Biển thủ

Sau khi thức dậy rời giường, Nhiếp Trinh chạy một mạch xuống lầu. Hôm nay anh phải đưa Hạ Nhất Dung đi học bằng được, qua hôm nay hai người lại phải chia xa mấy ngày liền.
 
Tối hôm qua, cuối cùng Hạ Nhất Dung vẫn không chịu bỏ những câu còn lại chưa làm, nhưng cô không tính toán ra giấy mà lướt phương hướng giải đề một lượt trong đầu rồi mới đặt đề thi xuống.
 
Sau đó cô tựa vào lòng anh suốt cả buổi, cuối cùng mới đuổi anh về một cách kiên quyết và phũ phàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế mà cô lại tỏ ra không nỡ để anh đi: "Anh mau về đi, còn ở đây nữa là em không nỡ cho anh về đấy."
 
Cái gì cô cũng nói được.
 
Ông cụ Nhiếp đang ngồi phơi nắng trong phòng khách. Ánh ban mai vào sáng tinh mơ của những ngày đầu mùa xuân êm ái và mềm mại, phản chiếu màu vàng đượm ấm áp dễ chịu.
 
Thấy Nhiếp Trinh đi xuống, ông ấy quay xe lăn đi tới cầu thang ngay: "Cháu lại đây, ông muốn hỏi cháu một chuyện."
 
Ông Bạch đang bưng hai bát canh tuyết lê từ đằng kia tới.
 
Dường như ông cụ Nhiếp đã chờ sẵn dưới này, chỉ chờ anh đi xuống nữa thôi. Nhiếp Trinh dừng bước, sực nhớ ra tổng chỉ huy Phương Minh trong cuộc huấn luyện kỹ năng thực chiến mà mình từng tham gia trước đây là cấp dưới cũ của ông nội.
 
"Cháu phải..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông cụ Nhiếp nhìn chằm chằm vào anh, dù đã hơn chín mươi tuổi nhưng đôi mắt ông ấy vẫn sắc bén trước sau như một: "Đang vội đưa con bé đi à? Qua nói nó một tiếng, nhờ thằng ba đưa con bé đi đi."
 
Nhiếp Trinh đau khổ lắc đầu, cầm điện thoại gửi tin nhắn.
 
Anh có thể mường tượng ra cảnh nếu mình đi qua nói vậy thật, thể nào Hạ Nhất Dung cũng lại cúi đầu trề môi, vừa lắc cánh tay anh vừa mè nheo thế này cho xem: "Thế khi nào anh mới về?"
 
Thật lòng Nhiếp Trinh chẳng tài nào đối phó nổi tình cảnh ấy, trái tim anh sẽ luôn trống vắng và khó chịu, cho dù trong lòng có câu trả lời chính xác cho câu hỏi "Khi nào" thì cũng khó lòng thốt ra được.
 
Bởi vì dù anh đi vỏn vẹn có hai ba ngày thôi, cô cũng sẽ làm nũng với anh theo thói quen: "Lâu thế!"
 
Nhận được tin nhắn của anh, Hạ Nhất Dung nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc cầm dao.
 
Nhiếp Trinh cúi đầu bật cười, cất điện thoại vào túi lại rồi rảo bước đến trước mặt ông cụ, kéo ghế ra.
 
Song, anh chưa kịp ngồi xuống thì đã bị ông ấy chặn cây gậy batoong lên ghế, chỉ vào một phía của phòng khách: "Qua bên kia, ông xem một lát."
 
Nhiếp Trinh có chiều cao lý tưởng và bờ vai rộng, thân hình anh đã trở nên cường tráng rất nhiều sau vài năm huấn luyện, sửa được cả thói quen lưng gù, cơ thể anh hệt một đường thẳng tắp, chân sải bước thật vững chãi.
 
Đến khi tới trước mặt ông cụ, anh gật đầu, ông ấy mới rút gậy batoong khỏi ghế, đợi Nhiếp Trinh ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề: "Mấy ngày trước Tiểu Phương đến thăm ông, nhắc đến việc cháu đã có biểu hiện khá tốt trong cuộc huấn luyện thực chiến. Mùa thu năm nay các cháu sẽ được chia ra các đơn vị quân đội đúng không?"
 
Nhiếp Trinh gật đầu, không ngờ câu nói tiếp theo của ông ấy lại làm anh đứng ngồi không yên.
 
"Nghe nói cháu nộp đơn xin từ bỏ quyền lợi tự chọn đơn vị, muốn tham gia cuộc tuyển chọn quân sĩ cho Lực lượng tên lửa?"
 
Nhiếp Trinh ngước lên nhìn ông nội mình, gương mặt ông ấy không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chẳng biết ông cụ đang trông về điều gì qua anh, ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào mắt anh.
 
"Kể từ ngày cháu đăng ký tình nguyện bị ông đánh, ông đã biết trong lòng cháu đang nung nấu ý định gì rồi."
 
Ông cụ Nhiếp thở dài thườn thượt. Tiếng thở dài ấy chứa đựng biết bao đau buồn khiến Nhiếp Trinh thiết tưởng ông ấy đã nhìn thấu tất cả biến hoá và phong ba trên cõi đời, và cả sự bất đắc dĩ, thỏa hiệp đã tồn tại từ tận mười mấy năm về trước, để rồi tất cả trút hết trong ngày hôm nay.
 
"Cái tính cháu y hệt ông, chẳng giống cha con chút nào. Không cần quanh co nhờ chú Hạ của cháu thuyết phục ông nữa đâu, ông đã kiên quyết không cho cháu đi thì dù Thiên Vương có đến đây cũng không làm ông thay đổi quyết định được đâu. Ông chỉ còn mỗi mình đứa cháu trai là cháu, ông cũng không sống được bao nhiêu năm nữa. Ban đầu ông cứ ngỡ An An sẽ chăm lo cho cháu đến khi cháu trưởng thành, thế thì dẫu ông xuống dưới tìm cha mẹ cháu cũng yên lòng, nhưng đến cùng cháu vẫn là con cháu nhà họ Nhiếp, ông mà không cho phép cháu chuyện này thì e rằng đến chết lòng ông cũng bất an."
 
Nhiếp Trinh đứng lên, ngồi xổm xuống rồi cúi gầm người trước mặt ông Nhiếp, giọng lạc hẳn: "Ông nội!"
 
Bấy giờ đôi mắt mờ mịt trông vào khoảng không vô định của ông Nhiếp mới có tiêu cự, vỗ đầu anh bằng bàn tay nhăn nheo già cỗi, hai dòng lệ trượt xuống khỏi cặp mắt đục ngầu của ông ấy: "Cháu là cháu của ông, cháu cứ đi đi. Có điều cháu không thể đi Lực lượng tên lửa được, nội bộ bên đó phức tạp hệt một vòng nước xoáy đục ngầu, ông sợ cháu sa chân vào đó. Ông già rồi, không thể che chở cháu được nữa. Mặc dù có nhà họ Hạ và nhà họ Quý nhưng cháu cũng biết đấy, lỡ xảy ra biến cố gì thật thì họ cũng không thể bỏ mặc cả gia đình vì cháu được."
 
Khi thốt câu cuối cùng, ông cụ rơi lệ, gầm lên: "Tiểu Trinh, cháu đã gai góc như vậy thì phải gánh vác bằng được!"
 
Nhiếp Trinh gật đầu một cách chắc nịch, mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn của anh vô cùng kiên nghị, ưỡn vai thẳng tắp.
 
Ông Bạch đứng cạnh yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai ông cháu, lúc này mới mang canh tuyết lê đến trước mặt ông cụ Nhiếp, kịp thời cắt ngang mạch cảm xúc dạt dào của ông ấy: "Tiểu Trinh sẽ làm được mà, ông đừng lo."
 
Ông cụ uống hai ngụm canh rồi mới chìa một tay kéo Nhiếp Trinh đứng lên.
 
"Cháu đã đi lực lượng gìn giữ hòa bình thì phải thật sự lăn xả trên chiến trường, có thể ông mới yên tâm mà đi được, rõ chưa?"
 
Nhiếp Trinh siết chặt nắm đấm, lực lượng gìn giữ hòa bình...
 
Vì có Hạ Nhất Dung nên anh chưa bao giờ cân nhắc đến con đường này, đi Lực lượng tên lửa là quyết định mà anh đưa ra được sau nhiều ngày trằn trọc đắn đo, bởi lẽ anh sợ cô sẽ khóc vì mình.
 
Nếu như chọn đi lực lượng gìn giữ hòa bình thì anh phải đi biệt tăm hơn hai, ba năm liền, không thể về nhà thường xuyên được.
 
"Nếu cháu quyết tâm đấu với Triệu Thiên Trạch thì phải giành được một số chiến công nhất định. Có công lao ở lực lượng gìn giữ hòa bình, Triệu Thiên Trạch không dám động vào cháu đâu, nếu không thì ông không thể nào yên tâm nổi."
 
Nhiếp Trinh gật đầu: "Cháu biết rồi, thưa ông."
 
Hạ Nhất Dung... Hình ảnh người con gái ấy lại hiện lên trong lòng anh, nhưng rồi anh lại lắc đầu, giấu nhẹm nó đi.
 
Lúc Nhiếp Trinh chuẩn bị ra ngoài thì bị ông nội gọi lại một lần nữa.
 
Ông ấy híp mắt nhìn anh - người con trai tắm trong nắng sớm: "Cháu đã quyết định đường đi sớm thì đợi mấy năm nữa hẵng qua lại với con bé."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui