Vào học kỳ cuối cùng của quãng thời gian học cấp ba, Hạ Nhất Dung gần như dùng hết sức bình sinh tích lũy được trong hai năm học rưỡi vừa qua để cố gắng nỗ lực cho thời khắc "sống còn", sáng một cốc cà phê, trưa lại thêm một cốc cà phê nữa để tinh thần được tỉnh táo, đi học về thì tiếp tục tự học, giải thêm đề.
Thấy cô cố gắng đến vậy, Hạ Tăng Kiến nhíu mày: "Tiểu Dung không cần khắc khổ như vậy đâu, nhà chúng ta không cần thủ khoa đâu mà."
Thế nhưng Hạ Nhất Dung thừa biết thói xấu phát huy thất thường của mình, thật lòng cô rất sợ hãi rằng, lỡ chẳng may thi đại học không đạt được điểm số như mong muốn thì mình sẽ bị đưa ra nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không muốn yêu đương với Nhiếp Trinh mà hai người ở hai nước khác nhau đâu!
Nhiếp Trinh cũng càng lúc càng bận rộn, hôm nay ngẫu nhiên trở về một chuyến nhưng Hạ Nhất Dung đang tập trung chiến đấu với đề, hoàn toàn không thèm để ý tới anh.
Hễ Hạ Nhất Dung tập trung học thì sẽ gạt phăng hết mọi chuyện xung quanh, Nhiếp Trinh khẽ kéo bàn tay trái không cầm bút của cô tới, tách từng ngón tay ra rồi đan tay mình vào.
Những đốt ngón tay của anh đã trở nên to lớn hơn trước đây rất nhiều, không còn mịn màng, nhẵn nhụi như trước đây nữa.
Nhiếp Trinh thấy Hạ Nhất Dung tròn mắt trong giây lát rồi lại lướt qua đề bài thật nhanh, chỉ mất một vài giây để suy tư rồi đặt bút viết sột soạt.
Rướn tới nhìn một câu trong đề, anh hơi giật mình vì tốc độ phản xạ của Hạ Nhất Dung hiện giờ rất nhanh, xem ra mặc dù chiến thuật ngụp lặn trong biển đề thi không thể nâng cao trình độ nhưng có thể giúp người ta quen thuộc với các dạng đề bài hơn.
Anh trầm giọng khen ngợi: "Thông minh quá!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoạn Nhiếp Trinh trở tay, kéo mu bàn tay Hạ Nhất Dung đến bên môi rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
Nhưng cô lại rút tay về mà không thèm ngẩng đầu lên, tỏ ra chê bai: "Nhột."
Hệt như quả bong bóng căng đầy khí bị ai đó tiện tay chọc một phát rồi lặng lẽ xìu xuống thật nhanh, Nhiếp Trinh hơi tủi thân vì hành động của cô.
Hạ Nhất Dung bẻ cổ: "Em phải đi uống một cốc cà phê nữa thôi."
Nhiếp Trinh không đồng ý với ý định này của cô, cản cô lại: "Rồi tối nay em ngủ nổi không?"
Hạ Nhất Dung nhún vai, nhìn đề thi. Cô chưa giải đề xong, còn đến một nửa nhưng cô đã bắt đầu buồn ngủ rồi: "Giờ em đã chai lì với cà phê rồi, một ngày phải hai cốc mới tỉnh táo sương sương được tới tối."
Dáng vẻ liều mạng học không ngừng nghỉ của cô làm Nhiếp Trinh nhìn mà xót xa vô cùng, nhưng người ta muốn học thì sao anh ngăn cản được chứ?
Nhiếp Trinh không nói không rằng, nhưng mặt thì đanh lại. Hạ Nhất Dung vừa định đứng dậy thì bị đầu gối của anh chặn cứng tại chỗ, thế là cô chớp đôi mắt to tròn như nai con, không hiểu Nhiếp Trinh đang làm gì.
Anh cứ im lặng chẳng nói gì như thế, chỉ cố chấp đè đầu gối Hạ Nhất Dung lại, không cho cô đi.
Hai người giằng qua giằng lại cả buổi, cuối cùng Hạ Nhất Dung chun mũi, bĩu môi: "Em buồn ngủ lắm, phải uống cà phê mới được."
Nhiếp Trinh nhìn đồng hồ, lúc này chưa đến chín giờ.
"Em ngủ nửa tiếng đi, chín giờ rưỡi anh gọi em dậy."
Chín giờ rưỡi, Chu Thanh Thanh mang một cốc sữa bò lên cho Hạ Nhất Dung trước khi ngủ như thường lệ.
Dạo gần đây Hạ Nhất Dung rất chăm chỉ học, hôm qua chị ấy mang cốc sữa vào mà cô cũng không nhận ra.
Chu Thanh Thanh khẽ gõ cửa hai tiếng rồi mở cửa, đi vào.
Hiện ra trước mắt Chu Thanh Thanh là hình ảnh Nhiếp Trinh đỏ mặt đứng cạnh bàn, dưới chân là cái ghế ngã chỏng chơ, nó vẫn còn đang vòng quanh trên thảm trải sàn trong lặng lẽ.
Anh đứng thẳng lưng, song tay phải thì đặt dưới đầu Hạ Nhất Dung một cách mất tự nhiên, còn cô thì vịn hai tay lên cánh tay của Nhiếp Trinh mà ngủ say sưa.
Nhiếp Trinh vội liếc ra ngoài cửa để xem ai vào, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân mình như muốn đục lỗ trên đó.
Chu Thanh Thanh cố gắng nhịn cười, đặt khay đang cầm lên chiếc tủ kế bên.
"Chị không biết em về rồi, em có muốn uống sữa không? Chị lấy thêm cốc nữa cho."
Nhiếp Trinh trả lời thật khẽ, cho dù đang trong tình cảnh vô cùng xấu hổ cũng không nỡ lòng đánh thức Hạ Nhất Dung: "Không cần đâu, cảm ơn chị dâu."
Chu Thanh Thanh gật đầu: "Vậy làm phiền Tiểu Trinh nhé, có chỗ nào Tiểu Dung không hiểu nhờ em giảng cho con bé."
Cô ấy chủ động tìm lý do chính đáng cho anh, không mảy may nhắc đến vấn đề cổng nhà đã đóng từ lâu, Nhiếp Trinh vào đây bằng cách nào.
Vừa qua mười giờ thì Hạ Nhất Dung đột nhiên tỉnh giấc.
Mở mắt thấy Nhiếp Trinh, cô mếu máo trề môi chực khóc, nhào đến ôm anh khư khư.
"Em nằm mơ, thi đại học không tốt nên cha cho em học một trường ở nước Anh!"
"Em bảo trường ở Anh không được, nước Mĩ mới được mà."
"Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy hả? Em sắp phải rời xa anh rồi mà anh còn nghiêm tức phân tích trường nào tốt trường nào không tốt hả? Anh không hề buồn chút nào cả!"
Càng về sau, Hạ Nhất Dung bắt đầu khóc sụt sùi.
Nhiếp Trinh vỗ lưng cô, chẳng hiểu nổi vì sao cô lại trách mình vì chuyện trong mơ.
Ai bảo vỏ não của cô hoạt động dữ quá, chỉ thích áp đặt vu vơ cho anh thôi, muốn trách thì phải trách vỏ não của cô mới đúng.
"Không sao đâu, giấc mơ thường trái ngược với hiện thực mà, với trình độ lúc này của em, em có thể nhắm vào các trường thuộc dự án 985* đấy."
*Dự án 985 hay “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là một đề án được đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985. Dự án này xây dựng một số trường đại học đẳng cấp thế giới và một số chương trình giáo dục đại học nghiên cứu cấp cao nổi tiếng thế giới, tổng số 39 trường đại học trọng điểm của Trung Quốc nằm trong dự án 985.
Hạ Nhất Dung rời khỏi vòng tay anh, quệt nước mắt trên khóe mi đi: "Làm gì có, hễ em gặp ác mộng toàn trúng cả, mơ đẹp thì linh, gặp ác mộng thì linh ơi là linh."
Nhiếp Trinh đang vắt óc nghĩ câu nói tiếp theo để dỗ dành cô, Hạ Nhất Dung nhìn đồng hồ, thấy lúc này đã mười giờ hai mươi thì bàng hoàng nhìn Nhiếp Trinh, há miệng thật to.
Hiếm khi nào cô nổi trận lôi đình như vậy: "Anh bảo chín rưỡi gọi em dậy mà?!"
Nhiếp Trinh đã nghĩ lý do biện minh sẵn trước đó, anh rút một tờ đề thi khác đang được cô kê trên bàn.
"Dạng câu hỏi của các đề sau đều giống đề hôm qua em làm, tính ra còn không khó bằng nữa, chắc chắn là em làm được, anh nghĩ không cần thiết phải tốn thời gian luyện thêm dạng này nữa đâu."
Anh rón rén ngước lên, quan sát gương mặt đỏ bừng vì tức tối và sốt ruột của cô: "Đằng nào cũng đã mười giờ hơn, hay chúng ta đi ngủ sớm nhé?"