Y đưa nàng ly rượu nhưng tiện tay lại tát nhẹ vào má nàng một cái. Alexandra không chống cự. Nàng biết "luật chơi" ở đây và đã tự nhủ là sẽ nhập cuộc vào cuộc sống này rồi sẽ tính kế chuồn sau.
Nàng đưa ly rượi lên môi, thoáng ngần ngại, không biết cái ly này có sạch không. Gã đàn ông nhìn nàng, hất nhẹ đầu khuyến khích. Nàng ngửa cổ nhấp một ngụm rượu. Chất rượu cay xộc vào cổ họng làm nàng sặc sụa. Gã đàn ông cười vang rồi ngửa cổ nốc một hơi cạn ly của gã. Gã đặt ly xuống, gạt miệng.
- Thì ra cô em chưa quen! Không sao! Uống cạn đi.
Nàng bắt chước gã, nốc cạn luôn cả ly rượu vào cổ họng. Người nàng đột nhiên nóng bừng lên.
- Khá lắm! – Gã nói rồi đi vào nhà trong. Một số khách tiếp tục ôm những cô gái nhảy, một số chạy đến vây quanh nàng.
Alexandra thấy cặp mắt các cô gái nhảy nhìn mình vẻ ghen tức. Một gã đàn ông to lớn kéo nàng vào sàn nhảỵ Bỗng một cô gái, chắc là đang nhảy với gã nay bị cướp mồi, xấn xổ bước đến, chống tay lên háng, ưỡn ngực đồ sộ vênh mặt nhìn nàng, cặp mắt cô ta long lên sòng sọc. Alexandra thấy có lẽ cô ta là gái nhảy táo tợn đanh đá nhất trong hội này.
Gã đàn ông to lớn xem chừng biết không nên dính vào chuyện nội bộ "các em" ở đây, vội buông tay nàng ra, lùi lại.
Cô gái nhảy nhìn Alexandra từ đầu đến chân, trầm giọng hỏi:
- Tôi là Wanda. Tên chị là gì? Mới vào nghề hả?
Alexandra liếc rất nhanh và thấy khách khứa đã ngừng nhảy, xúm lại xung quanh nàng và cô gái nhảy tên là Wanda kia.
Nàng gật đầu:
- Tôi là Lannie.
- Lannie? Thật không? Này Lannie! Chị nghĩ thế nào mà mặc cái thứ váy khủng khiếp này? – Cô ta bĩu môi hỏi.
- Tôi không có quần áo khác. – Alexandra nói, cảm thấy cô gái này muốn gây sự với mình. Nhưng lạ thay nàng không hề thấy sợ. Vì ly rượu mạnh ban nãy làm máu nàng nóng lên hay vì từ lúc ra khỏi tàu "The Flying" nàng đã quen chịu thái độ thô bạo rồi.
- Đừng có mặc cái đồ rác rưởi này. Cả cái khăn quàng dớ dẩn kia nữa! – Wanda thét lên rồi giật cái khăn quàng ra khỏi cổ nàng, quăng lên trời. Chiếc khăn rơi xuống giữa đầu đám đàn ông vây quanh nàng, bị họ giằng nhau làm rách tan rồi ném trả lại cho nàng.
- Alexandra nhìn tấm khăn rách bươm nằm trên sàn rồi quay sang Wanda. Cơn giận làm tim nàng đập thình thịch.
- Wanda cười rũ rượi rồi bĩu môi nói:
- Cả cái thứ áo dài lượt thượt này nữa!
Nói xong, cô ta nắm vai áo giật mạnh. Alexandra phải cố giữ thăng bằng để khỏi ngã. Lúc này cơn giận cuả nàng đã bốc lên ngùn ngụt. Nàng đẩy mạnh Wanda. Cô ta gầm lên và quắc mặt nhìn đối thủ. Hai người phụ nữ từ từ bước lại gần nhau. Alexandra đã như phát điên, không còn biết sợ là gì.
Đám khách đàn ông vây xung quanh thích thú hò reo. Họ biết sắp xảy ra một trận tỷ thí và họ ồn ào đánh cuộc với nhau xem bên nào sẽ thắng. Đa số đoán Wanda, bởi cô ta nổi tiếng là tay chuyên đánh nhau ở phố Gallatin này. Tất cả các cô gái hành nghề trong khu vực này đều sợ cô ta.
Wanda cao, vóc to, tóc màu nâu sẫm, xoã dài xuống hai bên vai, bộ ngực đồ sộ, đôi mắt xanh lạnh và cặp môi dày trên cái miệng rộng. Bộ ngực to tướng và cặp mông núng nính kia rõ ràng chứng tỏ cô ta gốc Đức.
Alexandra đứng đó suy nghĩ, cân nhắc. Bất ngờ Wanda lao vào nàng, giơ hai cánh tay nung núc chồm lấy nàng. Alexandra nhanh nhẹn lùi lại một bước vừa đủ để Wanda mất đà loạng choạng. Cô ta đứng vững trên đôi chân to bè, quay lại gườm gườm nhìn đối thủ. Rồi nhanh như cắt cô ta túm cổ tay Alexandra, giật mạnh.
Nàng bị bất ngờ ngã chúi vào bộ ngực to bè núng nính cuả cô ta. Wanda quờ tay áp chặt mặt nàng vào đó khiến nàng gần như ngạt thở. Nàng cố giãy giụa để thở và trong cơn uất ức, nàng co chân đạp mạnh vào bắp chân cô ta, Wanda thét lên đau đớn và buông lỏng tay. Nhân đó Alexandra lùi lại rồi lao đến dùng móng tay sắc cào mặt cô ta.
Wanda túm tóc, giật mạnh làm Alexandra nhăn mặt vì đau và nàng cũng túm tóc cô ta giật lại. Hai bên túm tóc nhau như thế, vờn nhau như hai con hổ hung dữ. Rồi Alexandra buông một cánh tay túm cổ áo Wanda, xé toang để hở ra một bên vú to tướng cuả cô ta. Wanda cũng không tha, túm cổ áo nàng xé toạc xuống tận thắt lưng để hở toàn bộ nửa trên cuả nàng.
Thế là hai người đều để hai cặp vú trần bóng dưới ánh đèn và bốn núm vú cương cứng lên như mời chào đàn ông. Đám này rú lên thích thú và khép chặt thêm vòng vây, để nhìn hai cặp vú cho rõ. Một cặp đồ sộ núng nính và một cặp to tròn rắn chắc.
Lúc này hai người phụ nữ đã cuồng nộ đến mức không còn biết xấu hổ là gì nữa. Mặt họ đỏ lên, hai mắt sáng quắc chiếu thẳng vào nhau, nghĩ cách đánh bại đối phương. Họ đã ôm chặt nhau và cùng ngã lăn xuống sàn nhà nhớp nhúa, hổn hển đấm đá vào mặt mũi, vào sườn, bụng và mọi chỗ trên người nhau. Họ túm tóc nhau, xé nốt áo quần cuả nhau, nhưng xem chừng hai bên cân sức, khó có thể dứt điểm thắng bại. Đám đông đứng quanh đã không can lại còn hò reo cổ vũ thêm cuộc chiến đấu ...
Nhưng đúng lúc Wanda rút được một tay ra, nắm lại định giáng vào giữa mặt Alexandra thì bị một trong số vệ sĩ nắm chặt cổ tay giữ cô ta lại. Cô ta bèn quay lại giáng ngay quả đấm ấy vào giữa bụng hắn. Thừa cơ, Alexandra đấm một quả vào trúng mắt cô ta. Wanda rú lên một tiếng đau đớn rồi khoá tay nàng. Nhưng gã vệ sĩ kêu cứu và hai gã khác nhảy vào giằng hai phụ nữ ra. Đám khách đàn ông đang say mê theo dõi cuộc vật nhau, tỏ vẻ bực mình ra mặt, nhưng họ thừa biết đừng đụng vào mấy tên vệ sĩ kia, được khách sạn thuê để giữa trật tự những lúc như thế này.
Alexandra cảm thấy cơn giận dữ cuả nàng nguội đi rất nhanh, lúc một gã vệ sĩ ôm chặt ngang người nàng lôi lên gác. Nàng tròn xoe mắt nhìn dãy phòng nhỏ đám gái điếm dùng làm nơi bán dâm cho khách. Nàng cố giẫy giụa nhưng hai cánh tay vệ sĩ cũng như gọng kìm bằng thép và gã đứng lại trước một gian phòng.
Phòng mở cửa sẵn. Cả Wanda lẫn nàng đều bị lôi vào đó. Gã vệ sĩ buông Alexandra, nhìn từ đầu đến chân nàng. Alexandra vội kéo những mảnh vải rách bươm lên che ngực. Nàng đã chuẩn bị tư thế để nếu gã định đến làm gì nàng thì nàng sẽ giáng trả. Nhưng gã chỉ bảo Wanda:
- Cho nó mượn một bộ. Bộ cuả nó rách hết rồi.
Wanda đanh đá thét lên:
- Anh bảo cái gì? Dễ tôi thừa áo quần đấy hẳn?
- Câm miệng, con đĩ! – Gã vệ sĩ quát – Đưa cô ta một bộ! Ông chủ muốn cô ấy xuống tiếp khách ngay bây giờ. Ông chủ rất mến cô ấy đấy. Ông ấy bảo cô ta là giá thượng hạng. Cho nên cô cứ liệu hồn. Thôi, đưa áo quần cho cô ấy mặc rồi cô thay quần áo và cũng xuống đi. Đêm nay đông khách cho nên rất bận đấy.
- Gã nói xong, đóng sập cưả, để lại hai người phụ nữ trong phòng. Họ nhìn nhau giận dữ, trong lúc bên ngoài vọng vào tiếng chân cuả gã vệ sĩ nện trên bậc cầu thang xuống nhà. Alexandra không biết sau đây sẽ thế nào.
Cuối cùng Wanda nói:
- Hừm, nhà chị mới vào nghề mà cũng dữ dằn gớm. Chỉ một thời gian ngắn nữa thì nhà chị làm trùm ở đây đấy !
Alexandra thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không phải đánh nhau nữa.
- Tôi kiếm thứ gì cho nhà chị mặc. – Wanda nói – Tôi có một bộ xem chừng nhà chị mặc vừa.
Wanda mở ngăn kéo lấy ra một bộ quẳng cho Alexandra trước khi lấy bộ khác ra mặc vào thân thể loã lồ, bẩn thỉu cuả cô ta.
- Có chỗ nào rửa ráy không? – Alexandra hỏi.
Wanda cười hô hố:
- Cô bạn ơi, ở đây không ai rửa ráy gì hết. Quên thứ ấy đi. Rồi chị lôi gã đàn ông nào lên đây, gã cũng chẳng cần chị rửa ráy gì đâu mà chị lo.
- Ôi, tôi không định lôi ai lên cả. – Alexandra nói trong lúc mặc quần áo.
- Kể ra đúng là bạn nhảy cũng đã mệt lắm rồi: Nhưng bạn đã trả trước tiền phòng chưa đấy?
- Rồi! – Alexandra nói.
- Nếu vậy thì phải lôi đàn ông lên đấy bán dâm cho chúng, kẻo mất không tiền thuê phòng à? Chọn gã nào trông có vẻ lắm tiền ấy. Nếu gã định quịt không chịu trả tiền thì chị cứ gọi tôi. Tôi biết cách vắt cổ bọn đàn ông để chúng lè tiền ra, chị hiểu không?
- Hiểu! – Alexandra thở dài nói.
- Thôi, ta xuống nhà đi. Ông chủ mong chúng ta xuống tiếp khách đấy.
Alexandra cố kéo cổ áo lên bởi cắt quá rộng và quá thấp chỉ vừa đủ che núm vú. Nhưng không được. Thêm nữa, váy cũng cắt quá ngắn. Nàng tự nhủ: thôi đành chịu đựng một đêm nay vậy.
Lúc họ ra cầu thang để xuống nhà, Wanda nói:
- Chị phải bắt bọn đàn ông chi tiền tất cả những gì chúng đòi ở chị. Dù chỉ là sờ soạng, nắn bóp cũng bắt chúng phải chi. Có thế chúng ta mới sống nổi.
Chương 10
Alexandra uể oải ngồi xuống chiếc giường cục mịch, tháo đôi giày rách ở chân ra, xoa nắn bắp chân và bắp đùi ê ẩm. Cả 2 chân nàng đỏ ửng và sưng vù . Chưa bao giờ Alexandra thấy đau nhức 2 bắp chân và thèm được ngồi xuống như thế này .
Suốt từ tối đến giờ, đã gần sáng, nàng phải nhảy liên tục. Đã thế thôi đâu, bao nhiêu lần nàng bị những đôi ủng thô kệch và nặng gẫm lên bàn chân nàng. Alexandra không hy vọng có chút nước nóng để ngâm. Đến nước lã ở "khách sạn" này cũng chẳng có nữa là. Hình như ở đây không ai dùng nước thường, dù là để uống cũng không có .
Đêm qua thật khủng khiếp. Hầu hết khách đến nhảy đều đã lên gác cùng với 1 cô gái nhảy nào đó để ân ái . Bao nhiêu đàn ông năn nỉ nàng cho lên ngủ cùng, hứa trả rất nhiều tiền và nàng đã fải vất vả mới từ chối họ được. May mà ông chủ "khách sạn" luôn theo dõi nàng cho nên nàng cũng không bị đám khách quấy nhiễu 1 cách quá đáng như những cô gái nhảy khác. Ông chủ khách sạn không cần quan tâm đến ai làm kiểu gì trên sàn nhảy . Điều quan trọng là ông ta bán được nhiều rượu và thu được nhiều tiền thuê phòng. Thế là đủ . Vì vậy ông ta cần đến Alexandra để thu hút khách, giữ chân họ càng lâu càng tốt. Trong lúc nhảy, nhiều tên còn tự tụt áo quần ra nữa . Cho nên càng về khuya, càng có nhiều cặp trần truông ôm nhau nhảy trên sàn.
Thoạt đầu thấymột đôi như thế . Alexandra hốt hoảng, nhưng rồi mỗi lúc số đó càng đông, nàng đâm quen. Vả lại nàng đã tự nhủ là cố nhắm mắt chịu đựngmột đêm nay, mai sẽ tìm cách trốn khỏi đây . Nhiều gã đàn ông khi nhảy với nàng đã tìm cách cởi quần áo cuả nàng, nhưng nàng đều tìm được cách từ chối khéo để chúng không nài nỉ thêm hoặc giận dữ .
Một số đôi nhảy còn bị các vệ sĩ đuổi ra đường, bởi không phải họ chỉ trần truồng mà còn làm những chuyện đồi bại lẽ ra chỉ được làmmột đôi như thế bị đuổi ra đường, Alexandra thầm đoán họ sẽ tiếp tục trò bỉ ổi kia bên ngoài, trong 1 góc tường nào đó . Khu vực ngõ Gallatin này không có gì cấm kỵ hết, Alexandra hiểu như vậy và nàng tính sáng mai fải lén đi khỏi "khách sạn" cũng như cái ngõ "quái quỷ" này trong lúc những người khác còn đang ngủ .
Ông chủ khách sạn ngỏ ý muốn mời nàng thành gái nhảy thường xuyên ở đây . Trong giọng nói cuả hắn, có thoáng hàm ý là nàng sẽ "phục vụ" hắn. Đêm nay thì hắn chưa bắt nàng phải vào giường hắn bởi nàng đã quá vất vả nhảy với khách. Nhưng sáng mai nếu nàng không trốn đi thì dứt khoát đêm mai hắn sẽ bắt nàng phải "phục vụ" hắn.
Ban đêm nhảy, ban ngày làm tình, không còn lúc nào để nghỉ ngơi, thảo nào các gái nhảy trông cô nào cũng mệt mỏi và nhếch nhác, bơ phờ . Họ đều già trước tuổi và bị tàn tạ rất nhanh vì hàng trăm hàng ngàn tay đàn ông thô bạo giày vò, nắn bóp. Alexandra thấy fải mau mau thoát khỏi cái địa ngục trần gian đối với phụ nữ này . Thoát au khỏi cái nơi ô uế đến cùng cực này . Nhưng trước tiên nàng cần phải nghỉ nơi để lấy sức lại đã .
Một tiếng thét khủng khiếp làm Alexandra choàng thức giấc. Một luồng khí lạnh lướt qua thân thể nàng và nàng vội đưa mắt nhìn khắp gian phòng hẹp và bừa bộn. Không có ai trong này . Nàng đã thiếp đi được bao lâu rồi? Nàng không thể đoán được bây giờ là mấy giờ .
Đột nhiên không khí lặng lẽ lại bị phá vở bởi tiếng la thét, tiếng văng tục và tiếng vật lộn nhau ở phòng bên cạnh rồi lan ra ngoài hành lang. Nàng nhận ra giọng the thé cuả Wanda . Nàng vội nhảy ra khỏi giường, hé mở cửa nhìn ra ngoài hành lang.
Hai gã vệ sĩ đang lôi mt người đàn ông ra phiá hành lang trong khi anh gào ầm lên:
-Nó ăn cắp cuả tôi! Nó lấy hết tiền bạc, đồ quý cuả tôi, con đĩ khốn kiếp ấy! Phải bắt nó trả lại cho tôi! Tôi yêu cầu phải bắt nó trả lại cho tôi!
Người đàn ông gào thét ầm ĩ, khiến 1 trong 2 tên vệ sĩ phải tát mạnh vào mặt anh ta. Người đàn ông bị chúng lôi đi xềnh xệch xuống gác. Alexandra nhìn thấy Wanda đứng ngoài cửa nhìn theo . Cô ta liếc nhìn nàng và ra hiệu cho nàng vào phòng cô ta . Nàng vào theo, hy vọng Wanda có thể giúp nàng trốn khỏi đây .
-Chị ngồi xuống đây- Wanda nói, trỏ chiếc giường ọp ẹp, bẩn thỉu, cũng như bộ quần áo mỏng dính cuả cô ta chỉ che 1 fần nhỏ da thịt cô ta . Trong khi Alexandra vẫn mặc bộ đồ cuả khách sạn, bởi nàng không có thứ gì khác.
Nàng ngồi xuống giường, nhìn Wanda đang rót rượu vaò 2 chiếc ly:
-Uống đi và không cảm ơn gì đâu nhé- cô ta nói rồi ngửa cổ nốc 1 hơi cạn- Đây không phải là thứ rượu thổ tả "khách sạn" bán cho lũ đàn ông dâm dật kia đâu
Alexandra nhấp 1 chút . Quả rượu ngon hơn thứ rượu tối hôm qua nàng uống dưới nhà.
Wanda rùng mình rồi ngồi xuống giường, kéo những chiếc gối đệm sau lưng. Cô ta ngửa người ra tựa vào tường, nói:
-Thằng ngu! Nó phải biết là chỗ ngõ Gallatin này thì đừng có mang lắm tiền chứ? Tôi mà không lột cuả nó thì sẽ có con đĩ khác lột. Nhưng lần này thằng cha làm ầm lên như thế, đâm tôi sẽ fải chia ấy tên vệ sĩ!- cô ta nói và văng tục 1 câu .
-Đối với những khách khác chị cũng lột hết cuả họ à? Tôi tưởng họ trả tiền cho chị thế là đủ?
Wanda bật cười:
-Tất nhiên chúng phải trả, nhưng thấy tên nào còn tiền trong túi dại gì tôi không lột nốt? Tôi còn lột cả vàng bạc trên người chúng ấy chứ . Rồi chị vào nghề này ít lâu chị cũng sẽ làm như tôi nếu chị định ở đây lâu dài . Tiền không bao giờ là thưà hết.
Thấy Wanda không còn có vẻ thù ghét mình nữa, Alexandra quyết định nhờ cô ta .
-Thú thật với chị, đêm qua tôi đến đây chỉ vì không có chỗ nào để ngủ qua đêm. Có vậy thôi . Bây giờ ...
-Vậy là tiền hôm qua chị đưa lão chủ chị sẽ không đòi lại được đâu . Mà tại sao chị lại không lôi 1 thằng cha nào lên ngủ với chị? Phí quá! Kiếm 1 thằng cha nào sủng soẻng có fải chị gỡ lại được tiền trả thuê phòng vào còn thưà ra 1 khoản cất vào túi không?
Wanda ngạc nhiên nhìn Alexandra, nhưng nàng chỉ nhún vai, không muốn nói thật với cô ta, Wanda nói thêm:
-Tôi nói cho chị biết nhé . Lão chủ ở đây mê chị lắm đấy . Nhưng chị fải coi chừng. Lão ta buộc chân chị vào đây rồi là lão ta không chỉ xài chị 1 mình đâu . Lão sẽ bán chị cho những tên giàu có ở thành phố này . Mỗi đêm chị sẽ fải tiếp dăm bảy thằng và toàn là những thằng đã bỏ tiền ra thì hưởng cho hết. Chị sẽ héo hon và chết yểu thôi . Hồi đầu lão chủ cũng đã định sử dụng tôi theo kiểu ấy nhưng tôi đáo để không chịu và lão đang căm tôi lắm. Nhưng chị chưa có kinh nghiệm sẽ không đối fó nổi với lão đâu .
Alexandra nhìn Wanda, chưa biết nên tin cô ta đến mức nào . Nhưng nàng nhận thấy cặp mắt cô ta đáo để nhưng không fải loại thâm hiểm .
-Nếu như ông chủ định biến tôi thành gái "thường xuyên" kiểu đó, chị có thể giúp tôi cao chạy xa bay không?
Wanda bật cười:
-Chà, xem chừng chị không định làm gái chuyên nghiệp? Mà phải thôi . Nhan sắc như chị tốt nhất là làm điếm đặc biệt. Chỉ ngủ với mấy ông giàu có thôi .
-Đúng thế . Cho nên tôi tính không nên ở lại đây .
Wanda nheo mắt nhìn Alexandra:
-Chị định làm gì?
-Chị giúp tôi được không?
-Được chứ .
-Tôi muốn bỏ nơi này, bỏ cả cái ngõ Gallatin nữa .
-Tôi hiểu- Wanda nói- Vậy tôi sẽ giới thiệu với chị 1 nơi chị có thể kiếm được việc làm tốt. Với 1 điều kiện bởi đây là cuộc thoả thuận, đôi bên đều có lợi .
Alexandra vi hỏi:
-Điều kiện gì?
-Là chị không bao giờ được ló mặt ra ở cái ngõ Gallatin này nữa .
Alexandra nhìn Wanda và chợt hiểu:
-Điều kiện ấy thì được.
-Chị mà xuất hiện ở cái ngõ này thì tôi báo trước, tôi sẽ phải diệt chị!
-Đồng ý!- Alexandra gật đầu thầm nghĩ: Một khi ra thoát mình sẽ không bao giờ đến đây nữa.
-Vậy là ta cam kết- Wanda chìa bày tay to bè ra và Alexandra nắm chặt.
Wanda nhìn thẳng vào mắt nàng bằng cặp mắt nhỏ xanh biếc cuả cô ta 1 lúc lâu, ra ý nói: điều cam kết vừa rồi hết sức quan trọng, không thể bị vi phạm, bất kể trường hợp nào . Sau đó cô ta quay ra mở tủ .
-Tôi biếu chị 1 chiếc khăn quàng. Bộ chị đang mặc tốt thôi nhưng chỉ thích hợp với cái khách sạn hư hỏng này . Nhưng chị mà đến Quảng trường Chiến Đấu, hay còn gọi là Quảng trường Jackson, bộ đó không hợp đãu . Chị quàng thêm cái khăn này sẽ đỡ lạc lõng. Nói cho cùng thì chị cũng là điếm như mọi con điếm khác thôi .
Alexandra thầm nghĩ, nếu mình không đi thoát khỏi cái ngõ Gallatin này thì đúng mình sẽ thành gái điếm thật.
Wanda lấy ra 2 chiếc khăn quàng và quăng cho Alexandra vài thứ đồ lót. Alexandra vội vã mặc vào người. Hai người mỗi người quàng 1 chiếc khăn để che cổ áo quá rộng.
Wanda mở cửa, ngó ra hành lang, rồi ra hiệu cho Alexandra đi theo . Ra khỏi phòng, họ rảo chân về phiá cầu thang nhỏ fiá sau . Wanda đứng lại, đặt ngón tay lên môi, ý bảo Alexandra fải thật khẽ . Hai người rón rén xuống thang gác, mở cửa ngách ra 1 hẻm nhỏ . Hẻm đầy rác rưởi và những người say rượu nằm ngủ ngay trên đường. Vài người còn bị đập vào đầu, máu khô lại dính bết vào tóc và túi áo túi quần cuả họ bị lộn trái .
Alexandra thận trọng tránh những thân người cũng như rác rưởi hôi hám, nhưng mấy lần nàng bị vấp và loạng choạng suýt ngã . Họ lặng lẽ đi như thế qua vài dãy nhà . Wanda thì thầm:
-Sắp ra hết khu vực ngõ Gallatin rồi . Tôi rất ngại ra khỏi khu vự này bởi bọn cớm sẽ thấy .
Họ đi thêm vài chục bước nưã thì Wanda đứng lại . Cô ta ngó quanh rồi gật đầu bảo Alexandra:
-Đây là tận cùng cuả khu vực Gallatin. Chị hãy nghe tôi dặn. Chị đi thẳng đây sẽ đến quảng trường Jackson. Chị tìm quán cafe "Belle". Vào đây gọi 1 tách cafe hoặc thứ gì đó và ngồi đợi 1 bà sẽ đến tìm chị . Bà ấy rất đẹp, tên là Madam Le Blanc. Bà ta có 1 nơi rất hay trên phố Basin. Tôi đã nhắn bà ấy đến gặp chị . Bà ấy sẽ giúp chị tận tình và sẽ giới thiệu chị cho những ông giàu có người miền Bắc và chị sẽ có nhiều tiền.
Alexandra gật đầu, nhìn quanh. Vậy là nàng đã ra thoát nơi địa ngục trần gian. Nhưng nàng không ngờ ngõ Gallatin ngắn đến thế . Tối qua nàng có cảm giác nó dài đặc biệt.
-Cảm ơn chị Wanda!- Alexandra nhìn cô gái thoạt tiên đã đánh nhau với nàng, bây giờ lại tận tình giúp đỡ nàng.
-Chị cầm lấy ít tiền để uống cafe và ăn gì đôi chút. Sau đó chị ngồi đợi như tôi đã dặn. Theo tôi nghĩ, Madam Le Blanc sẽ đến tìm chị vào lúc chập tối . Chị phải cẩn thận với bọn cớm. Đừng để lộ chị ở ngõ Gallatin ra . Bọn chúng rất sợ khu vực Gallatin này, không bao giờ dám mò vào . Bởi chúng vào đây là bị các chủ nhà chứa cho vệ sĩ đánh chết ngay .
Wanda mỉm cười và đột nhiên Alexandra thấy cô ta rất dễ thương. Lẽ ra Wanda fải là 1 cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhưng cuộc sống ở ngõ Gallatin đã làm cô thành tàn tạ nhanh chóng và luôn luôn phải táo tợn để đối phó .
-Chị yên tâm. Tôi sẽ không sao đâu- Alexandra trìu mến nói với cô gái.
-Tất nhiên rồi . Nhưng chị đừng quên điều chúng ta đã cam kết đấy nhé: đừng bao giờ trở lại ngõ Gallatin này!
-Tôi nhớ- Alexandra nói, chào tạm biệt rồi đi tiếp, trong khi Wanda quay trở lại fiá sau .
Nàng vất vả nhấc đôi chân nhức nhối, sưng vù, quyết tâm đến được quảng trường Jackson ở mức nhanh nhất. Ít nhất khu vự này của thành phố New Orleans cũng có cảnh sát và nàng sẽ được an toàn hơn. Nàng không có ý định gặp Madam Le Blanc, nhưng nàng thấy cần ăn chút gì đó để đi tìm 1 ngôi nhà thờ nào đấy, chắc là phải có ở khu vực phố này .
Lúc đi trong khu vực gọi là Vieux Carré, khu dành cho người gốc Pháp, nàng nhận thấy ngay nhà cửa ở đây rất đẹp. Nhà nào cũng có hàng rào và cổng đúc bằng gang, bên trong có những biệt thự sang trọng, có ban công và có rất nhiều cửa sổ . Nàng thấy rõ ảnh hưởng cuả kiến trúc Pháp, mặc dù nhà cửa ở đây như thể được xây theo cách giấu đi vẻ đẹp cuả chúng nhiều hơn là phô bày ra.
Dọc phố rất nhiều cửa hiệu, nhà hàng, nhưng người không đông đúc lắm. Mặt trời bắt đầu xế bóng. Nàng cố rảo bước tìm xem có nhà thờ nào không, tính vaò đó nghị nhờ trước khi trời tối hẳn.
Theo đúng lời dặn dò tỉ mỉ cuả Wanda, cuối cùng Alexandra đến 1 quảng trường rộng, xung quanh là những toà nhà lớn và những quán cafe ngoài trời . Đây chắc là quảng trường Jackson. Nàng vào quảng trường. Giữa quảng trường là 1 vườn hoa với những thảm cỏ xanh rờn, những luống hoa đủ loại, đủ màu sắc. Rất nhiều ghế công viên và nàng khoan khoái ngồi xuống 1 ghế . Bây giờ Alexandra mới cảm thấy thật sự an toàn.
Nhưng biết nhà thờ nằm ở phiá nào? May thay ngồi 1 lúc nghỉ chân và quan sát, nàng nhìn thấy 1 nóc nhà thờ rất lớn. Mừng quá, nàng vội đứng lên, rảo bước theo hướng đó, tay vuốt cho thẳng nếp váy . Nhớ đến bộ đồ trên người, nàng rất khó chịu . Trông nàng như 1 thứ gái điếm đứng đường. Thêm vào đó bộ mặt hốc hác và đói khát càng làm nàng có vẻ bệ rạc.
Alexandra quyết định ghé vào đâu ăn 1 chút đã và nếu có thể, rửa qua mặt và chải lại bộ đồ trên người. Bởi rất có thể thấy nàng ăn mặc thế này người ta sẽ không cho nàng vaò nhà thờ . Thêm nữa, no bụng nàng sẽ thêm tự tin.
Alexandra bước vào 1 quán giải khát ngoài trời . Mãi sau nàng mới nhận ra lại đúng là quán Wanda đã dặn nàng đến. Chính là quán cafe "Belle" . Nếu biết sớm nàng đã không vào đây, để khỏi gặp Madam Le Blanc. Nhưng lúc ấy nàng chưa biết. Vả lại cũng quá mệt và quá đói, nàng ngồi xuống 1 ghế sát bên cạnh chiếc bàn ngay phía ngoài, gọi thức ăn. Cô gái hầu bàn thái độ lạnh nhạt với nàng. Hay trông mình thảm hại quá, Alexandra thầm nghĩ . Nàng hất mái tóc về phiá sau gáy và nhận thấy khách ngồi ở đây đều nhìn nàng bằng cặp mắt khinh bỉ . Rõ ràng nàng thuộc loại gái không đáng ngồi chỗ này .
Cô hầu bàn bưng đến tách cafe nóng bốc khói và đĩa bánh bao, đặt lên bàn. Alexandra đưa tiền và nhận tiền lẻ trả lại rất ít. Nàng hiểu ngay rằng sẽ không đủ để ăn thêm thứ gì nữa . Wanda không hào phóng gì mấy .
Alexandra nhấm nháp tách cafe và nhai dè sẻn chiếc bánh bao, cố kéo dài phút hưởng thụ Bao nhiêu gian nan vất vả đã qua biến đâu mất sạch và lòng nàng lâng lâng. Một nỗi mệt mỏi kéo đến. Nàng gục đầu trên 2 cánh tay và nhắm mắt lại .
-Xin lỗi, cô có fải tên là Lannie không? Tôi nhìn tóc cô và thấy không thể có 2 người tóc màu như thế này ở thành phố New Orleans. Tôi là Madam Le Blanc- giọng nói dịu dàng, Alexandra chưa từng nghe thấy ở đâu .
Nàng ngẩng đầu lên, vội đứng phắt dậy, Madam Le Blanc! Bà còn khá trẻ, có cặp mắt đen to và 1 sắc đẹp kiều diễm. Một sắc đẹp hiếm có . Vóc bà nhỏ nhắn, khuôn mặt yêu kiều, làn tóc rất dầy, mềm mại búi cao trên đỉnh đầu.