến Hạ Nhất Dung bên cạnh cô ấy. Lời đồn về Hạ Nhất Dung thì rất nhiều nhưng cô lại chỉ quen với một mình Vu Ái Ái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những lời đồn chưa biết thật giả xoay quanh một cô nàng xinh đẹp luôn thu hút sự chú ý của người khác.
 
Sau khi xếp hàng mua được cốc hạt dẻ, hai người chia nhau ăn. Hạ Nhất Dung vừa mới nếm thử một miếng đã cảm nhận được vị ngọt ngấy, không có chút ngọt ngào nào của hạt dẻ.
 
Mặc dù hơi thất vọng nhưng thấy Vu Ái Ái đã ăn miếng thứ hai nên cô không thể hiện sự không hài lòng của mình ra.
 
Ai ngờ Vu Ái Ái lại nhướng mày: "Ngọt quá trời."
 
Hạ Nhất Dung bật cười: "Vừa ăn miếng đầu tiên tớ đã cảm thấy ngọt rồi."
 
Triệu Ân Vũ cao hơn hẳn đám người đang xếp hàng. Từ hồi lên cấp hai cậu ta đã nhổ giò, bây giờ lại mặc áo sơ mi trắng nên trông cũng không tệ.
 
Chẳng qua cậu ta vừa mở miệng đã lộ ra tính cách tự cao tự đại thích khoe khoang: "Ôi chao Hạ Nhất Dung, sao hôm nay cậu không đi theo Nhiếp Trinh nữa vậy?"
 
Cậu ta và Nhiếp Trinh không hợp nhau. Một phần là vì từ khi còn bé cậu ta đã biết ba mình thích mẹ của Nhiếp Trinh, một phần nữa là vì Hạ Nhất Dung. Triệu Ân Vũ còn ra lệnh cho người làm trong nhà cấm nhắc đến Nhiếp Trinh.
 
Hạ Nhất Dung có vẻ ngoài nhỏ nhắn yêu kiều, giọng nói cũng mềm mại làm cậu ta mềm lòng. Hồi trước sau khi gặp cô, Triệu Ân Vũ còn tương tư người ta một thời gian nữa kìa.
 
Chỉ là một cô gái tốt đẹp như vậy lại suốt ngày đi kè kè bên cạnh Nhiếp Trinh. Dù cậu ta có thích cô đến mấy cô cũng tránh cậu ta như tránh tà.
 
Bây giờ gặp được cô, lòng dạ Triệu Ân Vũ lại ngứa ngáy. Cậu ta cảm thấy nếu mình không nói gì cả, không cố ý chọc cô tức giận thì trong lòng cậu ta sẽ không thoải mái lắm.
 
Vì hôm nay là cuối tuần nên Hạ Nhất Dung chỉ mặc một chiếc áo phông chữ T phối với chiếc váy hoa nhí, để lộ đôi chân vừa dài vừa thẳng.
 
Da cô vốn trắng nên ăn mặc như vậy đứng trong đám người càng xinh xắn hơn.
 
Từ trước đến nay cô luôn chủ động né tránh Triệu Ân Vũ nên lần này cũng vậy. Hạ Nhất Dung đang định kéo Vu Ái Ái đi thì lại bị cậu ta chặn đường.
 
Triệu Ân Vũ cất giọng đáng khinh: "Này, tháng sau tôi cũng sẽ tham gia tiệc đính hôn của anh cả cô đấy. Cô cứ không nể mặt tôi như vậy mà xem được à?"
 
Cậu ta vốn cao hơn Hạ Nhất Dung nửa cái đầu, bây giờ lại khom lưng nhìn cô nên khoảng cách giữa cả hai bị rút ngắn lại. Việc này làm Hạ Nhất Dung không giấu được vẻ bối rối.
 
Thấy vậy, Triệu Ân Vũ được nước lấn tới thêm một bước nữa, rất có khí thế nếu Hạ Nhất Dung không nể mặt thì cậu ta sẽ không cho qua.
 
Vu Ái Ái đứng ra ngăn trước mặt Hạ Nhất Dung lại bị Triệu Ân Vũ đẩy sang một bên. Tính cách ác ôn của cậu ta lộ rõ.
 
Cậu ta trầm giọng đầy đe doạ: "Tiểu Dung à, chỉ là gặp tôi thôi mà cậu khó chịu đến vậy à?"
 
Hạ Nhất Dung quay mặt đi, không muốn tiếp xúc gần với cậu ta quá.
 
Mặc dù Hạ Nhất Dung gần như là lớn lên giữa một đám con trai nhưng từ trước đến nay cô chưa từng biết cách chung đụng với con trai như thế nào.
 
Đối mặt với một kẻ ngang ngược không nói lý như Triệu Ân Vũ, phản ứng đầu tiên của cô là né tránh, phản ứng thứ hai của cô vẫn là né tránh, hoàn toàn không còn cách nào khác.
 
Lúc Triệu Ân Vũ muốn đặt tay lên vai mình, Hạ Nhất Dung gần như muốn bật khóc. Cô lùi về phía sau một bước: "Cậu đừng như vậy."
 
Cô hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, chỉ ước gì Nhiếp Trinh có thể từ trên trời giáng xuống đây. Hoặc là Hạ Nghị Lâm và Hạ Nghị Tố cũng được.
 
Sau đó cô thật sự nhìn thấy một bóng dáng mặc đồ đen từ trên xuống dưới, hoàn toàn đối lập với hoàn cảnh xung quanh thật.
 
Anh đi rất nhanh, tới trước mặt cô rồi mà sợi tóc vẫn còn đung đưa.
 
Hạ Nhất Dung nghe anh nói: "Triệu Ân Vũ, chẳng phải tôi đã bảo cậu cách xa cô ấy ra rồi sao?"
 
Lời của anh nghe có vẻ như không để ý lắm nhưng Triệu Ân Vũ vẫn rụt tay lại.
 
Cậu ta nhún vai một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ: "Chậc, đúng là làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật."
 
Nhiếp Trinh cũng không né tránh mà cầm lấy tay Hạ Nhất Dung ngay trước mặt cậu ta. Anh nhìn Triệu Ân Vũ nhưng lại nói với Hạ Nhất Dung:
 
"Em đi dạo rồi không chịu về luôn vậy? Còn muốn đi bắt đom đóm nữa không?"
 
Vu Ái Ái đứng một bên che miệng. Hạ Nhất Dung đã mường tượng được việc cô ấy sẽ thêm mắm thêm muối cho cảnh tượng trước mắt thành thế nào rồi.
 
Sau đó Nhiếp Trinh dẫn Hạ Nhất Dung đi leo tường bắt đom đóm thật.
 
Rõ ràng lượn thêm một vòng nữa là có thể vào từ cửa nhưng anh cứ nhất quyết kéo Hạ Nhất Dung đến cái lỗ nhỏ đục từ hồi còn bé kia. Bây giờ nó đã lùn hơn bức tường bên cạnh một khúc rồi.
 
Trước mặt Hạ Nhất Dung còn có mấy cục gạch bỏ đi chồng lên nhau.
 
Nhiếp Trinh cũng bị cảnh tượng trước mặt khơi ra rất nhiều ký ức tuổi thơ. Anh quay đầu lại nói: "Nếu hồi còn bé em thường tới đây thì hay rồi."
 
Hạ Nhất Dung lại nghĩ nếu cô thật sự có thể chơi với Nhiếp Trinh từ hồi bé thì chưa chắc bây giờ cô đã sinh ra tình cảm đặc biệt với anh.
 
Chỉ sau khi trải qua những gì mà Hạ Nhất Dung của bây giờ đã trải qua, cô mới có thể cộng tình với Nhiếp Trinh, mới có thể thấy được vẻ dịu dàng và kiên cường của anh.
 
Cô không hề cảm thấy tiếc nuối vì không thể trở thành một phần của quá khứ đó. Trái lại cô càng quý trọng Nhiếp Trinh của bây giờ hơn.
 
Nhiếp Trinh khắc sâu dáng vẻ mở to mắt che miệng không dám thở của Hạ Nhất Dung lúc này vào đầu. Nụ cười của cô bây giờ rất trong sáng.
 
Đôi mắt cô cũng sáng lên như những vì sao, y hệt những gì anh tưởng tượng.
 
Nhiếp Trinh nắm chặt tay cô, lại oán thầm trong lòng thêm lần nữa tại sao nhà họ Hạ không đón cô về sớm chút chứ.
 
Nếu vậy thì anh có thể làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật sớm hơn rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui