Không lâu sau, Chu Thiếu Du đã bưng ly rượu đến rồi kính Nhiếp Trinh trước, sau đó mới kính rượu Hạ Nghị Lâm.
"Anh Nhiếp, anh Hạ Tam."
Cậu ta chào hỏi sơ qua rồi nâng ly rượu lên mỉm cười. Hạ Nghị Lâm nhìn sang Nhiếp Trinh, còn tưởng rằng anh thật lòng muốn kết bạn với con trai của thị trưởng trẻ tuổi nhất nên cũng nâng ly mời cậu ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng anh ta không uống mà đặt xuống.
Nhiếp Trinh khoanh tay nhìn Chu Thiếu Du khiến cậu ta thầm giật thót. Cậu ta còn nhỏ tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp cấp ba, mặc dù ở nhà cậu ta hoành hành ngang ngược kiểu gì nhưng bây giờ cũng không dám nhảy nhót lung tung trước mặt đám người ở cơ quan cấp cao này.
Họ vừa đoàn kết vừa bao che điểm yếu cho nhau, mặc dù có nghe được mấy chuyện cự cãi nho nhỏ của nhà này nhà kia nhưng Chu Thiếu Du biết khi các nhà này thống nhất được lợi ích chung, họ sẽ cực kỳ đoàn kết. Bởi suy cho cùng những nhà có mặt ở đây đều đang nắm giữ quân đội.
Cậu ta lấy hết can đảm nâng ly rượu đến trước mặt Nhiếp Trinh. Sao nào? Chẳng phải Giang Phường bảo cậu ta mời rượu Nhiếp Trinh coi như chào hỏi.
Có điều anh như vậy...
Bắt đầu có người đánh giá bên này, Chu Thiếu Du hơi xấu hổ, chỉ cảm thấy áo len trên người như ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này người nào đó đẩy cửa bước vào, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thiếu Du vừa thả lỏng thì đã căng thẳng trở lại.
Nhiếp Trinh đứng dậy rồi vỗ vào vai cậu ta: "Cậu có lòng là được, học sinh cấp ba không nên uống rượu."
Chu Thiếu Du ngẩng ra, bỏ ly rượu trong tay xuống không được mà cứ nâng đó cũng không nên.
Hạ Nghị Dương, Hạ Nghị Tố và Quý Thanh Lâm bước vào.
Giang Phường dẫn Nhiếp Trinh và Hạ Nghị Lâm đi đến đó, trong phòng riêng không còn sự ầm ĩ như vừa rồi, đến cả động tác đánh mạt chược cũng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Quý Thanh Lâm ngồi bên cạnh Nhiếp Trinh, nhìn Chu Thiếu Du hơi mất tự nhiên trước mặt.
"Người này là?"
Nhiếp Trinh vỗ vào vị trí khác ý bảo cậu ta ngồi xuống.
"Đây là con trai của thị trưởng Chu, em nghe nói cậu ấy học cùng Giang Thần và Tiểu Dung nên kêu đến đây hỏi han xem thế nào."
Quý Thanh Lâm bèn nhìn anh, "Giang Thần và Tiểu Dung" gì, phải là "Tiểu Dung và Giang Thần" mới đúng.
Có lần anh ta đã đến khu đại viện để hỏi ông Nhiếp về một số vấn đề, khi đó thấy một cô gái nhỏ bước ra khỏi phòng Nhiếp Trinh, chào hỏi mọi người xong bèn nhảy chân sáo chạy đi như thỏ con.
Chu Thiếu Du tích cực góp lời: "Vâng, em học chung một lớp với Giang Thần và Tiểu... Hạ Dung." Cậu ta cười bẽn lẽn: "Em là lớp trưởng."
Nhiếp Trinh nhìn cậu ta: "Lớp trưởng hả? Không tệ, lớp trưởng rất tốt, cậu hãy trong nom cho tốt, đừng để mấy kẻ không biết giá trị của mình quấy rầy hai người họ."
Giang Phường bước đến góp thêm một câu: "Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy Giang Thần có chuyện gì đó, Thiếu Du, cậu hãy trong coi em ấy giúp tôi nhé."
Chu Thiếu Du gật đầu nhưng không dám nói Giang Thần thích mình, còn mình thì thích Hạ Nhất Dung.
Cậu ta thầm nghĩ: Mình chỉ cần giữ mối quan hệ với họ rồi sau đó tỏ tình với Hạ Nhất Dung, nhờ mối quan hệ này, không chừng cô sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình.
"Giang Thần thì còn đỡ, Hạ Nhất Dung rất ít khi nói chuyện với em."
Cậu ta đang nói với Nhiếp Trinh, sau đó lại quay đầu nhìn sang anh em nhà họ Hạ.
Hi vọng sẽ nghe thấy một câu "Đợi tôi về sẽ bảo Tiểu Dung làm quen với cậu".
Có điều anh em nhà họ Hạ đều phớt lờ cậu ta, Nhiếp Trinh nâng ly rượu, mỉm cười khẽ nhấp một ngụm.
Hạ Nhất Dung nghe tiếng xe vang lên trong sân bèn chạy lon ton xuống lầu. Cô thấy các anh đã quay về bèn bịt mũi ở tít đằng xa: "Ba bợm nhậu."
Ngay sau đó, Nhiếp Trinh cũng vào theo.
Cô hơi nghiêng ngón tay, hơi tức giận nói: "Bốn bợm nhậu."
Chu Thanh Thanh biết hôm nay tổ chức tiệc gì nên quay về đã sai người nấu canh giải rượu ngay. Cô ấy thấy Nhiếp Trinh cũng vào theo thì thầm cười nhìn Hạ Nhất Dung.
"Này, em đã chuẩn bị anh giải rượu cho mọi người từ trước, Tiểu Trinh cũng uống đi rồi hẵng về."
Hạ Nhất Dung không nói lời nào, đi theo Chu Thanh Thanh vào phòng bếp bưng canh giải rượu ra.
Cô ấy lấy một cái bát sứ trắng mạ vàng ra khỏi tủ và đặt xuống trước mặt Hạ Nhất Dung: "Tiểu Dung này, đây là bát chuyên dùng của nhà chúng ta."
Cô hơi tức giận, khẽ chất vấn: "Chị dâu!"
Chu Thanh Thanh bật cười ha hả, cảm thấy chọc cô rất là vui. Tình cảm đong đầy sắp tràn ra khỏi mắt mà còn cho rằng người ta không nhìn ra, cứ giả đò đứng đắn và nghiêm chỉnh trước mặt mọi người.
Cô ấy vừa múc canh vừa nói: "Em nói xem có phải đầu óc của mấy anh của em đều làm từ gỗ không, tại sao không nhận ra điều gì cả?"
Hạ Nhất Dung thầm nghĩ có lẽ do cô đã theo đuôi Nhiếp Trinh từ khi đến Bắc Kinh, dù đi học hay tan học đều được anh đưa đón tận mấy năm trời, các anh trai của mình đã quen với việc hai người gần gũi với nhau.
Chừng nào cô và Nhiếp Trinh gây gổ, mấy anh mới cảm thấy kỳ lạ.
Chu Thanh Thanh bưng bát của Hạ Nghị Dương và Hạ Nghị Tố, Hạ Nhất Dung bưng bát của Hạ Nghị Lâm và Nhiếp Trinh.
Hạ Nghị Lâm uống rượu bia rất nhanh say, mới uống có một tí đã say mèm. Anh ta chỉ vào bát của nhiếp Trinh: "Tại sao bát của cậu ta lại khác, bát của cậu ta vừa cao vừa chứa rất nhiều canh, các người thiên vị cho người ngoài."
Hạ Nhất Dung lười phản ứng lại với mấy tên bợm nhậu: "Lần trước anh ấy đã mang nó đến khi ăn cơm với gia đình chúng ta."
Nhiếp Trinh nuốt ực ực, tại sao anh không nhớ mình mang bát riêng của mình đến ăn cơm nhỉ?