Biển thủ

Nhiếp Trinh thấy chỗ khuỷu tay đồng phục của Hạ Nhất Dung có vết đỏ, nhìn kỹ lại thì nhận ra đó là vết máu.
 
Đã thành màu đỏ sẫm, thấm qua lớp vải của bộ đồng phục.
 
Anh quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Nhất Dung, nhưng cái đầu kia ngày càng cúi thấp xuống, hận không thể chui vào trong cổ áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiếp Trinh “xuỳ” một tiếng, hiếm khi nhếch khóe môi.
 
Không thể tránh khỏi ánh mắt của bà Bạch, vốn dĩ bà ấy tưởng rằng quẹt trúng cái gì đó, kéo Hạ Nhất Dung tới cười cười định phủi sạch nó.
 
Hạ Nhất Dung nhịn đau không phát ra tiếng, mặt cô lập tức trắng bệch, cảm giác được vết máu khô cứng dưới tay khiến bà nội Bạch nghi ngờ, kéo tay áo cô lên, vừa nhìn thấy đã lập tức thay đổi giọng điệu.
 
“Ôi trời, sao lại chảy máu.”
 
Hạ Nhất Dung định nói dối cho qua chuyện, cô không muốn vì mình mà mọi người phải lo lắng những chuyện không đâu.
 
“Không sao đâu ạ, do con không cẩn thận đập trúng thôi.”
 
Nhiếp Trinh đang ngửa đầu uống nước, hai ngụm đã hết sạch, rồi đặt ly xuống một cách mạnh bạo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
hNhiếp Trinh thoáng nhìn anh, thấy anh như cười như không mà nhìn về phía mình, giống như nói rằng: Nhóc đang nói dối.
 
Bà nội Bạch lại cho rằng cô gái nhỏ này rất mong manh, cho dù chỉ bị xước da thì trong mắt bà đó cũng là chuyện lớn.
 
Bà ấy cẩn thận cởi áo khoác đồng phục của Hạ Nhất Dung ra, sợ chất vải sẽ cọ trúng miệng vết thương của cô.
 
Hạ Nhất Dung hơi tránh né, nhưng đã bị bà nội giữ lại, bà ấy không hài lòng nhìn cô.
 
Đợi cởi xong áo khoác, bà nội Bạch lại cất tiếng gọi ông chồng nhà mình: “Ông Bạch mau tới đây!”
 
Nhiếp Trinh cũng đi tới, đút tay vào túi quần cúi người nhìn thoáng qua, miệng vết thương không còn chảy máu, vết máu đã đông lại trên da, bị đỏ một mảng trông rất thảm thương, dường như còn bị xước thịt, vết thương khá sâu.
 
“Nói cho anh nhóc không?”
 
Hạ Nhất Dung xua tay: “Không cần không cần, qua hai ngày sẽ ổn thôi.”
 
Nhiếp Trinh giương mắt nhìn cô, hai mắt cô mở to, đen láy và long lanh, khi nhìn vào người khác thì lập tức lộ ra mọi cảm xúc trong ánh mắt.
 
Nhiếp Trinh nhìn thấy sự kích động và dè chừng của cô, anh gật đầu rời đi.
 
Ông Bạch nghiêm mặt sát trùng miệng vết thương cho Hạ Nhất Dung, khi bôi nước muối sinh lý, cô không nhịn được mà run nhẹ, nhưng lập tức trở lại với khuôn mặt tươi cười, giống như không hề bị đau hay ngứa ngáy.
 
Ông Bạch lườm cô một cái, động tác nhẹ lại, ngoài miệng lầm bầm: “Cái con bé này, nói thì không chịu nói, lần trước phát sốt cũng vậy, lần này bị ngã cũng vậy, con không nói thì tự hết sốt à? Miệng vết thương của con ngày mai tự liền lại à?”
 
Hạ Nhất Dung bị răn dạy thì cúi thấp đầu, cô biết tính cách mình có chỗ thiếu sót là rất nhát gan.
 
Khi còn nhỏ, cô chỉ dám làm loạn nhảy cẫng lên trước mặt ông ngoại, còn trước mặt cậu mợ thì đều khá rụt rè, trước kia ông ngoại qua đời còn nắm lấy tay cô: “Ông ngoại không thể không lo cho con Tiểu Dung, con rất ngoan, đừng sợ nhé, cậu mợ đều rất thương con…”
 
Lúc ông cụ qua đời cũng không thể nhắm mắt, ông ấy rất lo cho sự trưởng thành của cô cháu gái này.
 
Hạ Nhất Dung cúi đầu nhớ đến ông ngoại, vốn dĩ cô không muốn đến Bắc Kinh, cô muốn ở lại căn biệt thự ba lầu ở bên hồ Huyền Vũ cả đời.
 
Nhưng ông ngoại mất rồi, nơi đó trở thành nhà của cậu mợ.
 
Một giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống, Hạ Nhất Dung quay đầu đi, lau lau khoé mắt.
 
Ông Bạch vẫn đang lầm bầm: “Một cô nhóc tuỳ hứng một chút cũng đáng yêu mà, con rất ngoan, đừng ngại phiền phức, nhà con có ba người anh trai, ai dám gây khó dễ cho con chứ? Nếu không ăn thua gì thì vẫn còn thằng bé Nhiếp Trinh này.”
 
Nhiếp Trinh bị điểm tên thì cầm đũa gõ gõ mép bàn: “Không liên quan đến con.”
 
Ông Bạch mắng anh một câu: “Đừng có gõ đũa, xin cơm à?”
 
Bà nội Bạch bưng một cái nồi đất từ trong bếp ra: “Đồ ăn hôm nay đều có nước tương, bà vừa nấu lại món đậu phụ hầm và miến xào cải thảo, hôm nay Dung Dung ăn tạm nhé.”
 
Hạ Nhất Dung cười nói cảm ơn, ông Bạch nhân lúc cô phân tâm thì tra thuốc cho cô, Hạ Nhất Dung đau tới mức suýt nhảy dựng lên.
 
Kêu lên như một con thú nhỏ, rồi lại tủi thân cúi đầu xuống.
 
Ông Bạch cười ha hả: “Đúng vậy! Thế này mới đáng yêu.”
 
Sau khi ăn xong, bà nội Bạch kéo Hạ Nhất Dung lại dặn dò, không được chạm nước, không được ăn đồ cay và đồ sống.
 
Mãi đến khi Nhiếp Trinh không còn kiên nhẫn nữa, bà ấy mới thả hai người đi.
 
Miệng vết thương tê tê bởi thuốc bột, dường như không còn đau nữa, Hạ Nhất Dung tràn đầy sức sống giẫm lên bóng Nhiếp Trinh đi theo sau anh.
 
Nhiếp Trinh bỗng dừng lại ngay chỗ rẽ vào, Hạ Nhất Dung không kịp dừng bước, suýt nữa đụng vào anh.
 
Lùi về sau hai bước, cô kéo quai đeo cặp nhìn anh.
 
Nhiếp Trinh rủ mắt xuống, anh có một cặp mắt hoa đào, lông mi vừa dài vừa dày.
 
Chỉ là một cái nhìn đơn thuần nhưng nó vừa dịu dàng vừa phong lưu.
 
“Tự ngã?”
 
Hạ Nhất Dung nhìn nửa dưới khuôn mặt anh, khoé môi như đang trào phúng, đường quai hàm lạnh lùng sắc bén, cô lại lùi về sau một bước: “Đúng vậy.”
 
Nhiếp Trinh cười lạnh một tiếng, nhìn ra sự bất an của cô rồi xoay người đi.
 
Vậy anh cũng mặc kệ, nhưng cô nhóc này đúng là ngu ngốc, lúc bà nội Bạch hỏi thì cô lập tức nói “do con không cẩn thận đập trúng thôi”, giấu đầu lòi đuôi.
 
Tuy lòng cô rất mẫn cảm nhưng rất biết cách nhận nhìn tình huống.
 
Như lời Vu Ái Ái nói, cha của Triệu Ân Vũ là một nhân vật lớn phiền phức, Triệu Ân Vũ lại ngông cuồng như vậy, cô nhìn ra được giáo viên cũng không dám nói gì cậu ta.
 
Nếu để người nhà biết thì chắc chắn họ sẽ tìm tới Triệu Ân Vũ.
 
Vậy nên tôn kính nhưng phải giữ khoảng cách, thêm một việc chi bằng bớt một việc, cô tránh được Triệu Ân Vũ thì càng tốt.
 
Nhưng điều này hơi khó, dường như Triệu Ân Vũ rất hứng thú với cô “con riêng nhà họ Hạ” này.
 
Hạ Nhất Dung chạy hai bước nhỏ về phía trước, lúc sắp đến cửa nhà, cô kéo lấy cặp sách của Nhiếp Trinh.
 
Nhiếp Trinh quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô.
 
Cô chớp chớp mắt, cẩn trọng lấy lòng anh: “Có thể đừng nói với anh trai của em không?”
 
Nhiếp Trinh không để ý tới cô, quay đầu về lại sân nhà mình.
 
Hạ Nhất Dung đợi tới hơn 9 giờ thì mấy người đàn ông nhà họ Hạ mới lần lượt trở về.
 
Người luôn trở về đầu tiên chính là Hạ Nghị Lâm, vốn dĩ anh ta không dám để cha và anh cả phát hiện chuyện mình “lơ là nhiệm vụ” chăm sóc em gái.
 
Rón ra rón rén đi vào nhà, quả nhiên chỉ nhìn thấy Hạ Nhất Dung và mẹ Trần trong nhà.
 
Hạ Nhất Dung chột dạ, chủ động tiến tới cầm túi và lấy dép lê cho anh ta.
 
Trong lòng Hạ Nghị Lâm bồn chồn, anh ta không biết cô em gái hời này đang chơi trò gì.
 
Hạ Nhất Dung lại cầm lấy ly nước từ mẹ Trần, Hạ Nghị Lâm không dám nhận: “Có việc gì nói đi.”
 
Lúc này Hạ Nhất Dung mới tin rằng Nhiếp Trinh không nói chuyện cô bị thương cho anh ta nghe.
 
Đảo mắt một vòng: “Anh đang bận gì thế? Vì sao không lên lớp?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui