Biển Tình Sóng Gió

 
Bà da đen nhắm mắt lại mệt mỏi. Bà thở một hơi dài rồi lẩm bẩm như thể tự nói với mình.
-Thành phố này đúng là điạ ngục, tiểu thư ạ. Con người ở đây nhẫn tâm chứ không như ở miền Nam. Cứ tưởng nới đây văn minh, nới đây giàu có, nhưng không phải. Ôi, tôi tiếc là đã không ở lại được miền Nam. Nhưng thôi, có như vậy mới hiểu đất này là thế nào. Sau bao nhiêu năm đi theo bà Eleanor vào New Orleans, bây giờ quay về, tôi tưởng sẽ tìm lại được cuộc sống bình thản ngày xưa. Nhưng không. Mọi thứ đã đổi thay. Đổi thay hết...
-Bác phải nghỉ, đừng nói nữa. Tôi đã bảo tôi sẽ giữ bác ở lại đây với tôi. Ta còn bao nhiêu chuyện tâm sự với nhau. Bác sẽ kể về cuộc sống của bác. Tôi cũng sẽ kể về cuộc sống của tôi.
Bà da đen im lặng một lúc nhưng rồi, dường như không thể nhịn được, bà lại nói, giọng trầm trầm mỏi mệt.
-Tôi tìm đến các bạn bè thân quen ngày trước thì ra họ cũng khốn khổ khốn nạn không kém gì tôi. Không kiếm ra việc làm, không ai giúp đỡ. Họ sống vất va vất vưởng, cũng đang chết dần chết mòn. Muà đông rét mướt họ chẳng có nơi nào tránh cái giá lạnh. Cả tôi cũng thế. Vậy mà tôi phải sống dưạ vào họ, ăn miếng ăn của họ. Tôi không thể tiếp tục như thế này được nữa. Không thể bắt họ phải chia miếng ăn còm cõi cho tôi thêm nữa. Tôi tính chết đi cho đỡ khổ mà cũng đỡ cho họ một gánh nặng. Bản thân họ cũng đã khốn khổ quá rồi!
Alexandra vội vã lau nước mắt cho bà da đen thân thiết:
-Nghe tôi nói đây, bác Ebba. Tôi cũng cô đơn. Tôi cũng không còn ai. Bác và tôi sẽ dựa vào nhau mà sống. May mà tôi có tiền, tôi rất giàu. Bác sẽ ở đây với tôi, hàng ngày bên nhau. Bác là người thân duy nhất của tôi hiện nay trên cõi đời. Tôi nói bác biết nhé. Tôi đang mang trong bụng cái thai của Jake, của Jacob Jarmon. Bác sẽ trông nom nó cho tôi, cho anh ấy. Tôi rất cần đến bác. Tôi may mắn được gặp bác và nhờ có bác bên cạnh tôi sẽ đủ nghị lực để sống và để nuôi đứa con của Jake, đứa cháu của bà Eleanor...
-Cô nói gì vậy, tôi chưa hiểu. Sao lại con của cậu Jacob?- Bà da đen nhìn thẳng vào mắt nàng. Mắt bà lộ vẻ sửng sốt.
-Tôi đang mang thai và cái thai đó là của Jake, của Jacob. Bà đã hiểu chưa nào?
-Ôi, tôi vẫn chưa hiểu- bà da đen vẫn còn ngơ ngác- Cô nói cô đang có thai và đó là cái thai của cậu Jacob? Ôi, nếu đúng như vậy thì tôi sung sướng biết chừng nào! Vậy là cô với cậu Jacob đã... Ôi, bà Eleanor nhiều lần nói với tôi, giá như cô và con trai bà hợp nhau và lấy nhau thì bà sung sướng biết chừng nào. Vậy là điều bà chủ tôi mong ước lúc sinh thời đã thành sự thật. Cô đã cưới cậu ấy!
-Ồ, không đâu. Chúng tôi chưa kịp cưới nhau thì anh ấy không may...
-Cậu Jacob làm sao? Cô nói mau đi!
-Jake chết rồi- nàng nghẹn lại, một lúc sau mới nói tiếp- Ôi, chuyện ấy tôi sẽ kể bác nghe sau. Và còn bao nhiêu chuyện khác nữa. Nhưng thôi, bây giờ có bác, tôi yên tâm rồi.
-Ôi, con cậu Jacob, cháu nội bà Eleanor tôi! Vậy thì bây giờ tôi không còn muốn chết nữa. Tôi sẽ chăm nom con cậu ấy như ngày xưa tôi đã chăm nom cậu ấy. A, nhưng cô nói cậu Jacob đã...
-Không, bây giờ tôi chưa thể kể bác nghe được...
Có tiếng chân người. Chắc là ông bác sĩ. Cửa mở, chị hầu bước vào.
-Thưa cô chủ, ông bác sĩ chưa đến. Tôi chạy lên xem cô chủ cần gì không?
-Chị mang ít thức ăn lên đây cho bà Ebba dùng trong khi chờ thầy thuốc đến.

Chị người hầu quay ra, Alexandra quay sang bà da đen:
-Suýt nữa tôi quên mất. Chắc đã lâu bác chưa được ăn uống gì. Bác cần phải ăn một chút. Ôi, sung sướng quá. Vậy là thượng đế đã nhìn thấy nỗi thống khổn của tôi và dun dủi cho tôi được gặp bác.
 
 
CHƯƠNG 26
Một ngày tuyệt đẹp, đúng là thích hợp ột cuộc hôn lễ, Alexandra thầm nghĩ như vậy lúc bà da đen Ebba giúp nàng mặc bộ áo cưới màu trắng tinh. Nắng chiếu vào phòng vàng rực. Gió từ biển thổi vào mát mẻ. Nhưng trong lòng Alexandra không vui chút nào. Nàng muốn hôm nay trời mưa tầm tã, như thế thích hợp với tâm trạng nàng hơn.
-Tiểu thư Alexandra yêu quý, sao lại thế, thưa cô. Sắp làm phép cưới một người mà bụng dạ vẫn nghĩ đến người khác thì còn ra sao nữa.
-Tôi biết thế. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi yêu Jake nhưng lại buộc phải lấy Stanton, chỉ vì muốn cho con của Jake có bố, đúng hơn là bố trên danh nghĩa.
-Tôi nghĩ tiểu thư chẳng nên để chuyện đó dằn vặt mãi. Cậu Jacob không còn nữa. Cô nhớ cậu ấy là tốt, nhưng cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, ảnh hưởng sức khoẻ và ảnh hưởng đến cái thai. Chúa sẽ hàn gắn mọi vết thương, nếu chúng ta biết suy nghĩ cách nào đúng đắn nhất. Cô phải sống vì cháu, vì con của cậu Jacob. Tất cả những chuyện khác phải quên đi.
-Tôi cũng đã cố gắng quên, nhưng không quên nổi, Ebba.
Bộ áo cưới đã mặc xong, bà da đen lùi lại ngắm nghía nàng:
-Hôm nay cô đẹp quá! Ông Stanton và khách khứa thế nào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Alexandra hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh. Nàng nhanh nhẹn bước ra ngoài, Ebba theo sau. Nàng dùng hết nghị lực để làm cái công việc rất đáng sợ này: cưới kẻ thù. Nhưng Alexandra đâu còn là cô gái nhút nhát, khờ khạo ngày xưa? Những thử thách nghiệt ngã đã tôi luyện trái tim nàng và bây giờ nàng đủ sức bình thản thực hiện những gì nàng đã cân nhắc và thấy là giải pháp tốt nhất.
Nàng bệ vệ bước xuống thang gác. Tấm áo cưới sột soạt quét lên các bậc thang.
Stanton đã đứng dưới chân cầu thang đón. Hắn ăn mặc lịch sự, đúng là một chú rễ.
Hắn tươi cười đưa tay cho Alexandra. Nàng cầm lấy bàn tay đó. Vẻ mặt Stanton tươi tỉnh nhưng thực ra trong lòng hắn rất căng thẳng. Hắn nhìn vào mặt Alexandra và cố đoán xem nàng đang nghĩ gì. Hắn rất lo trong đám cưới lỡ xảy ra chuyện gì đó trục trặc. Liệu Alexandra đến phút cuối cùng có đột nhiên đổi ý không.
Nhìn mắt nàng, Stanton không thể đoán được gì hết. Cặp mắt xanh lục của nàng vẫn điềm tĩnh thanh thản. Vậy là hắn yên tâm. Sẽ không có trục trặc gì xảy ra đâu. Đám cưới sẽ trót lọt và ước mơ bao nhiêu năm nay của hắn sắp biến thành sự thật: lấy được cô gái đẹp nhất New York, đồng thời làm chủ một trong những doanh nghiệp phát đạt nhất.
Hôm nay Alexandra quá đẹp, có lẽ chưa bao giờ Stanton thấy nàng đẹp như hôm nay. Hắn đã suy nghĩ kỹ và quyết định, hôm nay sẽ chỉ toàn nói với nàng những lời dịu ngọt nhất, không nói câu nào gợi cho nàng những nỗi đau trong quá khứ. Và nhất là không làm nàng phật ý. Mọi chuyện giữa hắn với nàng tạm gác lại, toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn cho lễ cưới hôm nay thành công.
-Đã đến giờ rồi, ta đi thôi, Alexandra yêu quý.

Stanton đỡ nàng xuống bậc thang cuối cùng rồi tay cầm tay, họ sóng đôi đi ra cửa. Bà da đen Ebba theo sau họ.
Cỗ xe chạy chầm chậm tren đường phố, chở cặp cô dâu chú rể và bà gia nhân thân tín của nàng. Stanton rất ghét bà Ebba, nguyên nhân do đâu chính hắn cũng không rõ. Hắn chỉ lờ mờ linh cảm thấy bà ta không ưa hắn. Và nói chung, tất cả những ai thân thiết với Alexandra của hắn, hắn đều nghi ngại.
Alexandra ngồi điềm tĩnh như pho tượng đá. Nàng quyết định không suy nghĩ gì nữa. Không còn cách lựa chọn nào khác, nàng đành phải chấp nhận đề nghị của Stanton. Con nàng khi ra đời sẽ được làm lễ rửa tội đàng hoàng, có họ bố hẳn hoi, thế là đủ. Mọi chuyện khác sẽ tính sau. Tuy nhiên nàng cũng có lúc thoáng nghĩ, giá như Jake còn sống và ngồi bên nàng bây giờ để đến nhà thờ ục sư làm phép cưới với nàng. Nhưng nàng vi gạt ngay ý nghĩ ấy đi.
Hôm nay nàng sắm một vai kịch và phải diễn sao cho hết sức đạt.
Cỗ xe chạy một mạch đến nhà thơ, Stanton mong cho chóng đến giờ làm lễ. Trong khi nàng chỉ muốn trì hoãn càng lâu càng tốt. Xe đã dừng lại trước một nhà thờ lớn, lộng lẫy.
Stanton mỉm cười với nàng.
Không chịu nổi nụ cươì đắc thắng trên môi kẻ thù, Alexandra lảng nhìn ra con đường trước mặt. Tim nàng đập thình thình. Giờ phút nàng sợ hãi nhất và cố lần lữa mãi bây giờ đẵ sắp đến. Nàng bất giác đưa tay lên miệng để chặn lại một tiếng thét uất hận chỉ chực thoát ra ngoài cổ họng.
-Ta ra chứ, Alexandra yêu quý- Stanton sốt ruột hỏi. Y cảm thấy thái độ của nàng chứa đựng một điểm gì đó không lành.
Nhưng Alexandra bình thản bước ra ngoài cỗ xe song mã sang trọng. Stanton thử đưa tay và thấy nàng thản nhiên khoác tay hắn. Chân chỉ chực khuỵu xuống, nhưng nàng lấy hết nghị lực để đi đàng hoàng, điềm tĩnh. Đây là một vai kịch, nàng liên tục tự nhủ. Vì con, mình phải đóng tốt vai kịch này.
Họ đi qua cánh cửa thép vàng, mở rộng vào bên trong. Ebba theo sau họ. Trong này không khí mát mẻ và thân tình. Cặp cô dâu chú rể đi men theo bên cánh, đến bàn thờ Chúa. Hai vợ chồng vị giáo sĩ mục sư tóc hoa râm đứng ở đó tươi cười đón tiếp. Hoa tươi khắp mọi chỗ, Alexandra ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Stanton cầm tay nàng. Bàn tay hắn nóng, bàn tay nàng lạnh. Nàng liếc nhìn Ebba đứng bên phải nàng. Nàng không muốn để Stanton đứng bên trái lọt vào mắt mình. Vị mục sư đã mở cuốn Sách Thánh. Ngài đang nói. Ngài nói những gì, đọc những gì, Alexandra không nghe thấy. Nàng còn đang bận tự nhắc đi nhắc lại: đây là một vở kịch. Vì con, nàng phải sắm một vai.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, nhưng nàng cố nhìn thẳng đằng trước lên ảnh Chúa. Tim nàng đập thình thình. Nàng cố nén cho tim đập bình thường nhưng không nổi. Ngài mục sư đã đi ngang phía trước họ, vòng lên đứng trên bục giảng, tiếp tục đọc một đoạn trong Kinh Thánh. Rồi ngài ngẩng đầu lên, trịnh trọng hỏi:
-Nếu ai biết rõ động cơ nào khiến người đàn ông và người đàn bà kia không thể đến trước bàn thờ Chúa xin kết duyên, hãy cho biết để rồi sau này không bao giờ nói ra nữa.
Không ai trả lời.
Tim Alexandra lúc này đã đập loạn xạ đến mức không sao kiểm soát nổi. Tôi không thể lấy người đàn ông này được. Y đã giết người tôi yêu. Làm sao tôi có thể lấy y được ? Không ai nói lên hộ tôi điều đó ư?
Xung quanh im ắng đến kỳ lạ.
Vị mục sưu hắng giọng, ngoái đầu nhìn lên bàn thờ Chúa rồi tiếp tục hỏi:
-Alexandra!

Ngài gọi tên nàng. Vị mục sư đã ngừng nói, chăm chú nhìn nàng.
-Con có bằng lòng lấy người đàn ông này không?
Nàng sẽ trả lời là bằng lòng. Chỉ hai chữ thôi: bằng lòng. Nhưng là hai chữ sẽ trói chặt nàng vào với Stanton, kẻ thù của nàng, vĩnh viễn. Hai chữ sẽ biến nàng từ cô gái tự do thành một người vợ, vợ của Stanton.
-Alexandra?
Vị mục sư vẫn chăm chú nhìn nàng. Stanton cũng nhìn nàng. Nàng hé môi. Nhưng sao không ra tiếng thế này.
-Con...con...
-Cô ấy không bằng lòng đâu!- Một giọng nói nghe rất quen thuộc vọng lên từ phía sau.
-Jake!- nàng thốt lên sung sướng, nhưng đúng lúc nàng ngoái đầu lại nhìn người nói thì Stanton đã thò tay vào túi.
Hắn đã chuẩn bị đề phòng. Nhưng hắn chưa kịp rút khẩu súng ra và ngoái đầu lại thì vị mục sư đã nhìn thấy và níu tay hắn lại. Cử chỉ đó làm khẩu súng cướp cò. Một tiếng nổ đinh tai.
Viên đạn xuyên qua cánh tay vị mục sư, làm bắn máu đỏ lên tấm áo cưới trắng tinh của Alexandra. Bà vợ vị mục sư thét lên khủng khiếp và vội bước tới đỡ chồng.
Stanton không buồn để ý đến hai vợ chồng mục sư, vội giơ khẩu súng lên tìm Jake để nhắm bắn.
Nhưng Jake đã đề phòng.
Chàng đã kịp bóp cò. Một phát súng duy nhất cần thiết. Viên đạn trúng ngực trái Stanton khiến hắn bật ngửa người đập vào thành bàn thờ rồi ngã vật xuống đất, nằm bất động. Cặp mắt màu xanh của hắn trợn lên. Cặp mắt không còn sinh khí.
Alexandra lao đến với Jake, ngã vào vòng tay chàng, nước mắt đầm đìa trên mặt nàng.
Ta mê hay tỉnh? Chẳng lẽ đây lại là sự thật? Nàng hồ nghi nhưng sung sướng nhìn khuôn mặt điển trai của Jake. Một vết sẹo màu sẫm chạy dài trên thái dương chàng. Alexandra rụt rè lướt ngón tay trên đó. Vậy là không phải mình mơ.
Jake ôm ghì Alexandra.
-Anh yêu em, Alexandra. Anh yêu em!
Nàng vội vã áp cặp môi lên miệng chàng.
Bây giờ trở đi, sẽ không thứ gì chia rẽ được họ nữa
Đoạn kết
Alexandra và Jake đứng trên sườn đồi lộng gió. Mặt trời mùa hè sưởi ấm cho họ lúc họ cúi đầu trước ngôi mộ của ông Olaf Thorsen. Họ đã sửa sang lại ngôi mộ lần cuối cùng để tỏ lòng biết ơn người đã có công đưa họ đến với nhau.
-Em rất tiếc là anh lại chưa biết được mấy về ông ngoại – Alexandra trầm ngâm nói.

-Thưa phu nhân Jarmon yêu quý – Jake mỉm cười, nhìn nàng nói – Anh tin rằng anh sẽ biết rất rõ về ông ngoại anh qua vô số câu chuyện em sẽ kể cho anh và con trai anh về cụ.
Alexandra cũng cười nhìn chàng rồi nắm chặt cánh tay chàng.
-Có lẽ anh nói đúng, nếu như anh chịu rời đàn bò của anh và dành ra số thời gian đủ để nghe em kể.
-Đàn bò của chúng ta chứ, Alexandra, bởi em thừa biết rằng em sẽ cùng đi với anh.
Nàng cười vang:
-Em chưa biết em đã là vợ anh đấy, khi em chưa biết….
Jake bỗng nhìn nàng bằng cặp mắt nghiêm nghị:
-Đừng bao giờ em nói vậy, Alex! Em chưa biết anh đau khổ biết chừng nào, trong khi chưa biết Stanton đã cưới em chưa và em có được yên ổn không. Lúc nào anh cũng như phát điên lên, cho đến lúc anh tới New York và tìm thấy em. Sau khi em đi rồi việc đem đàn bò đi bán cũng không còn quan trọng gì với anh nữa.
Jake ôm chặt nàng trong vòng tay. Chàng áp môi lên mái tóc đỏ của nàng.
-Em nói đùa thôi, Jake. Anh thừa biết là em yêu anh đến chừng nào rồi
-Anh cho rằng còn phải qua một thời gian dài nữa anh mới dám tin vào điểu đó, Alex- Jake vừa nói vừa cười vang – Em giống như con ngựa hoang. Tuy đã bị thuần hóa rồi nhưng bất chợt lúc nào đó em vẫn muốn lại được tự do chạy nhảy giữa thảo nguyên.
-Jake! Đối với em, tự do có nghĩa là chia sẻ cuộc sống với anh và những đứa con của anh, chia sẻ trại Bar J và hàng tàu Clarke.
-Em biết không, Alexandra? Anh đang nghĩ về cách khai thác hãng tàu của em. Anh đang nghĩ miền Texas có rất nhiều bông, ta sẽ chở bông lên New York và cả bò nữa. New York đang rất thiếu bông và thiếu thịt bò.
Alexandra cười rũ rượi:
-Ôi, anh định lập một doanh nghiệp lớn đến thế kia ư, Jake?
Jake cũng cười theo, để lộ hai hàm răng trắng bón:
-Chẳng còn cách nào khác đâu, Alexandra.
-Đối với em, miền Texas là đủ lắm rồi.
Trời đã về chiều, đến lúc họ phải tạm biệt ông Olaf. Và họ cũng cần về nhà để chuẩn bị đi Texas và lần này là đi mãi, vĩnh viễn.
HẾT
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận