Cuối cùng Nhiếp Trinh cố chấp không chịu bỏ cuộc, anh mút theo đường cong của xương quai xanh, sau đó đến đôi gò bồng của Hạ Nhất Dung, như nâng niu cũng như trút nỗi hờn.
Anh đắc chí nhìn tác phẩm của mình, sau đó lại nhíu mày.
Làn da trắng nõn nà và mỏng dánh của cô bị anh mút thành màu đỏ tím, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thì máu sẽ trào ra khỏi lớp da.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh không dám chạm tay vào đó mà chỉ vẽ vòng tròn quanh vệt đỏ, vừa hối hận lại vừa đau lòng: "Em đau không?"
Thật ra cô không sao cả nhưng vẫn tức giận vì anh mượn rượu làm càn.
Thế là bèn nén giọng tỏ vẻ ấm ức: "Đau chứ."
Anh nằm rạp xuống rồi nhẹ nhàng thổi cho cô, cực kỳ cẩn thận.
Hơi thở của anh xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, anh nhẹ nhàng cọ trán mình vào cằm của cô.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Hạ Nhất Dung đã dần mất tập trung.
"Nhiếp Trinh." Dường như giọng điệu của cô cũng mang theo men say.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh ngẩng đầu lên, hai mắt mông lung mờ ảo.
"Không đau." Cô luồn bàn tay bé nhỏ vào lớp áo len rộng thùng thình của Nhiếp Trinh, lần mò từ eo anh ra đằng trước, mơn trớn đường nhân ngư của anh.
Cử chỉ của cô mời gọi rất rõ ràng, lúc này trong đầu anh như một mớ bòng bong.
Anh đẩy áo len của cô lên thật cao rồi phàn nàn: "Em thích lộ chân quá nhỉ, đang mùa đông mà lộ chân làm gì."
Hạ Nhất Dung cố tình vòng chân lên eo của anh, sau đó kéo anh về phía mình.
"Anh không vui ư?"
Anh hôn lên eo cô, mơn trớn từ rốn lên thẳng bên trên, vừa hôn vừa ậm ừ đáp: "Thích chứ."
Nhưng anh thích cũng không được.
Tay anh mò mẫn ra sau lưng của cô, mất cả buổi cũng không cởi áo lót ra được.
Nhiếp Trinh hơi nóng nảy, ra sức kéo mạnh khiến Hạ Nhất Dung khẽ la lên và ưỡn người, nắm chặt tay anh, dẫn dắt ngón tay anh nhẹ nhàng gởi móc cài.
Hai bé thỏ trắng trẻo bị bao trùm nhảy lên hai lần, Nhiếp Trinh giật áo lót của cô xuống.
Anh mỗi tay ôm một bên, ngắm nghía giây lát mới vùi đầu vào đó.
Nhiếp Trinh uống rượu nên nói hơi nhiều, anh vừa hôn vừa gặp, lợi dụng khe hở giữa đôi bên và bình phẩm.
"Vừa mềm vừa tròn, lại thơm nữa. Ưm... Thơm quá, anh muốn cắn chúng nhưng lại sợ em đau."
Hạ Nhất Dung kéo đầu của anh xuống, không muốn nghe anh nói nữa.
Chiếc lưỡi của anh vòng quanh hạt đậu đỏ theo chiều kim đồng hồ, sau đó đổi chiều.
Thế là đầu vú ngày càng cương cứng, Hạ Nhất Dung cắn môi nhưng vẫn không ngăn được tiếng ngâm nga quyến rũ.
Anh đẩy hai chân Hạ Nhất Dung ra bằng đầu gối của mình, thò tay chạm vào vùng đất sũng sĩnh nước.
Vừa mềm vừa trơn.
"Thích thế." Nhiếp Trinh lại đưa ra lời bình vô cùng kỳ lạ.
Hạ Nhất Dung rướn người lên, đỏ mặt nhìn anh nhưng anh lại cười dâm đãng: "Có phải em cũng thích đúng không?"
"Thế nên mới ướt đến mức này."
"Hửm? Có phải chỉ hôn ngực thôi đã đủ khiến em ướt rồi?"
Bụng dưới của cô co rút, cảm nhận rất rõ lại có một dòng nước ấm tràn ra khỏi nơi đó.
Rõ ràng Nhiếp Trinh chưa làm gì cả, anh mới chỉ nói vài câu tục tĩu trong lúc say rượu đã khiến mình ướt đến nỗi này.
Nhiếp Trinh ngồi xổm xuống, ung dung cởi đồ lót ướt đẫm của Hạ Nhất Dung.
Anh đẩy chân cô ra, nhìn chằm chằm vào đó.
Ánh mắt của anh nóng rực như lửa, thiêu đốt Hạ Nhất Dung khiến cô vặn vẹo cặp mông mất kiểm soát, dường như đang cố lảng tránh ánh mắt của anh.
Hoa môi từ từ mở ra, nước chảy ra khỏi miệng huyệt, một dòng chất lỏng trơn ướt tuôn trào khỏi hai chân và thấm ướt ga giường.
Nhiếp Trinh cởi quần áo, gậy thịt bên dưới đã cứng rắn từ lâu.
Anh từ từ hạ thấp người xuống, nhắm gậy thịt cương cứng của mình vào vùng đất mềm mại và ướt át của cô.
"Anh chưa chạm vào mà nó đã tự mở ra rồi này"
"Sao dâm đãng quá vậy?"
Hạ Nhất Dung nhắm mắt lại, cô cắn môi không chịu trả lời, anh cọ quy đầu vào miệng huyệt ướt sũng, cầm côn thịt chọc vào âm đế.
"Hửm? Tại sao lại dâm đãng đến thế?"
Hạ Nhất Dung từ từ nhắm mắt lại: "Anh im đi."
Anh nâng côn thịt chọc hụt vào miệng huyệt, trượt thẳng xuống bên dưới.
Hạ Nhất Dung giật cả mình.
Một ý tưởng mới bỗng xuất hiện trong đầu Nhiếp Trinh, anh ôm eo cô, lật người cô lại cho cô nằm nhoài trên giường.
Sau đó nâng eo cô lên, biến cô thành tư thế nằm quỳ.
"Như vậy được chưa?" Không đợi Hạ Nhất Dung phản ứng lại thì anh đã tiến vào từ mặt sau.
Cảm giác ấm nóng và chặt khít khiến anh phải hít vào một hơi, anh không ngờ đi vào từ phía sau lại dễ dàng đến vậy, thế là anh lập tức đâm đến tận cùng.
Suýt nữa Hạ Nhất Dung đã nằm rạp xuống giường, may mà Nhiếp Trinh đã ôm cô lại.
Hôm nay cô ướt át hơn cả lần trước, giúp anh ra vào dễ dàng hơn nhiều, không còn cảm thấy chật chội như trước nữa.
Nhiếp Trinh bắt đầu tăng tốc, Hạ Nhất Dung chống tay xuống giường, cắn chặt răng nhưng vận không kìm được phát ra tiếng rên rỉ.
Từng tiếng nức nở đáng thương lại đốt cháy ngọn lửa dục vọng trong anh.
Quy đầu chọc vào rất sâu, đúng lúc có thể chạm vào điểm mẫn cảm trong bụng cô, động tác mạnh bạo và dồn dập.
Cảm giác tê dại từ nơi đó lan ra toàn thân, bướm dâm co rút liên hồi.
Nhiếp Trinh vỗ vào mông Hạ Nhất Dung: “Em thả lỏng một chút, anh không rút ra được.”
Hạ Nhất Dung không quan tâm đến anh, cô nghiến chặt răng, đầu cúi xuống để lộ phần gáy trắng hồng hơi rỉ mồ hôi.
Nhiếp Trinh bị mắc kẹt trong đó, cố sức đâm vào trong đôi ba lần.
Sự co thắt bên trong âm hộ tan dần, bắt đầu co rút có quy luật.
Nhiếp Trinh mượn cơ hội này, ra sức đâm vào rồi lại rút ra.
Hạ Nhất Dung bị đẩy về phía trước, thế là anh bèn kéo cô về, nắm mông cô ra sức cày cấy.