Bị những quy tắc của Nhiếp Trinh thúc ép vào khuôn khổ, Hạ Nhất Dung yên phận làm học sinh ngoan.
Cùng lắm là sau khi cúi đầu tập trung làm bài vài tiếng, cô sẽ giơ má trong ngón tay giữa sưng đỏ vì cầm bút thời gian dài ra trước mặt anh.
“Anh xem này, sưng hết cả lên rồi nè.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lông mày cô cau lại thành một cục nhỏ, trông vô cùng đáng thương.
Nhiếp Trinh thờ ơ liếc mắt nhìn một cái, sau đó vươn tay ra nhanh chóng xoa xoa đốt ngón tay thứ nhất đã hơi chai lại của cô.
“Nghỉ mười phút.”
Ý chí anh vô cùng sắt đá, như một nhà tư bản tàn nhẫn chỉ biết bóc lột
Hạ Nhất Dung lườm anh một cái, vươn vai chờ chị dâu mang đồ ăn đồ uống đến.
Chu Thanh Thanh quả thật là một người chị dâu tốt biết chăm sóc người khác, hoa quả sữa bò bánh ngọt, mỗi ngày lại đổi sang một món khác nhau mang đến trên bàn sách cho hai người họ.
Nhưng điều Hạ Nhất Dung thích nhất ở chị ấy chính là mỗi lần chị ấy đến thì giọng nói luôn đến trước người: “Tiểu Dung, Tiểu Trinh, chị mang chút đồ ăn lên đấy nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi để đồ xuống, chị ấy nói chuyện với họ hai câu rồi ra ngoài, lúc ra ngoài lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hạ Nhất Dung luôn cảm thấy Chu Thanh Thanh quá thông minh, ánh mắt chị ấy nhìn cô và Nhiếp Trinh luôn có chút ý cười không đến đáy mắt.
Như thể chị ấy đã sớm nhận ra mối quan hệ giữa hai người họ, cho dù hai người có ngoan ngoãn ngồi cách nhau cả nửa mét, cũng không thể lừa được chị ấy.
Đương nhiên đây chỉ là phán đoán do giác quan thứ sáu của Hạ Nhất Dung đưa ra, nếu Chu Thanh Thanh quả thật nhìn ra gì đó giống như cô suy đoán thì cũng là do giác quan thứ sáu của Chu Thanh Thanh mạnh. Dù sao bọn họ cũng chưa bao giờ để lộ chút sơ hở nào.
Cửa phòng sách lại bị Chu Thanh Thanh đóng lại.
Nhiếp Trinh xoay bút nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng sách màu nâu đã được đóng lại kia: “Có phải chị dâu của em… ”
Hạ Nhất Dung đã dựa vào người anh, gối đầu vào vai anh: “Anh cũng cảm thấy đúng không, chắc chắn chị dâu đoán được rồi.”
Nhiếp Trinh quay đầu sang nhìn Hạ Nhất Dung như người không xương dựa vào người mình.
“Thế em còn không chú ý chút đi.”
Hạ Nhất Dung lắc đầu, chẳng hề để ý.
Trước khi mang đồ ăn vào, chị ấy đều cố ý lên tiếng gọi rồi mới xuất hiện, sau khi đưa đồ ăn xong cũng đóng cửa phòng sách lại.
Hành động trước là để nhắc nhở bọn họ rằng chị ấy đã đoán ra được mối quan hệ giữa họ, động tác sau là nói cho bọn họ biết mình sẽ giúp đỡ họ giấu diếm.
Hạ Nhất Dung thuận tay sờ lên cánh tay đầy cơ bắp săn chắc của Nhiếp Trinh.
Cách lớp vải áo hoodie cô còn bóp bóp hai lần: “Bắp tay anh lại săn chắc hơn rồi.”
Nhiếp Trinh rất muốn đi ra mở toang cửa phòng ra nhưng làm như thế sẽ có vẻ quá cố ý.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Em còn năm phút nữa.”
Vừa nghe anh nói vậy, Hạ Nhất Dung lập tức hất tay anh ra, một tiếng “Bộp” vang lên cánh tay anh va vào mép bàn.
Cô vừa lo lắng lại vừa áy náy nhưng vẫn cố chấp kìm nén nỗi lo lắng của mình lại, không quay sang nhìn xem anh có bị thương hay không.
Cô dịch ghế ngồi cách xa Nhiếp Trinh một chút, chủ động cầm sách lên tiếp tục làm bài.
Nhưng một cánh tay lại vươn ra vượt qua khoảng cách giữa hai người họ giữ cô lại.
“Hôm nay là thứ sáu… Ngày mai chính là cuối tuần.”
“Chúng ta đã nói trước với nhau rồi.”
Anh đã sớm phát hiện như cầu tiếp xúc cơ thể của Hạ Nhất Dung có hơi cao, khi không có ai cô luôn thích dựa vào người anh, lúc nói chuyện cũng phải nắm tay rồi ôm cánh tay mình mới chịu.
Có lẽ do chợt nhận ra mình có hơi quá đáng, Nhiếp Trinh chủ động chịu thua, có một số quy tắc chỉ là quy tắc mà tôi nhưng cũng có một số quy tắc lại có thể thay đổi cách hiểu.
“Dù sao ngày mai em không cần đi học buổi sáng, tối nay có thể…”
Anh còn chưa nói dứt lời đã bị Hạ Nhất Du lùng lùng lên tiếng cắt ngang.
“Có thể cái gì mà có thể? Là chính anh nói cuối tuần mới có thể, tuân thủ quy định cho tốt đi thầy Nhiếp?”
Vác đá nện vào chân mình gậy ông đập lưng ông, Nhiếp Trinh cũng có chút hối hận tại sao trước đây mình lại nói câu “Cuối tuần mới có thể ôm ngủ” này, rõ ràng thứ sáu là có thể bắt đầu làm được rồi.
Anh nghiêm khắc với người khác chứ không phải nghiêm khắc với mình đâu.
Hơn nữa dựa theo thời gian anh quy định thì tối thứ sáu cũng phải học đến mười giờ?
Nhiếp Trinh à, mày cần gì phải làm thế chứ?
Giờ phút này anh vô cùng hối hận.
Nhiếp Trinh quyết định có gì không ổn thì phải kịp thời sửa chữa.
Ban đêm mây đen gió lớn, trời không trăng không sao, sau khi rửa mặt xong xuôi, anh lặng lẽ trèo qua ban công, vì trời tối không nhìn thấy rõ đồ vật dưới chân nên anh va vào một chậu hoa.
Chỉ có một luồng ánh sáng chiếu qua khe hở cửa rèm cửa chiếu sáng nền nhà dưới chân anh.
Chậu hoa vỡ tan tành, bùn đất rơi vãi lung tung trên sàn, một gốc hoa hồng nằm trên mặt đất đầy đáng thương.
Hạ Nhất Dung mở cửa ban công ra, ánh sáng trong phòng lập tức hắt ra ngoài, Nhiếp Trinh ngẩng đầu trông thấy Hạ Nhất Dung đang khoanh tay nhìn anh.
“Thầy Nhiếp, hơn mười một giờ rồi, thầy nói trước mười hai giờ nhất định phải đi ngủ mà.”
Nhiếp Trinh nhanh chân rảo bước đến gần, sau đó mở cửa ban công, kéo rèm cửa lại.
“Thầy Nhiếp, thầy cố tình vi phạm quy tắc à.”
Hạ Nhất Dung vừa nói xong câu đó đã bị Nhiếp Trinh kéo vào trong lòng, ngay lập tức một giây sau cô bị anh hôn.
Anh không muốn tiếp tục nghe những lời châm chọc khiêu khích đó của cô nữa.
Nếu đã sai thì phải kịp thời sửa chữa.
Miệng Hạ Nhất Dung bị hôn mạnh đến nỗi có hơi sưng lên, lúc này cô mới đẩy anh ra hiệu anh thả mình ra.
Cô cố ý không phối hợp, Nhiếp Trinh cũng không cậy mạnh chui vào khoang miệng cô nữa, anh chỉ ngậm bờ môi cô rồi hôn, hết mút lại cắn, cuối cùng khiến cánh môi cô sưng đỏ bừng cả lên.
Trông thấy cô như vậy Nhiếp Trinh ngây người trong chốc lát, trông cô bây giờ giống như đóa hoa hồng bị rơi xuống đất ngoài kia, vừa gãy vụn lại vừa đáng thương nhưng trái lại dáng vẻ này cũng khiến người khác càng muốn nhốt cô lại, để cô chỉ nở rộ trong vòng tay mình.
“Điều kiện trao đổi mà em nói là anh phải đồng ý với em một chuyện.”
“Bây giờ anh đồng ý với em có thể làm trước vào tối thứ sáu.”
Vừa nghe thấy câu này của anh, phản ứng đầu tiên của Hạ Nhất Dung là mở to hai mắt không thể tin được, sau đó cô lại cố gắng nhịn cười.
Sắc mặt cô thoắt đỏ thoắt trắng, môi mím chặt lại, tuy đã cố gắng nhịn cười nhưng ý cười ngập tràn nơi đáy mặt lại không che giấu được.
Cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa cũng “Phụt” một tiếng cười phá lên, vừa đáng yêu vừa thẹn thùng nói: “Nhiếp Trinh anh có nói lý không hả.”