Lạc Cơ được Lục Tuấn cõng đi. Đang trên đường, Lạc Cơ mới khó hiểu nhìn Lục Tuấn, thấy thế cậu ta cũng không kìm được mà hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lạc Cơ ngẩn người một chút rồi mới trả lời cậu: “Không biết tớ nhớ nhầm không. Buổi sáng chú chỉ huy nói tám giờ mới nói ra trò chơi bí mật mà. Bây giờ chỉ mới có bảy giờ hơn, đáng lí theo lịch chương trình thì phải chuẩn giờ chứ nhỉ?”
Lục Tuấn vẫn bước đi, từng bước chậm chạp nhưng rắn chắc. Cậu cũng thành thật bày tỏ suy nghĩ: “Trước khi bước vào rừng, tớ cũng nhìn xung quanh một vòng, chỉ có mỗi chú chỉ huy là người lớn ở đây. Các thầy cô khác ở đâu?”
Lạc Cơ mềm oặt, hai tay vòng qua khung ngực của Lục Tuấn mà ôm lấy, nói nhỏ: “Tớ thật sự cảm thấy không an toàn...”
Lục Tuấn hơi khựng lại trước hành động của anh, đôi mắt ẩn hiện chập chờn nét suy tư. Lục Tuấn đi chậm lại một chút, ngước đầu nhìn thấy các bạn khác đang vui vẻ mò mẫm dưới đất, hòng tìm kho báu: “Tớ không đủ để cậu thấy an toàn sao?”
Gió đêm thổi từng cơn lạnh buốt, lại như tiếng đàn bầu trầm lắng khiến con người ta vừa cô đơn lại sầu não. Tiếng côn trùng râm ran bản nhạc ồn ào, không xua đi vẻ cô quạnh của người đối diện. Lạc Cơ ngắm nhìn những sợi tóc đen rắn chắc của Lục Tuấn, khỏe bóng, phản phất mùi bạc hè nhè nhẹ. Anh cảm nhận nguồn nhiệt ấm áp từ thân thể Lục Tuấn, nhanh chóng phản bác: “Không phải! Chỉ là tớ không thoải mái với trò chơi này. Cậu nghĩ đi, đêm tối thầy cô muốn chúng ta vào rừng để tìm một thứ vớ vẩn ư? Có đáng cho sự nguy hiểm đó không? Kể cả chúng ta chỉ tầm sáu chục người. Chúng ta vào đây chẳng khác nào là một nguồn thức ăn màu mỡ cho cả động vật và trộm cướp hay biến thái!”
Lục Tuấn chỉ cười nhẹ lên vài tiếng: “Cậu suy nghĩ sâu xa quá.”
Đôi tay đang ôm lấy chân của Lạc Cơ, lực ôm của mạnh hơn vài phần, khiến cho người được cõng thêm an tâm, xiết chặt hơn khung ngực của người đối diện.
Màn đêm bủa vây rừng thiêng nước độc. Tiếng xào xạc của lá trao tặng cho cảnh vật những lá khô rũ rượi quay tròn đáp xuống đất. Đã đi hơi sâu vào rừng, Lạc Cơ lấy trong ba lô ra một đèn pin, chiếu sáng đường đi cho Lục Tuấn.
Hương cỏ vương vấn quanh mũi trộn lẫn với mùi gỗ mục. Tiếng bước chân chậm rãi của Lục Tuấn vang lên nghe sột soạt. Anh và Lục Tuấn đã đi xa hơn so với bìa rừng. Một phần bởi vì anh bị thương nên không tham gia đi tìm kho báu. Phần còn lại anh muốn có thêm thời gian để hiểu hơn cậu bạn ấm áp này.
Từ xa có những tiếng bước chân của một người hối hả. Tiếng người ấy vang lên trong đêm, nghe rõ và rợn người: “Trốn đi, trốn đi,...”
Cho đến khi đến gần bọn họ, người đó mới dừng lại một chút để giải thích, lời nói ngắt quãng: “Có người chết rồi. Một kẻ sát nhân. Trốn. Nhanh.”
Lạc Cơ nghe từ xa có tiếng các bạn gái hét lên, trong đêm nghe càng ám ảnh hơn. Chim chóc cũng vì thế hốt hoảng xòe cánh bay đi. Những tiếng chạy của những người bạn đang tiếng gần lại im bặt.
Cậu bạn vừa nói cũng chạy đi mất hút trong rừng sâu.
Anh còn chưa hiểu chuyện gì Lục Tuấn đã nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. Cậu đảo mắt khắp nơi, sau đó tìm thấy một cái mô đất trồi lên. Cậu cõng Lạc Cơ trườn xuống mô đất nổi lên đó.
Ánh sáng đèn pin của Lạc Cơ lập lòe trong không gian kì dị.
“Nông quá!”
Mô đất trồi lên quá nhỏ để có thể chui vào. Lục Tuấn quay đầu nhìn phía sau. Bấy giờ hai người bọn họ nghe tiếng khóc thét của những cô bạn gái. Lạc Cơ run run ôm chặt Lục Tuấn, giọng hối thúc: “Đi tiếp...nhanh chóng...”
Lục Tuấn chạy đi, nhưng Lạc Cơ cảm nhận từng cơn run rẩy thông qua đôi bàn tay ấm nóng đang đặt lên đùi cậu.
Đi càng sâu vào rừng, mọi thứ càng trở nên nguy hiểm hơn. Xung quanh chỉ toàn là cây cối rậm rạp. Những tiếng côn trùng vang lên rõ ràng như đang kề cận họ. Lạc Cơ còn nghe thấy những tiếng rít của những con rắn, những âm thanh của những động vật hoang dã gầm rú.
Lục Tuấn vì vậy cũng ngừng chạy hẳn, cậu thở hồng hộc, nhưng đôi tay vẫn giữ Lạc Cơ chặt chẽ trên lưng. Lạc Cơ quay đầu nhìn phía xa, có bóng một người đàn ông đang cầm một thứ gì đó. Miệng ông ta còn đang ngân nga những giai điệu kì dị, tiếng bước chân vọng từ xa, chậm chạp nhưng đầy nguy hiểm.
Tim Lạc Cơ đập nhanh liên hồi, tựa như muốn rời bỏ thân xác anh và tìm lấy một nơi trú ẩn vậy. Lạc Cơ hoảng sợ đảo mắt, anh lia ánh đèn pin vào một hang động đang ẩn sau hàng cây rậm rạp.
Một nơi trú ẩn hoàn hảo.
Nhưng với một hang động như vậy, chắc hẳn cũng là “tổ ấm” của một vài loại động vật nào đó.
“Lục Tuấn!” – Lạc Cơ thầm thì trong cơn hoảng loạn.
“Cậu có sợ rắn không?”
Khi tiếng bước chân từ xa càng gần, Lạc Cơ nghe thấy những tiếng tim đập mạnh của Lục Tuấn. Rồi Lục Tuấn buộc phải nhanh chân bước tới hang động, thả Lạc Cơ xuống, đôi tay nhanh nhẹn gỡ mớ cỏ cây dại. Lạc Cơ lia ánh đèn vào bên trong hang động.
Một màu sắc ma mị hiện lên, nổi bật trên hang động màu xám ghi. Một con rắn lục với đôi mắt đỏ như máu chảy đang nhìn chằm chằm vào hai vị khách xấu số. Ngài rắn đưa đầu vươn lên cao, thân trườn lên đằng trước. Rồi ngài khoe bộ răng sắc lẹm của mình, ẩn chứa nọc độc chết người. Ngài rắn khoe răng đã chán chường, liền ườn thân mình phóng tới, hòng ngoặm chiếc cổ trăng noãn của cô gái đang còn ngây người kia. Lục Tuấn hét lên, nhưng tiếng hét nhỏ kì lạ: “Nhắm mắt lại!”.
Lục Tuấn cầm đại một cục đá dưới chân, chọi lên đầu của ngài rắn. Tiếng rít lên trong đau đớn của ngài im bặt, hòa vào màn đêm.
Lạc Cơ nghe thấy tiếng Lục Tuấn tay không cầm rắn lục quăng đi chỗ khác, nhằm mở rộng lối hang động.
Lạc Cơ không dám mở mắt, chỉ khi cảm thấy Lục Tuấn kéo bản thân mình vào hang động, anh mới bình tĩnh hi hí. Lục Tuấn run run kéo đám cỏ dại che lấp hang động, Lạc Cơ nhanh chóng tắt đèn pin.
Tiếng bước chân của người đàn ông cao lớn dừng lại ở cửa hang. Lạc Cơ nghe rõ giai điệu của người đang ông kia đó là một loạt những âm thanh ngẫu hứng, nghe có phần vui tươi, thuộc loại những thanh điệu hạnh phúc. Nhưng những giai điệu đó khi ríu rắt cùng màn đêm và côn trùng, lại mang đến cảm giác áp bức, khó chịu.
Tiếng bước chân hối hả của một người nữa đang nhanh chóng tiến lại gần. Lạc Cơ và Lục Tuấn nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên: “Con đã cột chúng nó rồi ạ.”
Tiếng nói này, không phải là tiếng kể chuyện của Dũng hay sao? Lạc Cơ dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lục Tuấn. Lục Tuấn cũng quay lại nhìn anh, hàm ý cũng là bất ngờ.
Người đàn ông đứng trước cửa không trả lời, nhưng Lạc Cơ nghe rõ tiếng thở phì phò của hắn, vẽ ra trong Lạc Cơ hình ảnh một người đàn ông có ngoại hình gớm ghiếc và tâm thần biến thái.
Họ nghe tiếng bước chân của Dũng dẫm lên những lá khô, giọng Dũng mơ hồ hỏi:
“Con rắn này chết rồi?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ cười lên những tràng cười đầy toan tính. Ông ta lấy vật vẫn đang cầm trên tay, chém lên một thân cây kế bên hang động. Lạc Cơ nghe tiếng chém rất ngọt, là một con dao sắc bén.
Lạc Cơ ngước nhìn Lục Tuấn, anh đã sợ hãi đến nổi tiếng thở đã trở nên nặng nề rồi. Lục Tuấn nghiêm trọng nhìn Lạc Cơ, đưa tay lên bịt miệng của anh.
Lạc Cơ ngửi thấy mùi cỏ dại và mùi tanh thoang thoảng của rắn. Nồng nặc. Anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, lập tức điều chỉnh lại hơi thở.
“Hai con thỏ con đang lẫn trốn trong khu rừng này.”
Tiếng người đàn ông bí ẩn vang lên, khàn khàn đến đáng sợ.
“Tao biết chúng mày đang ở đâu. Biết rõ…
Chỉ là tao không muốn một đêm ngon lành như thế này trôi qua trong vô vị. Tao sẽ đi ngược về với những con mồi đang bị trói ở bìa rừng để thỏa cơn buồn chán. Đến lúc đó, chúng mày hãy trốn chạy đi. Tao sẽ quay trở lại tìm kiếm chúng mày!”
Trước khi rời đi, người đàn ông bí ẩn đó còn lấy dao chạm nhẹ những cỏ dại đang ở trước mắt Lạc Cơ. Anh biết, ông ta chỉ muốn chơi với bọn anh. Giống như mèo đang vờn những chú chuột của mình. Nhìn thấy con mồi quằn quại trong đau đớn sẽ thỏa mắt hơn với những con mồi chỉ chém một dao là chết.
Anh tự suy nghĩ, nếu mình và Lục Tuấn còn đi sâu hơn nữa, thật sự không biết có thể chống chọi với những con thú dữ không. Đêm lại ngày càng lạnh, sức của Lục Tuấn cũng không phải là vô hạn. Cậu ấy đã đi xa đến đây, còn cõng trên lưng một “món nợ” là anh, làm sao mà không mệt.
Chờ đến khi tiếng bước chân của hai người nọ xa khuất, Lạc Cơ mới nói với Lục Tuấn:
“Tớ không nghĩ chúng ta nên rời đi...”
Lạc Cơ vừa nói vừa nhìn thẳng vào đôi mắt hơi lờ đờ vì mệt của Lục Tuấn. Tuy hơi thở còn chưa ổn định, Lục Tuấn vẫn cố gắng dành lời:
“Không đi chẳng lẽ ở đây chờ đợi hẳn xử tụi mình. Tớ vẫn còn sức.”
Lạc Cơ nhìn thấy giọt mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán của Lục Tuấn thì lắc đầu:
“Kiểu gì cũng chết, cứ ở đây đi. Cơ thể cậu chịu không nỗi đâu.”
Lục Tuấn nhíu mày:
“Cậu đang so sánh tớ với Lục Hạo à? Cậu ta cõng cậu đi suốt chiều nay còn gì?”
Lạc Cơ cãi lại: “Nhưng lúc đó là chưa bị đuổi bắt như bây giờ. Tin tớ đi, ở đây tốt hơn. Nếu còn đi nữa, chúng ta gặp nhiều vấn đề hơn. Dễ gì có thể tìm thấy một cái hang để trốn? Cậu cũng biết sâu trong rừng đâu chỉ mỗi rắn. Hơn nữa, đèn pin cũng chỉ sài được một lúc nữa thôi.”
Lục Tuấn khó chịu nhìn Lạc Cơ, nhưng chẳng nói nữa. Lạc Cơ cũng không muốn tranh cãi quá nhiều. Anh đưa mắt nhìn ánh trăng le lói xuyên qua kẽ lá. Đôi môi hồng nhuận khẽ mím chặt, làn da trắng trẻo nay càng nổi bật giữa đêm đen.
Tiếng động nhẹ của người bên kia khiến Lạc Cơ nhíu mày nhìn. Giọt máu nhỏ đọng trên bàn tay người đối diện quá chói mắt, anh lập tức đưa tay ra sờ. Bàn tay trắng trẻo ẩn lên mấy vết đỏ đỏ vì xước. Dù chỉ nhỏ nhắn vài vết nhưng cũng khiến Lạc Cơ hơi đau lòng. Có lẽ là lúc vội vã túm bụi cỏ dại quăng đi để vào hang, cậu đã bị chúng làm cho xước.
Nhìn Lục Tuấn vẫn bình thản nhẫn nhịn, Lạc Cơ phì cười lên vài tiếng. Sau đấy anh đưa đôi môi căng mọng xuân thì của mình thổi vào vết thương của Lục Tuấn. Cảnh người đẹp như tiên cô nhẹ nhàng săn sóc vết thương khiến cho tâm của Lục Tuấn cũng động đậy. Phải khẳng định lại một lần nữa, Lạc Cơ ngày càng xinh xắn, nét đẹp trong trẻo của cô gái mới lớn trộn lẫn chút hoạt náo, trông vừa ôn nhu vừa sinh động.
“Đỡ hơn chút chưa?”
Lạc Cơ nói nhỏ, giọng mềm mại như dỗ trẻ em.
“Tớ cũng chỉ muốn nghĩ tới sức khỏe của cậu thôi...”
Lạc Cơ giãy bày tâm tư của mình.