Lăng Tước buồn cười nhìn cậu. Sợ lại làm đau cậu nên hắn thật cẩn thận ôm lấy thân hình mảnh khảnh trên giường ,“Tuân lệnh! công chúa của tôi!”
Đi vào phòng ăn, Lăng Tước ôm Tinh Thần ngồi xuống, sau khi gọi người đưa thức ăn tới, hắn tự mình đút cho cậu hết cái này lại đến cái nọ.Nhìn người đang ngồi trong lòng mình một ngụm một ngụm ăn hết những cái hắn đút cho , khó có khi thấy được Tinh Thần ngoan ngoãn như thế này , Lăng Tước tự nhiên lộ ra nụ cười ôn nhu sủng nịch.
Sau khi ăn xong , Lăng Tước lại nhẹ nhàng ôm cậu trở về phòng, ngồi ở chiếc ghế bên cửa sổ. Nhìn Tinh Thần lẳng lặng ghé vào trước ngực , hắn thực sự cảm thấy kì lạ ,“Cậu hôm nay tại sao lại im lặng thế ?”
Tinh Thần nâng tay đặt trước ngực Lăng Tước,“Anh con mẹ nó không chọc tôi không yên được hả !” Nói xong lại tiếp tục im lặng ngồi im trong lòng hắn.
-“Ha ha……” Tiếng cười sang sảng từ phía trên truyền đến. Chậm rãi ngừng cười, Lăng Tước cúi đầu trìu mến nhìn cậu “Tinh Thần, tại sao cậu lại ở lại Mạch Đặc gia ?” Hắn muốn biết, tại sao cậu vì Mạch Đặc mà phải liều mạng như vậy .
Tinh Thần vô cùng giật mình ! Hắn đã …đã biết? Lại suy nghĩ , cũng đúng thôi ! Bằng với năng lực của hắn làm sao có thể không tra ra được. Cậu nghiêng đầu, nhìn nhánh cây lay động nhẹ nhàng trong gió đến xuất thần .Sau một lúc lâu,cậu mới trầm mặc lên tiếng “Tôi…… là bị người ta buôn lậu bán đến Anh quốc , sau đó tôi được bá tước mua, tôi liền trở thành thuộc hạ cho ông ta.” Bên hông chợt cảm thấy cánh tay ôm cậu ngày càng xiết chặt nhưng cậu vẫn thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ. Cậu……không cần ai thương hại!
-“Đi theo tôi không tốt sao?” Hắn biết cậu nhất định đã phải chịu rất nhiều đau khổ, yêu thương nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng hỏi. Hắn không muốn cậu lại tiếp tục phải chịu đau khổ nữa .
Tinh Thần giương mắt nhìn hắn nhưng không nói gì, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong xinh đẹp , lộ ra một nụ cười ngọt ngào câu hồn người .Ánh mắt sáng lấp lánh, hai má ửng đỏ, đẹp không gì sánh nổi. Trước cảnh tượng này, Lăng Tước nhìn đến ngây người , kìm lòng không được mà hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia . Cảm thấy Tinh Thần ngây ngô đáp lại nhưng nụ hôn nóng cháy triền miên lại không khác gì một trần mưa rền gió dữ đánh úp về phía hắn.
Hắn chợt cảm thấy sinh lý của chính mình đang biến hóa, Lăng Tước tạm rời xa đôi môi của cậu ra , đè xuống dục vọng , thống khổ nhíu mày,“Thương thế của cậu…..”
-“Chả liên quan .” Cậu ngay lập tức hôn lên môi hắn , tiếp tục châm ngòi chút lý trí còn sót lại của Lăng Tước.
Và chuyện gì đến cũng sẽ đến , hắn nhẹ nhàng ôm cậu lên giường , cởi quần áo bằng tốc độ nhanh nhất .Thân thể thon dài cân xứng , trắng như ngọc của Tinh Thần lập tức hiện ra trước mắt hắn . Lăng Tước rốt cuộc khống chế không được mà dấn thân vào dục vọng . Nhìn người dưới thân chủ động dị thường kiều mị , trong lòng hắn hiện lên một tia bất an, nhưng rất nhanh bị sóng tình bao phủ, hưởng thụ cực hạn khoái cảm.
Ngày hôm sau,sau khi ăn xong bữa sáng, Lăng Tước lại âu yếm ôm Tinh Thần ngồi đọc sách trên ghế . Lúc này bỗng nhiên tiếng súng vang lên tứ phía . Lăng Tước nhíu mày buông sách , bình tĩnh nói với Tinh Thần,“Tôi đi xuống xem thử, cậu đừng chạy loạn.” Yên tâm nhìn thấy cậu gật đầu mới đứng dậy đi ra ngoài xem xét tình hình.
Tinh Thần quyến luyến nhìn bóng dáng đã đi xa. Biết đã đến thời điểm phải đi, đứng từ cửa sổ nhìn xuống ,cậu đã thấy Kiệt Phu cùng một người lạ mặt ngồi xe máy không ngừng ra hiệu cho cậu . Tinh Thần lưu luyến không rời , quay đầu nhìn về phía cánh cửa nơi bóng dáng kia biến mất lần cuối , sau đó nhanh chóng nhảy xuống . Kiệt Phu nhẹ nhàng tiếp được cậu, ngay lập tức, người đàn ông lạ mặt kia nhanh chóng nhấn ga , xa máy lao như bay về phía trước .
Tinh Thần không có quay đầu lại , cậu biết rằng tuy người thì đi rồi, nhưng tâm thì vĩnh viễn ở lại nơi đó …… W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
-“Có chuyện gì thế ?” Lăng Tước xuống lầu hỏi thuộc hạ .
-“Có người bắn đạn ở bốn phía , không có người chết, có lẽ là đùa dai thôi ạ .” Thuộc hạ của hắn cung kính hồi báo.
-“Trò đùa dai?” Hắn mang theo nghi hoặc đi trở về phòng nhưng chờ đợi hắn chỉ là một căn phòng trống không. Nhất thời trong lòng hắn đều hiểu rõ hết thảy, hai mắt âm trầm nhìn cửa sổ mở rộng, có chút đăm chiêu……
———-
-“Thụy Cát An, tại sao lần này cậu tự ý đến Thụy Sĩ hành động một mình ?” Mạch Đặc ngồi trên ghế da nhìn Tinh Thần đang đứng trước mặt lão, uy nghiêm dạy dỗ.
-“Tôi chỉ là……” Tinh Thần cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.
-“Tôi biết cậu sốt ruột muốn lập công. Nhưng cậu cứ hành động không có kế hoạch như vậy thì không làm nên chuyện lớn được !” Lão sờ sờ râu lại nói tiếp “Bất quá, cậu lần này hành động cũng không phải không đúng tý nào. Ít nhất đã cho tôi biết được hóa ra Nhạc Quang Y được Lăng Tước giúp đỡ . Tuy nhiên Lăng Tước, người này rất khó đối phó , chúng ta vẫn là không nên chọc hắn , xem ra chúng ta phải bàn bạc kế hoạch kĩ hơn.” Không thể ngờ được Nhạc Quang Y được nhiều người giúp đỡ như vậy, các tổ chức sát thủ cũng không chịu nhận case này.Lão chỉ có thể dựa vào chính mình , cũng may thủ hạ của lão người người đều là tinh anh. Lão sẽ không thể nào thất bại!
Chăm chú nhìn những vết thương trên người Tinh Thần , lão lại hạ giọng : “Được rồi! Tôi biết cậu lần này đã chịu không ít khổ cực , trở về nghỉ ngơi đi!” Vẫy vẫy tay làm cho cậu tự lui ra.
-“Vâng !” Tinh Thần cung kính lui ra, cậu kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng. Cậu hiện tại xác thực cần nghỉ ngơi nhiều nhiều , thể xác và tinh thần đều mệt mỏi quá rồi ……